Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 411: Đồ đệ ngây thơ, sư phụ tàn nhẫn



Tịnh Phương ngã rồi, chỉ còn lại một mình Tịnh Viên thì không phải là đối thủ của Tiểu Tịnh Trần, nên rất nhanh đã bị em gái giải quyết một cách nhanh gọn.

Đánh ngất một người, đánh ngã một người, Tiểu Tịnh Trần toàn thắng cửa thứ hai, Tịnh Ma bị tiểu sư đệ kéo đến bó xương cho Tịnh Chính, tiện thể cũng cứu Tịnh Phương đang hôn mê mới tỉnh lại. Đương nhiên, khuôn mặt giống cái bánh bao lớn của Tịnh Phương trong suốt mang đầy tơ máu, cậu ta tỏ ra không còn sức lực nữa rồi!

Tịnh Phương và Tịnh Chính bị đánh bại có chút quá nhanh, nhưng cũng không có kẻ nào ăn no dửng mỡ coi thường bọn họ, bọn họ là người thủ trận, cũng không phải là ẩu đả sống chết thật sự, ai có thể lấy mạng mình ra liều được. Hơn nữa, chỉ cần không phải kẻ ngốc sẽ có thể nhìn ra sự cưng chiều của Phương trượng sư phụ đối với vị sư thúc này, vượt trận gì đó chỉ là làm theo quy định của chùa mà thôi, ai có thể thật sự làm khó dễ sư thúc được.

Vượt qua cửa thứ hai, lại đi trăm mét nữa liền có cửa thứ ba đang đợi.

Lần này, bốn đại hòa thượng đứng xếp thành hàng, chắn ngang con đường nhỏ.

Tiểu Tịnh Trần còn chưa kịp lộ ra ánh mắt ngờ vực, Tịnh Chính đã giải thích trước: “Mấy vị này cũng đều là sau khi đệ xuống núi mới gia nhập sư môn: Minh Hỉ, Minh Nộ, Minh Ai, Minh Lạc.”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp đôi mắt to thuần khiết, hỏi: “... Bọn họ là đồ đệ của sư huynh nào vậy??”

Ánh mắt của Tịnh Chính di chuyển hai centimet, nói nhỏ: “Sư đệ Tịnh Ma.”

Tiểu Tịnh Trần âm thầm thở dài: “Sư huynh Tịnh Ma vẫn đặt tên không có tài cán như vậy.”

“Tiểu tử thối, người chỉ nhớ đến ăn như đệ có tư cách nói ta sao!” Nghĩ một loạt cái tên Màn Thầu, Bánh Bao, Quả Cà, Ngó Sen... mà xem!

Tịnh Ma là thủ tọa của Y dược đường, là một trong những ít nơi có hòa thượng công phu không tới nơi tới chốn của chùa Bồ Đề, nhưng y thuật xuất thần nhập hóa và độc thuật xuất hóa nhập thần của ông ta chắc chắn là thiên hạ vô song, một chút tuyệt kỹ nhỏ nhoi của Tiểu Tịnh Trần chính là học hỏi từ ông ta, chỉ là vì võ công không giỏi, diện mạo lại vô cùng tương xứng so với độ tuổi, đầu bạc như tuyết, lông mày dài, nhưng lại là một ông già tính tình trẻ con.

Tiểu Tịnh Trần quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn ông ta: “Sư phụ nói, dân dĩ thực vi thiên (lương thực là cuộc sống của người dân), nhớ tới ăn có gì là không đúng.”

Tịnh Ma tức giận trừng mắt, “Đệ chỉ biết sư phụ nói, sư phụ nói, có bản lĩnh thì đừng trích dẫn lời của sư phụ đi.”

Tiểu Tịnh Trần ngây người, dưới ánh mắt đầy vẻ đắc ý của Tịnh Ma, liền mở miệng nói: “Cha nói, ăn được là phúc.”

Tịnh Ma: “...” Ông ta hận tất cả những kẻ ngây thơ trên thế giới này.

Tiểu Tịnh Trần thở dài một hơi thật sâu, lắc đầu với Tịnh Ma, bộ dạng khoan dung kiểu không so đo với “trẻ con” như ông, sau đó quay đầu nhìn bốn hòa thượng thủ trận đứng vững chắc như pho tượng, giơ tay làm thế mở màn.

(Tịnh Ma: “...“[email protected]#$%^&*...)

Bốn tăng nhân cùng lúc chắp tay hành lễ trước ngực: “Xin sư thúc Tịnh Trần chỉ giáo.”

Tiểu Tịnh Trần trực tiếp xông lên, tay chân linh hoạt, giơ tay thu chân, những người xem không kịp nhìn, còn sắc mặt của Bạch Hi Cảnh ngồi trên tảng đá lại đen lại, âm thầm nghiến răng, chửi rủa Phương trượng sư phụ không hiền hậu.

Ngoài trừ Tịnh Chính ở vòng đầu tiên là có quen biết với Tiểu Tịnh Trần ra, thì sáu người phía sau đều lên núi sau khi Tiểu Tịnh Trần xuống núi, đối với hòa thượng thế hệ trước như Tịnh Chính mà nói, bất kể là Tiểu Tịnh Trần trưởng thành như thế nào, trong mắt anh ta, cô bé trước sau vẫn là cục bông nhỏ mềm mại đến đi một đoạn đường cũng lảo đảo không vững, khi động thủ đương nhiên sẽ nể tình ba phần. Nhưng đối với những đệ tử lên núi sau mà nói, Tiểu Tịnh Trần lại là vị sư thúc, sư huynh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trong lòng tuy ba phần kính trọng, nhưng khi động thủ không những không lưu tình, vì để thăm dò nhân vật truyền kỳ có danh xứng với thực hay không nên bọn họ ngược lại càng dốc hết sức.

Như thế, Tiểu Tịnh Trần sẽ phải chịu thiệt thòi lớn rồi.

Bạch Hi Cảnh hung hăng ghi nhớ trong lòng, sau này có thời gian sẽ tính sổ sau.

Có thể bước vào chùa Bồ Đề thì không có ai là không có thực lực, bốn đệ tử này không giống với Tịnh Chính, Tịnh Viên và Tịnh Phương. Tịnh Chính giỏi về sức lực, cái gọi là nhất lực giáng thập hội, sức lực tuyệt đối khiến cho anh ta ngồi trên bảo tọa đệ tử số một, mà Tịnh Viên, Tịnh Phương lại giỏi về sự linh hoạt, hơn nữa hai anh em sinh đôi lại có cảm ứng tâm linh hiểu ngầm ăn ý với nhau, sức chiến đấu tăng lên mấy lần.

Mà sức lực của bốn người Hỉ, Nộ, Ai, Lạc này, nhanh nhạy cũng không quá vượt trội, nhưng bọn họ lại có đặc điểm mà Tịnh Chính và Tịnh Viên, Tịnh Phương đều không có - đó là vững. Vững như Thái Sơn, vững như thạch bàn, cho dù đối mặt với cơn sóng gió động trời, lũ lụt bất ngờ hay sóng thần, bọn họ vẫn hiên ngang bất động!

Mỗi một quyền cước của bọn họ giống như đều được tính toán cẩn thận nhất, mới có thể đạt tới mức độ hoàn hảo nhất, dù cho mỗi lần đều bị Tiểu Tịnh Trần né được mà bị hụt, nhưng mỗi người có một suy nghĩ khác nhau, người có chút công phu cũng nhìn ra được, phạm vi hoạt động của Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng hẹp.

Cô bé-bị-áp-chế-rồi!

Cái gọi là song quyền khó địch nổi tứ cước chính là đây, Tiểu Tịnh Trần bây giờ đang phải đấu với tám cước cộng thêm tám quyền, hơn nữa tám cước tám quyền này tinh chuẩn tới mức khiến cho người ta phát điên, sức chiến đấu lại tăng lên gấp mấy lần. Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần cho dù có nhanh hơn nữa, chắc chắn cũng không đạt được tám lần của bọn họ, sức lực của cô bé có mạnh hơn nữa, đánh ngã được một người hai người thì cũng sẽ bị người ta công kích tam quyền tứ cước. Dần dần, cô bé sẽ có chút gian nan như lấy trứng chọi đá.

Bị áp lực đè nén, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần càng ngày càng nhanh, chỉ còn lại bóng dáng mờ mờ mới miễn cưỡng đấu lại với bốn Hỉ Nộ Ai Lạc một cách ngang sức ngang tài. Các đệ tử đứng xem đều không khỏi lo lắng, Tiểu Tịnh Trần giống như... sắp thua rồi??!!

Bạch Hi Cảnh lại một chút cũng không lo lắng, anh đang âm thầm suy nghĩ làm thế nào để tìm Phương trượng sư phụ bàn bạc lợi ích. Anh giống như không một chút để ý nói: “Tịnh Trần, vẽ vòng tròn!”

Vẽ vòng tròn??? Đầu của các đệ tử treo đầy dấu chấm hỏi, mờ mịt nhìn Bạch Hi Cảnh: cầu giải đáp!

Bạch Hi Cảnh lại hoàn toàn không đếm xỉa đến những cặp mắt tràn đầy tò mò kia, chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên - mỉm cười nghiêng thành!

Các đệ tử đồng thời chuyển ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, sau đó đột nhiên hiểu ra: Vẽ vòng tròn = Thái Cực Quyền!

Nghe thấy lời nhắc của Bạch Hi Cảnh, nắm đấm của Tiểu Tịnh Trần đánh về phía Minh Hỉ đột nhiên biến thành chưởng, lòng bàn tay bắt lên cổ tay của Minh Hỉ, cánh tay vẽ một vòng tròn lớn, dùng cổ tay của mình kéo nắm đấm của Minh Hỉ đánh lên ngực của Minh Lạc. Minh Lạc vội vàng giơ tay đón đỡ, kết quả là cánh tay của cậu ta căn bản là không có cơ hội tiếp xúc với nắm đấm của Minh Hỉ, bởi vì nắm đấm kia nguy hiểm sượt qua cánh tay của cậu ta, vẽ nên một vòng tròn lớn, nện vào cẳng chân của Minh Ai, răng rắc... một tiếng giòn tan vang lên.

Minh Ai hoảng hốt, Minh Hỉ há hốc miệng, ngây người hai giây, Minh Ai mới lảo đảo lui về sau, ngã ngồi trên đất, ôm cẳng chân đau đớn đến nỗi mặt đen lại.

Mượn lực đánh lực là tuyệt chiêu của Tiểu Tịnh Trần, các người cho rằng nện lên chân Minh Ai chỉ có nắm đấm của Minh Hỉ sao? Quá ngây thơ rồi!

Tiểu Tịnh Trần vẽ hai vòng tròn lớn lại thêm độ mạnh chồng lên nhau, tương đương với một chưởng toàn lực của cô bé... Các người cho rằng xương của ai có thể không bị gẫy??

Minh Ai ngã xuống đất, mọi người kinh ngạc. Tiểu Tịnh Trần lại không chút do dự biến chưởng thành quyền, đánh về phía Minh Nộ, Minh Nộ vội vàng giơ tay ra đỡ, kết quả lại là một chiêu giả của Tiểu Tịnh Trần. Nắm đấm nửa đường đã đổi phương hướng, đánh về phía thắt lưng Minh Hỉ, dưới chân Minh Hỉ xê dịch, xoay người tránh đi, nắm đấm liền sượt qua thắt lưng của cậu ta, đánh lên bụng Minh Lạc. Minh Lạc ăn một quyền, lập tức khom người xuống, cậu ta nhếch miệng, nén một hơi, chịu đựng đến nỗi mặt tái đi, cho dù là Bạch Hi Cảnh cũng thấy đau thay cho cậu ta.

Minh Lạc cuối cùng không chịu nổi nữa, ôm lấy bụng, “Phù~” một tiếng ho khù khụ, nếu không phải là thời khắc mấu chốt cậu ta dùng nội công giải hóa, không chừng giờ phút này nội tạng sớm đã tan nát mà thổ ra huyết rồi. Bây giờ mặc dù chưa thổ huyết, nhưng về cơ bản cũng giống Minh Ai, không hề ổn chút nào.

Bốn người ngã hai, còn lại hai người...

Tiểu Tịnh Trần duỗi cánh tay, động tác chậm rãi vẽ nửa vòng tròn, bày ra chiêu thức mở đầu của Thái Cực quyền, đôi mắt to tròn nhìn Minh Nộ và Minh Ai.

Minh Nộ và Minh Ai nhìn nhau, đồng thời động thủ, xông về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần nghênh chiến, Thái Cực Quyền càng ngày càng lưu loát, chân giẫm lên vị trí bát quái, hai cánh tay vẽ ra nửa vòng tròn, lại một nửa vòng tròn nữa, nửa vòng tròn nối lại với nhau, đột nhiên mơ hồ hình thành tư thế.

“Cái gọi là: Thái Cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái sinh vạn vật, vạn vật quy nhất, có thể sử dụng Thái Cực Quyền sơ cấp nhất đánh ra tư thế mạnh mẽ như vậy, quả nhiên không hổ đệ tử đáng tự hào nhất của Phương trượng sư tổ.”

Trong các đệ tử đứng xem có người chuyên môn về Thái Cực Quyền nhìn liền nhận ra được Tiểu Tịnh Trần chỉ dùng Thái Cực Quyền sơ cấp mà những cụ già tập thể dục ở quảng trường mà thôi, không khỏi xúc động nói. Một đệ tử khác bên cạnh nhìn cậu ta nói nhỏ: “Minh Ngọc, nếu như huynh lên phía trước đấu tay đôi với tiểu sư thúc, thì có thể thắng không?”

Minh Ngọc suy nghĩ một lúc, lắc đầu thở dài: “Nếu chỉ bàn về Thái Cực Quyền, chắc chắn là thắng, dù sao thì Thái Cực Quyền của sư thúc so với huynh thì trình độ khác xa quá nhiều. Nhưng với Thái Cực Quyền mà sư thúc dùng để khắc chế bốn vị sư huynh, nếu như đấu với huynh, sư thúc tất nhiên sẽ dùng quyền pháp khác. Thái Cực Quyền mặc dù dùng nhu khắc cương, nhưng mà bản chất của cương nhu chỉ là tương đối mà thôi, cho dù có phân mạnh yếu, ngang hay kém cũng không xa lắm, mà nhu của huynh bây giờ căn bản là không khắc được cương của sư thúc.”

Đệ tử kia ngẩn người, cũng thở dài theo: “Tiểu sư thúc quả nhiên lợi hại.”

Minh Ngọc gật đầu trong lòng.

Bên kia đã phân rõ thắng thua, Minh Nộ và Minh Ai hoàn toàn bị cuốn vào thế của Thái Cực Quyền, căn bản là không hề có sức đánh trả, cuối cùng bị đánh ngã quỳ rạp trên mặt đất.

Bình yên xông qua ba cửa, các đệ tử đứng xem không hẹn mà cùng reo hò inh ỏi. Tiểu Tịnh Trần nhoẻn miệng cười, má lúm đồng tiền thật sâu lộ ra, chắp tay cảm ơn.

Bạch Hi Cảnh ho nhẹ một tiếng, mặt không chút thay đổi nói: “Bình tĩnh, trận quy sư tổng cộng có năm cửa.”

...

Hiện trường một trận yên tĩnh, thủ trận đầu tiên là một người, trận hai là hai người, trận ba là bốn người, vậy thì trận thứ tư có phải là tám người, trận thứ năm là mười sáu người không?? Mẹ nó, còn để người khác sống không hả??

Tiểu sư thúc Tịnh Trần, chúng con chia buồn cùng người, đi đường bình an, A Di Đà Phật!

Tiểu Tịnh Trần tiếp tục cõng Bạch Hi Cảnh lên trên, quả nhiên, xa xa đã có thể nhìn thấy tám cái đầu nhẵn bóng xếp thành hai hàng song song ngược chiều với ánh mặt trời, hơn nữa ức hiếp người nhất chính là, trên tay mỗi người bọn họ còn mang theo một cây gậy.

Lần này ngay cả sắc mặt của Bạch Hi Cảnh cũng thay đổi.

Côn tăng!! Sự tồn tại mạnh mẽ nhất, khiến người ta kiêng kị nhất của Võ Tăng Đường, cùng cấp với trận thập bát đồng nhân của Thiếu Lâm Tự!

Tám côn tăng thu thập một em gái nhỏ tay không tấc sắt!!

Phương trượng sư phụ, người có dám tàn nhẫn thêm một chút nữa không! Fuck!