Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 486: ĐẠI SƠN HẤP HỐI. CHÂN TƯỚNG TUYỆT VỌNG NHẤT



Giấu giếm tình hình chiến sự, ngăn cản tình báo quân sự là tội nặng, phe Sói lập tức hành động. Bọn họ nhanh chóng lấy thể tiến công như sét đánh3không kịp bưng tại mà giữ chân tất cả những quan



chức cấp cao trong quân đội thuộc phe Ung và bắt giam vị nguyên soái duy nhất của Đế quốc. Đồng thời,0phe Sói phái một đội quân lớn đến S23 để tiếp quản cứ điểm quân sự này. Hơn nữa còn đón người sống sót duy nhất sau cuộc chiến khốc liệt trở5về.



Hai tháng sau, dưới sự hộ tống của đội kỵ sĩ chiến đấu Đế quốc, Lolita Royal được đưa trở về hành tinh trung ương. Cũng trở về với cô còn có4hơn hàng trăm nghìn di vật của các chiến sĩ và cả một hộp tro cốt. Có thể nói, Đông Phương là người duy nhất bảo toàn được tính mạng và thân9thể trên hành tinh S23.



Trong thời khắc bước xuống chiến hạm để đi vào trong cảng hàng không, Lolita Royal nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt từ tất cả dân chúng của hành tinh trung ương. Dưới sự tuyên truyền có chủ đích của phe Sói, Lolita Royal đã trở thành anh hùng, xứng đáng với danh hiệu của Ngân hà đế quốc. Danh tiếng của anh hùng càng lớn thì những phần tử cặn bã đã tàn hại anh hùng sẽ có kết cục càng ác liệt. Cho nên, phe Sói dồn hết tâm sức để xây dựng cho Lolita Royal tất cả những vinh dự mà cô có thể nhận được.



Cuối cùng, Lolita Royal còn được trao tặng vinh dự cấp cao nhất của Ngân hà Đế quốc - Huy chương chiến công Ngân hà! Trong ngày trao huy chương ấy, tất cả truyền hình, máy tính, máy truyền tin video đều phát trực tiếp toàn bộ quá trình trao tặng huân chương. Lolita Royal khoác lên mình bộ quân trang mới tinh, thẳng thớm, ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, sống lưng thẳng tắp, bước những bước chân kiên định đi đến trước mặt vị nguyên soái mới nhậm chức của Đế quốc, để cho vị nguyên soái cài huân chương chiến công cho cô. Tư thế đứng của cô thẳng tắp, giống như một cây giáo đứng sừng sững giữa đất trời, trở thành cây cột trụ của Ngân hà đế quốc trong tương lai trăm năm tới.



Sau khi tiệc chúc mừng kết thúc, Lolita Royal quay trở lại nhà của mình, căn phòng lạnh lẽo khiến cho cả trái tim và cơ thể cô đều mệt mỏi.



Ngồi trên mái nhà, cô lặng lẽ nhìn về hướng bầu trời đêm với dải ngân hà đầy ánh sao lấp lánh, nhớ lại lúc mà cô rời khỏi tiệc mừng và bị Kurt Will chặn đường đi vừa nãy. Kurt Will nói: “Em thể cho tôi một cơ hội để chăm sóc em trọn cuộc đời này không?”



Lolita Royal biết rằng bản thân cô có thể sống sót mà trở về với hành tinh trung ương hoàn toàn là công lao của Kurt Will. Nếu như không phải là anh ta cưỡng chế khiến cho mỗi một công dân của Đế quốc đều nhìn thấy hình ảnh cô còn sống ở trên chiến trường, có lẽ, cô sớm đã bị người ám sát rồi. Chỉ cần cô chết đi, vậy thì mọi việc cũng không có gì để đối chứng nữa.



Phe Ung hoàn toàn có thể nói là do hành tinh S23 không báo cáo lên trên bất cứ một thông tin về tình hình chiến sự nào, căn cứ điểm phía trên tất nhiên cũng sẽ không vì một đám người đã chết mà đắc tội nhóm sĩ quan cấp tướng của phe Ung. Đến lúc đó thì hàng trăm nghìn chiến sĩ của hành tinh S23 chắc chắn sẽ bỏ mạng vô ích, hơn thế còn sẽ bởi vì điều đó mà mang trên mình tội danh “giấu giếm quân tình.”



Trong lòng Lolita Royal quả thật rất cảm kích trước hành động của Kurt Will, nhưng cô cũng chỉ có thể nói với anh ta một câu: “Xin lỗi!”



Dưới bầu trời sao, Lolita Royal lặng lẽ ngồi trên mái nhà, bàn tay nhỏ trắng nõn nà nhẹ nhàng đặt lên phần bụng của mình. Khóe miệng cô từ từ cong lên, ngôi sao và vạch ngang ở trên bả vai sáng lấp lánh...



THE END!!



***



Kết thúc quá trình quay phim, đến cả tiệc chia tay Bạch Hi Cảnh cũng không tham gia. Anh vội vàng mang Tiểu Tịnh Trần về Hoa Hạ, đồng hành với hai cha con còn có Hoa Thất Đồng.



Washingbia mặc dù có sự bao bọc của Spielberg Roth, thế nhưng dù sao cũng không phải là địa bàn của mình. Một khi đã biết vẫn còn thủ phạm đang mai phục để ra tay bất cứ lúc nào, Bạch Hi Cảnh làm sao có thể yên lòng cho được. Nếu không phải nể mặt Spielberg Roth là sự thúc của mình, hơn nữa Tiểu Tịnh Trần lại thật sự thích làm diễn viên thì Bạch Hi Cảnh căn bản sẽ không chờ đến lúc kết thúc quay phim. Anh sẽ trực tiếp cuốn gói chạy lấy người ngay từ khi phát hiện hòn đá bị đánh cắp rồi.



Dù là như thế nhưng hơn nửa tháng trời trở lại đây, Bạch Hi Cảnh cũng gầy đi cả một vòng. Anh liên tục mất ngủ cả đêm, luôn sợ rằng sau khi mình ngủ say, một khi mở mắt ra thì con gái nằm bên cạnh sẽ biến mất.



Điều này khiến cho anh dù chỉ chợp mắt tỉnh tỉnh mê mê một chút thôi cũng sẽ lập tức tỉnh lại. Ở bên thái cực khác, đối ngược hoàn toàn với anh là Tiểu Tịnh Trần. Cô nhóc con không tim không phổi trong khoảng thời gian này lại ngủ còn say như chết, còn hơn cả trước đây. Thậm chí, tư thế luyện quyền trong mơ cũng ít hơn rất nhiều.



Khó khăn lắm mới quay về Hoa Hạ, trở lại thành phố S, Bạch Hi Cảnh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Vừa ra đến sân bay, liếc mắt một cái liền thấy được Tiểu Sơn đang đứng chờ ngay cạnh chiếc xe, sắc mặt của Bạch Hi cảnh có chút ấm trở lại, anh cùng Tiểu Tịnh Trần lên trên xe. Sau khi xe khởi động, anh mới hỏi một câu theo thói quen: “Thương thể của Đại Sơn thế nào rồi?”



Tiểu Sơn đang chăm chú lái xe, đáp lời: “Không có gì đáng lo ngại, anh ấy đang ở nhà dưỡng bệnh.” Bạch Hi Cảnh hơi gật đầu, cũng không nói thêm câu nào nữa. Trước đây, lúc còn đang quay phim ở Washingbia, anh đã nói chuyện qua điện thoại với Đại Sơn vài lần, nghe giọng thì tinh thần của Đại Sơn cũng khá ổn. Câu hỏi thăm bây giờ chỉ để biểu thị sự quan tâm mà thôi.



Bạch Hi cảnh nhắm mắt lại rồi tựa người về phía sau, ôm lấy Tiểu Tịnh Trần theo thói quen, mệt mỏi nói: “Đi thăm cậu ta trước đi, đợi lúc bắt đầu bận rộn, chỉ sợ không có thời gian nữa rồi.”



Tiểu Sơn hơi sững người, mới nói: “Không cần đâu, anh ấy khỏe lắm. Đại ca, em vẫn nên đưa anh quay trở về trước thôi, trông anh có vẻ mệt lắm.”



Bạch Hi cảnh ngay lập tức mở mắt ra, đột nhiên ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén xuyên qua tấm kính ngăn giữa buồng lái và thân xe mà bắn thẳng về phía Tiểu Sơn. Tiểu Sơn nhìn anh một cái rồi theo bản năng né tránh ánh mắt đó. Đôi mắt Bạch Hi cảnh lập tức thẫm lại, nói: “Lời này nếu như là do Đại Sơn - người không xảy ra chuyện gì cũng lải nhải không ngừng cả nửa tiếng nói ra thì tôi tin. Cậu... Tiểu Sơn, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nói lời dư thừa, luôn luôn thi hành đến cùng các mệnh lệnh của tôi. Thế mà tôi không biết, từ khi nào người kiệm lời như cậu lại bắt đầu tìm lý do để từ chối mệnh lệnh của tôi nhỉ.” Tiểu Sơn chầm chậm cúi đầu xuống, nói: “Em xin lỗi, Đại ca.”



“Nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Vành mắt của Tiểu Sơn ngay lập tức đỏ lên, nhưng lại cắn chặt răng không nói một lời nào. Chỉ là, vô lăng điều khiển xe đã xoay một vòng, chiếc xe nhanh chóng phóng đi. Bạch Hi Cảnh cũng không hỏi gì nữa. Anh chỉ đợi Tiểu Sơn đưa mình đến địa điểm đích, tự mình tận mắt xem một chút liền biết tình hình.



Chỉ là, đợi đến khi thực sự nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười cợt nhả của Đại Sơn, cả người Bạch Hi Cảnh đều cảm thấy không khỏe.



Đại Sơn mặc quần áo bệnh nhân, nằm trên giường bệnh, cả người gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương. Quần áo trùm trên người anh rộng thùng thình. Khi nhìn thấy Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đẩy cửa tiến vào, anh ta vẫn còn nở một nụ cười hội tụ đủ các loại bỉ ổi, nói: “Đại ca, Đại tiểu thư, lâu rồi không gặp, mọi người đều trẻ ra nhiều quá!”



Bạch Hi Cảnh nhìn chằm chằm vào thân hình xương cốt mảnh khảnh dưới lớp chăn, từ sâu nơi đáy mắt cuồn lên một tầng sát khí, giọng nói lạnh lẽo đến mức kỳ dị, hỏi: “Có chuyện gì?”



Tiểu Sơn cúi đầu xuống nhưng không nói lời nào. Ngược lại là Đại Sơn, anh ta bắt đầu to giọng oang oang nói: “Đại ca, anh đừng trách nó, là em không để cho nó nói ra, em thật sự không sao cả.”



Sáu chữ cuối cùng của câu nói càng ngày càng nhỏ lại trước ánh mắt đang híp lại đầy nguy hiểm của Bạch Hi Cảnh, rồi cuối cùng im bặt. Anh ta sợ hãi mà rụt cố lại, đôi mắt chớp chớp giả vờ đáng thương. Bạch Hi Cảnh hung dữ nhắm hai mắt lại, đè ép sự cuồng bạo trong nội tâm xuống, lạnh giọng nói: “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”



Tiểu Sơn liếc trộm Đại Boss Bạch một cái, lúc này mới lúng túng, nghẹn ngào trả lời: “Lúc Tô Phóng trốn đi thì bị Đại Sơn đuối được, hai người bắt đầu đánh nhau. Gã đã dùng... đã dùng Tinh Mang làm vỡ nát xương cốt trên người Đại Sơn. Nếu không phải là em nhanh chân đến kịp, chỉ e anh Đại Sơn sẽ..”



Núi bằng đứng sừng sững không ngã cuối cùng cũng có ngày sụp đổ. Xảy ra sự việc lớn như thế này, Bạch Hi Cảnh không ở đây, Đại Sơn lại trở thành người tàn phế. Chỉ có một mình anh ta kiên cường chống đỡ đến bây giờ, anh ta thật sự có chút không thể trụ nổi nữa rồi.



Bạch Hi Cảnh hít vào một hơi thật sâu, giơ tay lên dùng sức kim lấy hai vai của Tiểu Sơn thật chặt, trầm giọng nói: “Xin lỗi.”



Ngay khi nghe thấy tin Đại Sơn bị Tổ Phóng làm bị thương, Bạch Hi Cảnh đã hỏi Tiểu Sơn tình hình thương tích của Đại Sơn như thế nào. Thậm chí anh còn chỉ đích danh mà hỏi xem Tô Phóng có dùng “Tinh Mang” hay không. Bất kể là Đại Sơn hay Tiểu Sơn đều nói không phải. Vậy là, trong tư tâm Bạch Hi cảnh cho rằng Tô Phóng vẫn còn lại chút lương tâm, không ngờ rằng...



Bọn họ không phải là cố ý giấu giếm, chỉ là vì sự việc đã xảy ra, dù có nói cho Bạch Hi cảnh biết thì cũng không có tác dụng gì, vậy thì sao phải khiến anh lo lắng chứ. Điều quan trọng nhất là, lúc đó Tô Phóng vừa mới mất tích, anh ta chắc chắn vẫn còn ở Hoa Hạ. Nhưng bọn họ ngay cả một sợi tóc tơ của anh ta cũng không tìm được, cũng không biết mục đích của anh ta khi trộm đi hòn đá đó là gì. Đại Sơn và Tiểu Sơn đều cảm thấy, xét thấy tính nguy hại và công kích của hòn đá đối với Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần, hai người họ trong giai đoạn này đều không thích hợp trở về Hoa Hạ. Ngược lại, nếu hai người ở bên cạnh lão tiền bối chùa Bồ Đề thì sẽ càng an toàn hơn một chút.



Rút ra từ đủ các loại suy xét, Đại Sơn và Tiểu Sơn mới quyết định giấu anh về tình hình thương tích. Rõ ràng người nói dối là bọn họ, nhưng người phải nói câu xin lỗi lại trở thành Bạch Hi Cảnh.



Trên thế giới này, người mà Bạch Hi Cảnh tin cậy nhất chính là Đại Sơn và Tiểu Sơn. Chỉ cần là những lời do bọn họ nói ra, Bạch Hi Cảnh từ trước đến nay đều chưa từng nghi ngờ. Cũng chính bởi sự tin tưởng này mà hai người Đại Sơn, Tiểu Sơn mới có thể che giấu thương tích đến tận bây giờ. Nếu như không phải vì Bạch Hi Cảnh quay trở về khiến cho Tiểu Sơn cảm thấy có trụ cột chống đỡ, làm cho anh ta thả lỏng tinh thần và để lộ ra sơ hở, có lẽ hai người này vẫn còn tiếp tục giấu giếm.



Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, nhợt nhạt của Đại Sơn, Bạch Hi cảnh có khó chịu, trong lòng có nổi cơn tam bành như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể phát tác được. Anh tức đến run lên, ngón tay chỉ vào hai anh em Đại Sơn, Tiểu Sơn, cổ họng như bị bóp nghẹn lại, ngay cả một chữ cũng không thốt ra được. Cuối cùng, anh dứt khoát nhanh chóng quay người đạp cửa, vành mắt đỏ lên rồi đi ra ngoài. Đại Sơn nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép chặt, cười một tiếng đầy bi thảm, nhưng tầm nhìn cũng mơ hồ và không nói được lời nào.



Tiểu Tịnh Trần sững sờ đứng ở một bên, không biết là đang nghĩ ngợi điều gì. Thấy Bạch Hi Cảnh đã rời đi, cô bé mới khôi phục lại trạng thái, vẻ mặt mơ hồ liếc nhìn Đại Sơn đang ngơ ngác ngắm nhìn khoảng không dưới trần nhà. Cô bé nắm lấy tóc mình, tiến lên phía trước, kéo tấm chăn đang đắp của Đại Sơn ra, bàn tay nhỏ sờ lấy xương ngực của anh ta rồi nhẹ nhàng ấn xuống một chút.



“Oái, oái, oái, Đại tiểu thư à, cháu ra tay cũng phải lưu tình chứ, chú khó khăn lắm mới nhặt lại được cái mạng của mình, cháu đừng có giày vò chú đi đời nhà ma mà, hu hu hu!”



Nghe qua giọng nói của anh ta thì thấy tinh lực đầy đủ, không hề giống như người bị trọng thương vô phương cứu chữa một chút nào.



Đôi mắt to của Tiểu Tịnh Trần trừng to tròn vo, tức giận nói: “Im miệng!”



Đại Sơn: “...” Em trai cứu mạng, Đại ca cứu mạng, đức Phật trên trời cứu mạng á!



Chiêu Tinh Mang của Tô Phóng căn bản không được luyện đến nơi đến chốn, Đại Sơn còn giữ lại được một mạng chính là minh chứng cho việc hạ thủ lưu tình của anh ta. Sau khi Tiếu Tinh Trần kiểm tra qua, loại may mắn này càng được chứng thực rõ hơn. Xương cốt của Đại Sơn mặc dù bị vỡ nát hết, nhưng những mảnh vỡ cũng không nhỏ. Nếu như có thể mời người sáng lập Tinh Mang xuống núi, chưa chắc thương thế của Đại Sơn sẽ là không có đường cứu vãn.



Thế nhưng, người sáng tạo Tinh Mang cái quái gì cơ chứ... Đại Sơn và Tiểu Sơn không phải là đệ tử của chùa Bồ Đề, bọn họ cũng không có quan hệ thân thiết trực hệ với Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần. Dù cho hai cha con có bằng lòng vì bọn họ mà đi xông lên núi vượt qua các trận pháp hộ sơn thì cũng không có tác dụng gì. Hơn nữa, hai cha con họ cũng tuyệt đối không muốn đi lên núi mà vượt qua trận pháp vào sơn môn một lần nào nữa.



Sự việc lần này quả là làm khó cho Cha Ngốc và Bé Ngốc quá mức rồi. Bạch Hi Cảnh chỉ có thể cố gắng hết sức giữ lại mạng sống cho Đại Sơn, sau đó nghĩ cách đưa Tô Liệt xuống núi. Nhưng một khi đã vào cửa Phật thì sẽ một đao cắt đứt quan hệ với trần thế. Dù cho là em trai ruột của anh ta - Tô Phóng xảy ra chuyện lớn đến mức nào chăng nữa thì anh ta cũng không có khả năng xuống núi, càng đừng nói đến việc cứu một người không thân cũng chẳng quen như Đại Sơn. Xem ra, Đại Boss Bạch phải bày một bàn cờ lớn rồi đấy!



“Đế quốc tiền truyện” chính thức đóng máy, tiến vào giai đoạn chế tác hậu kỳ. Lúc này, Spielberg Roth mới được coi là nhàn nhã hơn. Spielberg Roth vô cùng mệt mỏi quay trở về nhà, vị quản gia tri kỷ đã chuẩn bị bánh mì thơm phức, bò bít tết ngon lành và cả nước tắm ấm áp, còn có cả mát xa thư giãn khắp các huyệt vị của Thái nữa.



Spielberg Roth từ trước đến nay chưa từng hoài nghi ngờ về quyết định chính xác nhất trong cuộc đời của ông chính là giành được vị quản gia vạn năng này về làm việc cho mình.



Nói ra thì, sự việc duy nhất khiến ông thất vọng chính là tiến triển điều tra có liên quan đến Tô Phóng và cục đá đó. Vị quản gia vạn năng đã mất cả quãng thời gian một tháng ròng rã mà vẫn không có chút tin tức nào. Điều này không hề phù hợp với phong cách làm việc của vị quản gia này. Vậy là, trong lúc đang ăn cơm, ông Spielberg Roth nhắc lại chuyện cũ, hỏi: “Tô Phóng vẫn không có tin tức gì sao?”



Vị quản gia đem miếng bánh mì sandwich đã phết mứt quả lên trên, bên trong còn được kẹp trứng lòng đào và chân giò hun khói nhét vào tay của Spielberg Roth, nói: “Tên nhóc đó dù sao cũng đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như thế rồi, lối tắt cũng có không ít đâu. Hơn nữa thế giới to như thế, nào có chuyện dễ tìm đến vậy. Chỉ là... tôi đã có một chút manh mối.”



“Vậy thì tốt.” Spielberg Roth gặm bánh mì từng miếng thật to. Đang ăn một miếng bò bít tết sốt tiêu đen tươi ngon nhiều sốt, ông liền bung túng trong miệng, nói: “Nhanh chóng bắt lấy cậu ta, lấy lại hòn đá, nếu không thì sẽ có chuyện lớn xảy ra.”



“Vâng.” Vị quản gia nhàn nhạt đáp lại một tiếng. Một lúc sau, ông ta lại nói: “Hình như ngài rất để tâm đến hai cha con nhà họ Bạch.”



Spielberg Roth hơi sững người một chút, sắc mặt cũng dần dần trầm xuống, đến cả bánh sandwich mà ông yêu thích nhất cũng trở nên nhạt như nước ốc. Ông đem phần bánh mì còn lại ném vào trên đĩa, nói: “Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần, tôi đều nghĩ đến tội nghiệt mà mình đã từng phạm phải.”



Vị quản gia hơi khựng lại, nhưng vẫn thản nhiên mà nói: “Tội nghiệt trên người cô bé không phải do chúng ta.”



“Không, Fores à. Nếu năm đó không phải chúng ta một lòng muốn trả thù bọn giặc xâm lăng thì sẽ không nghiên cứu ra thứ đáng sợ như vậy...” Spielberg Roth kích động mà bật người đứng dậy, hai tay của ông chống lên trên bàn ăn, thân thể già nua có chút run lên, hai mắt của ông trùng ra thật to, vành mắt còn đỏ lên, trong con ngươi toàn tơ máu. Bất kể là ai đều sẽ không hoài nghi sự hối hận và không cam lòng trong thâm tâm của ông lão này.



“Đây không phải là lỗi của ngài.” Vị quản gia mắt nhìn về phía ông, đôi mắt đục ngầu đã không còn trẻ trung như năm nào nữa, nhưng đáy mắt bình tĩnh như trước nay vốn có lại khiến cho Spielberg Roth bình tâm trở lại. Nhìn thấy Spielberg Roth ngã lại trên ghế như đã bị hút hết tất cả sức lực, vị quản gia nhẹ giọng nói: “Đây không phải là lỗi của ngài, không phải là lỗi của tôi, cũng không phải là lỗi của những sư huynh, sư đệ khác. Năm đó, thí nghiệm khí độc của lũ giặc đã tàn sát bao nhiêu tính mạng của bách tính Hoa Hạ, một trận giết hại hàng loạt khiết cho chúng ta mất đi ba trăm nghìn đồng bào. Thời điểm đó, chúng ta đều trẻ tuổi nôn nóng, chỉ muốn cho lũ giặc nếm một chút mùi vị khi bị chất kịch độc ăn mòn mà thôi...”



“Đúng vậy, chúng ta chỉ là muốn cho bọn chúng cũng nếm thử mùi vị khi bị chất độc ăn mòn cơ thể. Nhưng mà chúng ta đã nghiên cứu ra cái gì chứ?”



Spielberg Roth chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt chăm chú nhìn vào vị quản gia, đáy mắt đục ngầu lóe lên ánh nước, nói: “Ác ma nằm trong tảng đá thiên thạch ngoài hành tinh đã bị chúng ta làm cho thức tỉnh, người trong phòng thí nghiệm lần lượt nhiễm phải virus mà chết. Chỉ có chúng ta, chỉ có vài người chúng ta may mắn còn sống. Chúng ta rõ ràng đã ước hẹn là sẽ buông bỏ tất cả, bước chân vào cửa nhà Phật, ở trước mặt Phật tổ khẩn cầu để chuộc lại những tội nghiệt của mình. Vì sao, vì sao phương trình của virus đó vẫn bị tiết lộ ra bên ngoài?”



Spielberg Roth thật sự cũng không phải là hỏi quản gia Fores. Ông chỉ là đang lẩm bẩm, lải nhải mà thôi. Năm đó, bọn họ đều trẻ tuổi nông nổi, tự cho là dựa năng lực của mình thôi cũng có thể đủ sức chế tạo ra



một loại virus mới, trả thù cho mối hận lũ giặc thảm sát người dân Hoa Hạ. Tuy nhiên, khi loại virus này thật sự được nghiên cứu ra thì mọi chuyện lại thoát khỏi sự khống chế của bọn họ. Ngoài vài người dựa vào năng lực miễn dịch mạnh mẽ của mình mà còn sống ra thì tất cả những người khác toàn bộ đều thiệt mạng trong phòng thí nghiệm.



Spielberg Roth và quản gia Fores vốn là người dân Hoa Hạ chính gốc. Nhưng không ngờ, sau khi trải qua sự ăn mòn của virus đó, ngũ quan trên khuôn mặt của bọn họ đã được tô đậm hơn, vậy mà lại biến thành dáng vẻ giống hệt người phương Tây. Ở trong chùa Bồ Đề, hai người ngày ngày đều sám hối, thành kính niệm Phật. Pháp hiệu có chữ “Giới” vốn chính là sự cảnh tỉnh về tội nghiệt mà bọn họ đã từng phạm phải. Cho nên, nhóm đệ tử có tên hàng chữ Giới của chùa Bồ Đề kỳ thực vốn là những nhà hóa học, y học và dược học từ thời kỳ kháng chiến. Bọn họ vốn không có võ công, sau khi nhập môn mới bắt đầu luyện tập. Thời điểm đó, cao thủ trong chùa Bồ Đề tuyệt đối là như mây, hơn nữa đều là những lão tiền bối được truyền thừa võ cổ truyền. Mãi cho đến khi...



Mãi đến khi Bạch Hi Cảnh lên núi, người nhiễm phải M1295 này như là một cái búa tạ hung tàn đập vào trái tim của những người đệ tử có tên hàng chữ Giới. Bọn họ lúc này mới biết được, phương trình chế tạo virus không biết từ lúc nào đã bị lộ ra bên ngoài. Ngoài Giới Không - người có tuổi tác lớn nhất và cũng bị virus ăn mòn kinh khủng nhất ra, thì tất cả những đệ tử có tên hàng chữ Giới không thể không hoàn tục để điều tra tung tích của phương trình chế tạo virus ban đầu. Đây chính là cái nhân mà bọn họ đã gieo xuống, nhất định phải để cho bọn họ tự mình đi nuốt lại quả đắng này.



Nhưng đã bao nhiêu năm trôi qua như thế, phương trình chế tạo gốc vẫn không thấy tung tích, không chút tin tức nào. Mà Đặc khu quốc gia Hoa Hạ lại nghiên cứu và phát triển ra chuỗi gen hoàn chỉnh nhất cũng chính là M1371 nguy hiểm nhất. Tất cả những thực thể thí nghiệm của M1371 đều không sống sót được. Đó lại đều là những đứa trẻ nhỏ ngây thơ vô tội. Sau này, viện nghiên cứu nổ ra một vụ nổ lớn, phần lớn tất cả những tư liệu đều bị hủy không còn lại chút gì. Đồng thời, bị vùi thấy trong vụ nổ đó còn có những đệ tử hàng chữ Giới khác nữa. Bọn họ đã lấy tính mạng của mình để chuộc lại lỗi lầm của chính họ gây ra năm nào, chỉ còn lại có Giới Đắc và Giới Thất tiếp tục truy tìm, tiếp tục điều tra.



Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Phương trường sư phụ sau khi nhặt được Tiểu Tịnh Trần từ trong rừng sâu. Rõ ràng biết cô bé là bé gái không thể lưu lại ở trong chùa miếu, mà vẫn cứ muốn đem cô bé giả trang thành tiểu hòa thượng rồi nuôi dưỡng bên mình. Trong ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô bé, ông đã biết rằng, đây là một đứa trẻ đã từng chịu sự ăn mòn của virus M1371. Cô bé có thể còn sống tuyệt đối là một kỳ tích, Giới Không muốn tự tay nuôi nấng cô bé trưởng thành, cho cô bé một cuộc sống thuần khiết nhất, dạy cho cô bé võ công cao thâm nhất.



Ông đã lấy phương thức riêng của mình để chuộc tội!



Nhưng đại não của Tiểu Tịnh Trần chịu tổn hại ở mức độ còn vượt xa khỏi những gì mà Giới Không dự liệu. Ông không thể không để cô bé xuống núi, còn tìm cho cô bé một người cha nhị thập tứ hiểu. Tiểu Tịnh Trần là người bị hại của virus M1371, cũng chính là tội lỗi của Spielberg Roth. Cho nên ông lão này, trong lần gặp đầu tiên với Vô Tà thì đã hoàn toàn mở lòng mà tin tưởng cô bé, giúp đỡ cô bé, cam tâm tình nguyện làm hòn đá kê chân để giúp cô bé bước chân vào giới điện ảnh.



Nghĩ lại chuyện cũ, viền mắt Spielberg Roth dần dần trở nên ẩm ướt. Cho đến tận bây giờ, ông vẫn thường mơ thấy những người bạn đồng liều chết thảm trong phòng thí nghiệm năm đó. Nửa đêm mỗi lần mơ thấy, ông đều tỉnh lại trong sợ hãi, làm bạn bên ông chỉ còn mỗi vị quản gia, những người khác đều đã đi về cõi thiên đường hoặc là... địa ngục rối.



Cho nên, Spielberg Roth kiên quyết không tin tưởng người xui khiến Tô Phóng đi trộm lại tảng đá thiên thạch đó lại có thể là phương trường Giới Không. Ông ấy ngậm đắng nuốt cay để nuôi nấng Tiểu Tịnh Trần lớn lên. Lẽ nào điều này cũng chỉ là để khiến cho cô bé bị phóng xạ từ thiên thạch xâm hại khiến cơ thể gục ngã hay sao? Điều này không khoa học!



Nhưng mà ngoại trừ Giới Không ra thì còn có thể là ai. Những người khác đều đã chết rồi, còn sống chỉ có bản thân ông và cả...



Spielberg Roth đột nhiên sững người, lông mày nhíu lại. Ông bắt đầu hồi tưởng lại toàn bộ sự việc từ đầu đến cuối, đem những manh mối đã từng lộ ra và bị coi là không liên quan ghép nối lại với nhau - Mark, trường kiếm, Tô Phóng, đá thiên thạch...



Người có đủ khả năng để yêu cầu Mark lén lút giấu ông mà đổi đạo cụ đi. Người có đủ khả năng lấy được vũ khí đã được mài bóng lưỡi và đã từng giết người. Người có đủ khả năng để liên lạc, giật giấy Tô Phóng làm việc. Người có đủ khả năng biết được bí mật của đá thiên thạch... Lại suy nghĩ sâu hơn chút nữa, người biết được phương trình chế tạo nguyên bản. Người có đủ khả năng để đem phương trình chế tạo phiên bản đã chỉnh sửa giấu vào trong Phật châu rồi giao cho nhóm đệ tử hàng chữ Duyên... Tất cả mọi việc dường như đều chỉ hướng đến cùng một người. Spielberg Roth chống tay vịn của chiếc ghế rồi đứng thẳng người lên. Ông khó tin mà nhìn về phía vị quản gia đang lạnh nhạt ung dung kia, cả người ông đều run lên, lắp bắp hé miệng ra, nói: “Là ông... Tất cả mọi việc đều là do ông làm!”



Vị quản gia hơi nhíu mày, dường như khá bất ngờ, nhưng cũng không hề phủ nhận. Spielberg Roth như bị đả kích trầm trọng, dường như cả người đều già đi vài tuổi. Tinh thần ông có vẻ hoảng hốt, nhìn về phía vị quản gia, lẩm bẩm nói: “Vì sao? Vì sao ông lại làm những việc này? Chẳng lẽ ông không biết làm thế này sẽ có hậu quả như thế nào sao?”



“Tôi đương nhiên là biết.” Vị quản gia nhẹ giọng nói. Ông ta từ từ cúi người xuống, bàn tay thô ráp khô héo như vỏ cây lướt qua gò má trên khuôn mặt đã đầy những nếp nhăn minh chứng cho năm tháng của Spielberg Roth, nói: “Chúng ta đã sống bên nhau cả một thế kỷ. Nhưng mà, không đủ, còn lâu mới đủ! Chúng ta đã là những người gần đất xa trời, nửa người cũng đã tiến vào quan tài. Nhưng mà tôi không muốn chúng ta dễ dàng chết đi như thế. So với việc chờ đợi, gặp lại nhau trong kiếp sau thì không bằng đời này bên nhau lâu dài một chút, ông nói xem!”



Spielberg Roth gắng sức lùi về phía sau, tránh khỏi bàn tay của vị quản gia, nhìn chằm chằm vào ông ta như đang nhìn một con quái thú, nói: “Ông điên rồi!”



“Tôi không điên.” Vị quản gia bình thản đáp lại. Ngữ khí của ông ta từ đầu đến cuối vẫn bình thản không chút gợn sóng, cứ giống như đang tự nói chuyện với chính mình thận vậy: “Ông xem, Bạch Hi Cảnh đã hơn bốn mươi tuổi rồi, mà nhìn bên ngoài lại giống như chưa đến ba mươi. Tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, bắt đầu từ ba mươi tuổi trở đi, các chức năng trên cơ thể của anh ta cũng không có sự thay đổi nào nữa. Còn cả Tiểu Tịnh Trần, nó đã hai mươi tuổi rồi, không tăng trưởng không chỉ có đầu óc mà hoạt tính của các tế bào trong cơ thể cũng vậy. Bọn họ từ đầu đến cuối đều duy trì trạng thái cơ thể ở mức đỉnh cao. Thời gian, không có chút ý nghĩa nào với bọn họ. Chỉ cần, chỉ cần có thể khám phá ra bí mật trên người bọn họ, chúng ta sẽ có thể vĩnh viễn tiếp tục cuộc sống này. Lẽ nào ông không muốn tôi mãi mãi ở bên cạnh ông hay sao?”



Ánh mắt của ông Spielberg Roth như chết lặng mà nhìn về phía người quản gia đang trong trạng thái điên cuồng kia. Sinh, lão, bệnh, tử là quá trình tuần hoàn tất yếu phải trải qua của đời người. Nếu như bỏ qua cả quá trình này, còn được tính là sinh mạng nữa sao? Mặc dù Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần nhìn thì có vẻ là không chịu sự trói buộc của thời gian, nhưng ai biết trong trái tim bọn họ có thật sự muốn hưởng thụ vinh hạnh đặc biệt này hay không chứ? Vị quản gia vươn tay ra, giống như đối đãi với một bảo vật quý hiếm mà nhẹ nhàng sờ lên cái cổ của ông Spielberg Roth, sau đó hơi dùng sức ấn một cái. Spielberg Roth đột nhiên mở to mắt, tầm nhìn dần dần mất đi tiêu cự. Quản gia ôm lấy Spielberg Roth bởi vì hôn mê mà cả người mềm nhũn, trầm giọng thì thầm: “Máu của Bạch Hi Cảnh đã có rồi, còn lại chỉ thiếu mỗi bộ não của Bạch Tịnh Trần nữa thôi.” Trên thanh trường kiếm ấy thế nhưng nhiễm đầy máu tươi của Bạch Hi Cảnh!!!!