Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 500: CẦN SỰ PHỤ HAY LÀ CẦN CHA



Minh Trừng dựa vào khinh công tốt của mình nên cố gắng đuổi theo Tiểu Tịnh Trần: “Tiểu sư thúc, người chậm một chút, ta dẫn đường cho người, người đừng có lạc đường đó.”



Bước chân của Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Minh Trừng, lạc đường3cái gì chứ... nếu như đã biết rồi thì còn không mau chết qua đây cho bần tăng.



Minh Trừng bị dọa đến rụt cổ lại, một luồng khí lạnh từ dưới xông thẳng lên trên não. Tiểu Tịnh Trần đã từng sống trong chùa Bồ Đề hơn năm năm, trong lòng anh ta đã để0lại bóng ma không thể phai mờ, đứa trẻ ngốc nghếch, đáng yêu, ngây thơ vô số tội này rất tốt, nhưng chính bởi vì cô bé rất tốt, chỉ cần cô bé khóc lên, lửa giận của đầu sỏ tội ác này lập tức sẽ bao phủ lấy tất cả chúng tăng chùa Bồ5Đề. Những hòa thượng bỉ ổi trước nay thích trêu mèo đánh chó, chọc em gái ngây thơ ngốc nghếch này khóc tỏ ra vô cùng bị thương! Hung hăng cắn răng, Minh Trừng nhịn nỗi đau xót trong lòng, dùng hết sức lực bú sữa mẹ phi qua Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tinh Trần4lập tức đuổi theo!



Tiểu Tịnh Trần vừa chạy vừa vội vàng phong kín mấy huyệt đạo lớn trên người Bạch Hi Cảnh. Lúc trước bị tình trạng bị thảm của cha dọa cho đầu óc đặc như tương hồ, không nghĩ được cái gì hết. Hiện tại cô bé đã tỉnh táo, đương nhiên đầu9tiên sẽ nghĩ đến chuyện giữ lại dòng máu một đi không trở lại của cha. Nếu như Minh Nhiên đã có thể giữ lại được mạnh sống cho Tổ Phóng chỉ còn lại một hơi thở, Tiểu Tịnh Trần cũng có thể vì cha mà tranh thủ cơ hội sống sót.



Minh Trừng là bản đồ sống được công nhận của chùa Bồ Đề, trước giờ chưa từng lạc đường. Với tốc độ của bọn họ, quãng đường đi phải chạy mất hơn một tiếng đồng hồ vậy mà chỉ dùng tới có chưa đến năm phút. Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là lúc này bọn họ chỉ muốn ra ngoài, không vòng nhiều đường như lúc tới. Kết quả, mắt thấy thang máy đã ở ngay trước mắt, âm thanh bạo lực đinh tai nhức óc lại cản đường đi của bọn họ. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, đột nhiên giơ chân đạp Minh Trừng ở phía sau sang một bên, bản thân cũng cấp tốc lùi về sau. Minh Trừng không đề phòng lập tức ngã chụp ếch, bị thảm rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên muốn đòi lại công bằng cho mình, nhưng lại kinh hãi nhìn thấy nơi mình vừa đứng, bức tường kim loại bên phải hành lang biến hình một cách nhanh chóng, bị nổ tung, một hình bóng nhếch nhác rơi xuống.



Minh Trừng nghẹn lời, đợi đến khi nhìn rõ người bị thương chồng chất kia, anh ta mới khó tin mà trợn trừng mắt, sợ hãi hét lên: “Chưởng môn sư tổ!” Người kia quả nhiên là Phương trường sư phụ, lúc này, áo cà sa trên người ông đã bị xé nát, chỉ còn lại tăng bào xám xịt bên trong. Trên tăng bào dày đặc vết máu, lông mày và mái tóc trắng như tuyết cũng đã bị nhuộm thành màu đỏ, thê thảm không nói lên lời. Ông giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng họ khan một tiếng phun ra một ngụm máu rồi lại ngã xuống đất. Ông run rẩy dựa vào một bức tường khác, gắng gượng chống đỡ thân thể mình dậy.



Nghe thấy tiếng hét của Minh Trừng, ông chậm rãi quay đầu, Minh Trừng mới phát hiện một bên mắt của ông đang nhắm, máu từ trong khóe mắt chảy ra, trông dữ tợn chật vật không tả được. Nhưng nhìn thấy Minh Trừng, ông lại cười ấm áp: “Mọi người ra ngoài rồi!”



Tầm nhìn một mắt rơi trên người Tiểu Tịnh Trần, nhìn đôi mắt to trong veo ửng hồng của cô bé, Phương trường sư phụ lặng lẽ thở dài một hơi, ánh mắt hiền từ yên lòng, còn mang theo mấy phần vui mừng và cưng chiều khi đối mặt với vãn bối: “Tịnh Trần, con không đánh mất bản thân mình, sư phụ rất vui, thật đó, rất vui!”



Tiểu Tịnh Trần từ kinh ngạc, bất ngờ tỉnh táo trở lại, nhìn bộ dạng thê thảm của Phương trượng, vành mắt cô bé liền đỏ, nước mắt lại bắt đầu tuôn trào: “Sư phụ!” Phương trường nhìn Bạch Hi Cảnh đang thoi thóp hôn mê bất tỉnh, toàn thân mất máu trong lòng cô bé, ánh mắt liền trầm xuống, nói: “Đi đi, cha con sẽ không sao đâu.” “Dạ.” Tiểu Tịnh Trần quả quyết gật đầu, giơ chân lên muốn chạy qua người Phương trượng. Minh Trừng theo bản năng muốn kéo cô bé lại. Phương trường sư phụ hiển nhiên là đã bị trọng thương, bọn họ thân là đệ tử làm sao có thể cứ như vậy mà rời đi, cho dù có chết, bọn họ cũng nên giúp Phương trường sư phụ một tay mới phải.



Nhưng mà nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang thoi thóp trong lòng Tiểu Tịnh Trần, cánh tay vươn ra của Minh Trừng cứng lại. Giây tiếp theo, Minh Trừng không cần giằng co nữa, Tiểu Tịnh Trần vừa mới nhấc chân lên một tiếng xé gió đột nhiên vang lên, hai người trơ mắt nhìn một mảnh thủy tinh sắc bén phóng ra từ cái lỗ lớn nơi Phương trường sư phụ ngã ra. “Phập” một tiếng chim trên bức tường cách cái đầu trọc của Phương trường sư phụ khoảng 10 cm. Mảnh thủy tinh không chịu nổi sức lực quá lớn, “keng” một tiếng vỡ vụn, vụn thủy tinh rơi xuống đất.



Biến cố lần này dọa cho mấy người họ giật mình, Minh Trừng kinh ngạc trợn trừng mắt, vừa rồi anh ta thể mà không hề cảm giác được đằng sau bức tường vỡ kia lại có người. Mảnh vỡ của bức tường bị đá văng, một cái chân thon dài lộ ra, đứng trước mặt Phương trường sư phụ, từ trên cao nhìn xuống ông ấy.



Minh Trừng khó tin mà trừng lớn đôi mắt, người đàn ông trẻ trung, anh tuấn, đột nhiên xuất hiện như thần thánh này rõ ràng là Giới Đắc lúc trước đã cản đường của bọn họ. Giới Đắc mặc dù cũng có chút thê thảm, quần áo xốc xếch, khóe miệng còn vương tơ máu, ánh mắt âm lệ, nhưng so với Phương trường sư phụ, hắn thật sự còn tốt hơn nhiều. Minh Trừng quả thật là không dám tin vào mắt mình nữa, anh ta đã nhìn thấy gì vậy?



Lẽ nào tên nghiệt chướng nghịch thiên này lại lợi hại hơn cả chưởng môn sư tổ sao, điều này không khoa học!



Giới Đắc quay đầu, ánh mắt ẩm độc quét một lượt qua Minh Trừng, sau đó dừng lại trên người Tiểu Tịnh Trần mặt không chút biểu cảm và Bạch Hi Cảnh toàn thân đều là máu, hôn mê bất tỉnh trong lòng cô bé. Không biết là nghĩ đến cái gì, khóe miệng hắn đột nhiên cong lên, mỉm cười. Chỉ là nụ cười đó khiến trong lòng Minh Trừng nổi lên khí lạnh, lời nói ra cũng mang theo một sự dịu dàng khiến người khác run sợ: “Xem ra cha cô sắp không xong rồi.”



Giới Đắc hơi khom lưng, một tay bóp cổ Phương trường sư phụ xách ông lên, thân hình còng lưng của Phương trường sư phụ thấp hơn Giới Đắc rất nhiều, bị Giới Đắc nâng lên khiến hai chân rời khỏi mặt đất. Nhưng mà, trong đôi mắt của ông lại rất bình tĩnh, cho dù tính mạng hoàn toàn đã nằm trong tay kẻ khác, cho dù cổ họng bị bóp khiến ông cảm thấy đau đớn, hít thở không thông, cho dù thiếu dưỡng khí khiến cho gương mặt nhăn nhúm như hoa cúc của ông biến thành màu đỏ tía thì ánh mắt của Phương trường sư phụ vẫn rất bình tĩnh. Đó là một loại thản nhiên với sinh mạng của mình, cũng là một loại bình yên chờ đợi được giải thoát.



Giới Đắc không hề để tâm đến phản ứng của Phương trường sư phụ, mục đích của hắn vốn không phải là lão già này. Một tay bóp cổ Phương trường sư phụ, hắn quay đầu, mang theo nụ cười mà nhìn Tiếu Tinh Trần, nói: “Cô có thể đưa cha cô rời khỏi đây, chỉ có điều nếu như vậy thì ta sẽ trực tiếp giết chết lão già này. Cô cũng có thể nghĩ cách cứu lão già này từ trong tay ta, nhưng nếu vậy thì... cha cô sẽ không được cứu chữa kịp thời đâu. Đứa bé ngoan, cô sẽ lựa chọn thế nào đây?!”



Hèn hạ! Minh Trừng khẽ nguyền rủa.



Cầm thú! Phương trượng sư phụ cắn răng. Sự lựa chọn khó khăn như vậy bất luận chọn như thế nào cũng đều là sai.



Phương trường sư phụ là ân sự của Tiểu Tịnh Trần, là người đã nuôi nấng chăm sóc cô bé từ một đứa trẻ sơ sinh không biết gì, dạy cô bé bước đi, dạy cô bé nói chuyện, đút cho cô bé ăn. Con người cũng sẽ có những lúc non nớt cơ bản nhất như thế này. Sư phụ đối với cô bé là sự tồn tại tương tự như người mẹ, bất cứ ai cũng không thể thay thế được.



Bạch Hi Cảnh là cha của cô bé, đã gắn bó làm bạn với cô bé mười lăm năm, sự ràng buộc và quyến luyến còn vượt qua cả quan hệ huyết thống đó đã khắc sâu vào trong cả sinh mạng của cô bé, là ý nghĩa để cô bé tồn tại trên thế gian này, là người mà bất luận thế nào cô bé cũng không thể bỏ mặc. Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn Giới Đắc. Nhìn dáng vẻ sững sờ của cô bé, Giới Đắc cười điên cuồng, cười đến mức cả người đều run rẩy như lá khô trong gió: “Cô đúng thật là bùn nhão không dính được lên tường, thứ thuốc trân quý như vậy cũng không thể vuốt thẳng đầu óc hỏng bét như keo hồ của cô được. Cô sống còn có ý nghĩa gì chứ, thật đúng là lãng phí không khí, lãng phí lương thực, không bằng chết đi cho xong.”



Bị hắn mắng chửi như vậy, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có phản ứng. Minh Trừng lại tức đến mức gần như nôn ra máu, Phương trường sư phụ lại chỉ lặng yên nhìn Tiểu Tịnh Trần. Cho dù bởi vì thiếu dưỡng khí và đau đớn, tầm nhìn của ông đã mơ hồ rồi, ông vẫn cố gắng hết sức nhìn Tiểu Tịnh Trần. Ông tin, Tiểu Tịnh Trần sẽ không bị ác ý của Giới Đắc dọa sợ. Ông tin cô bé sẽ luôn hổ những kẻ xem thường mình thành kẻ đần độn một cách bất ngờ, không ai đoán được.



Trên thực tế, Tiểu Tịnh Trần đích thực là luôn khiến người khác bất ngờ!



Tiểu Tịnh Trần lặng yên đứng nguyên tại chỗ, dường như hoàn toàn không nghe thấy lời của Giới Đắc, chỉ nghiêm túc ngơ ngác, đợi cả nửa ngày cô bé cũng không phản ứng lại. Giới Đắc không khỏi hơi thất vọng, cảm giác bản thân đang đánh bị bông, sao lại không góp sức ủng hộ như thế chứ.



Hắn bực bội ném Phương trường sư phụ trong tay sang một bên, nhìn thấy Phương trượng ho khan đến trào máu, giãy giụa ngồi dậy, ác ý chậm rãi chế giễu nói: “Đây chính là đồ đệ tốt mà huynh tưởng nhớ khôn nguôi sao, đây chính là con ngốc các người quan tâm, yêu thương, chiều chuộng đó sao, hừ, cũng chỉ như vậy thôi...”



Phương trường sư phụ lau vết máu nơi khóe miệng, cười không ra tiếng: “Loại người bán linh hồn cho ác quỷ như ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu được điểm tốt của con bé đâu.”



Sắc mặt Giới Đắc trầm xuống, nguy hiểm nheo mắt lại, sát khí bắn ra tứ phía, cắn răng nghiến lợi: “Tốt, vậy ngươi hãy đi mà thảo luận điểm tốt của nó với Phật tử đi...”



Giới Đắc đột nhiên ra tay, năm ngón tay hơi cong, trực tiếp đánh về cái đầu trọc lóc của Phương trường sự phụ. Khớp ngón tay của hắn thon dài, móng tay không đủ sắc bén, nhưng chân khí dày đặc nơi đầu ngón tay hắn cũng đủ để chém đinh chặt sắt. Phương trường sư phụ không hề hoài nghi, nếu như bị đánh trúng, xương sọ của mình chắc chắn sẽ để lại năm hố ngón tay tròn vo. Con người của Minh Trừng đột nhiên co lại, kinh hãi xông về phía trước, nhưng đã không kịp nữa rồi: “Chưởng môn sư tổ!!!”



Lời vừa dứt, Minh Trừng liền cảm nhận thấy có một bóng người xẹt qua bên mình, sau đó trước mắt hoa lên, “Đùng” một tiếng cực lớn vang lên, dọa cho trái tim nhỏ yếu ớt của Minh Trừng run rẩy. Minh Trừng không hề chớp mắt, hóa đá đứng chôn chân ở chỗ cũ, bụi đá ào ào rơi xuống, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.



Nhìn thấy Phương trường sư phụ yên ổn nằm nghiêng trên mặt đất, còn toàn thân chật vật, trong miệng không ngừng nôn máu ra. Nhưng trên cái đầu bóng loáng phát sáng tăng quang của ông lại không bị rách miếng da nào. Tiểu Tịnh Trần đang mặt không biểu cảm đứng chắn trước người ông, một chân đứng vững trên mặt đất, một chân khác kéo thẳng tắp giơ ngang cao bằng hông, còn duy trì động tác đá người chưa thu lại. Hai tay của cô bé vẫn ôm chắc lấy người cha tốt đang hôn mê của mình.



Còn đồng chí Giới Đắc vốn đứng ở vị trí của cô bé muốn giết chết Phương trường sư phụ đã bị một cước của cô bé đá bay vào trong vách tường, bay ngang qua cả căn phòng, hung hăng đóng chặt vào trong bức tường đối diện với cái lỗ lớn, mang theo vết nứt hình mạng nhện lớn, trở về nơi mà hắn nên ở.



Minh Trừng trợn tròn mắt, hóa đá, hóa gió, hóa cát...



Tiểu Tịnh Trần ôm chắc lấy người cha tốt của mình, đứng chắn trước mặt của sư phụ, đôi mắt đen láy không hề chớp nhìn chằm chằm người bị ghim vào trong tường kia, nói như chém đinh chặt sắt: “Tôi nhận ra mùi của ông. Ông chính là người đã đâm kim vào huyệt thái dương của tôi, đừng tưởng rằng ông biến thành bộ dạng trẻ trung rồi thì tôi không biết bản chất già đến nỗi đi đường cũng run lấy bấy của ông, đồ lừa gạt!!” Hai từ cuối cùng vang lên trong trẻo, thể hiện ý nghĩ trong sáng, đen trắng phân minh trong lòng của em gái ngốc nghếch.



Minh Trừng:“...”



Sư phụ: “...”



Giới Đắc: “...”



Ba gương mặt mang biểu cảm giống hệt nhau đồng loạt hướng về phía Tiểu Tịnh Trần mà bày ra một chữ “phục” kinh thiên động địa. Em gái à, em chắc chắn là em đã tìm thấy trọng điểm chứ!!!