Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 99: Kết cục của phong thần diễn nghĩa



Các ngón tay của Tiểu Tịnh Trần hóa thành tàn ảnh trên bàn phím, Mặc Nhiên có thể tìm thấy góc chết giữa những kỹ năng công kích có phạm vi lớn liên tiếp chỉ trong nháy mắt, liên tục thoát ra mà toàn thân không bị một vết thương nào.

Những game thủ của Công hội Trường An Vãn Hà dường như đều phát điên lên. Rõ ràng bọn chúng đã trông thấy tên thích khách nhỏ bé kia bị những kỹ năng diện rộng bao phủ đánh túi bụi, vậy mà khi hiệu quả ánh sáng của kỹ năng vừa biến mất, bọn chúng vẫn nhìn thấy thích khách nhỏ bé bình an vô sự đứng ở đó. Những game thủ đã khuất, hiện hồn lên kênh thế giới ngày càng nhiều, người chơi của Trường An Vãn Hà đã nhận định Mặc Nhiên nhất định là dùng phầm mềm để hack, nếu không thì sao lâm vào tình cảnh như vậy mà vẫn không chết được, đến cả game thủ mới và cũ đều nghi ngờ có khả năng bug tồn tại.

Thế nhưng, cho dù bọn chúng có đánh ác liệt như thế nào thì thích khách nhỏ bé vẫn tránh né được hết mọi đòn tấn công của địch theo ý mình. Sau khi rất nhiều chiêu thức được thi triển bao trùm cả màn hình tan biến đi, mọi người kinh ngạc phát hiện ra thích khách kia đã biến mất.

Bất kể là kẻ địch hay người mình, dường như tất cả đã hình thành lối suy nghĩ giống nhau, đó chính là dù có bị tấn công mạnh mẽ bao vây như thế nào thì thích khách nhỏ này cũng vẫn có thể đứng sừng sững tại chỗ không ngã. Cho nên, khi thích khách đột nhiên thoát ra khỏi suy nghĩ như vậy thì không chỉ Thiên Thượng Thiên Hạ, mà đến cả những game thủ của Trường An Vãn Hà cũng trợn tròn mắt nhìn.

Chỉ mấy giây ngẩn người ngắn ngủi, một thuật sĩ của Trường An Vãn Hà đã hét thảm một tiếng rồi ngã xuống đất. Thích khách nhỏ lúc ẩn lúc hiện như bóng quỷ. Thanh đao trong tay hiện lên chớp nhoáng, chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng sắc lạnh, một thuật sĩ khác lại ngã xuống. Mãi cho đến lúc thuật sĩ thứ ba ngã xuống rồi, các game thủ khác mới kịp phản ứng lại. Đợi đến khi bọn chúng đã chuẩn bị sẵn tinh thần quần đấu với thích khách kia thì thời gian một phút đông lạnh chiêu thức đã hết, cậu ta lại sử dụng kỹ năng ẩn thân lần thứ hai biến mất trước mặt mọi người.

Kỹ năng sát thương vốn không có hiệu quả đối với người chơi cùng đội, cho nên những người chơi của Trường An Vãn Hà tung ra công kích lớn trong phạm vi của mình không do dự chút nào, hi vọng có thể ép cho tên thích khách kia phải hiện ra. Đáng tiếc, bọn chúng lại không thu hoạch được gì cả. Tên thích khách kia giống như hoàn toàn không tồn tại, đến cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Từng gốc cây bụi cỏ xung quanh đều yên tĩnh, lặng lẽ như tờ, không có chút dấu vết nào của game thủ ẩn thân đi qua để lại.

Thích khách nhỏ đã biến mất hoàn toàn trong tầm mắt của mọi người!

Các thiếu niên, cho dù là phe ta hay phe địch nhìn thấy cũng chỉ nhận ra được hiệu quả cuối cùng của chiêu thức. Còn Bạch Húc Thần tận mắt nhìn thấy cả quá trình, cậu nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần thao túng một thích khách có da mỏng máu ít như thế nào, đùa bỡn hơn sáu mươi game thủ có cấp bậc cao hơn bé một hay hai cấp trong lòng bàn tay ra sao.

Cho dù là những người khai thác và phát triển game thì e rằng cũng không có khả năng phát huy đến cực hạn tiềm năng ẩn thân của nhân vật đến mức độ này.

Rốt cuộc, Bạch Húc Thần cũng hiểu được tại sao em tư Bạch Trạch Thần đã từng định nghĩa thao tác kỹ năng thần kỳ của Bé Ngốc Đầu Trọc là cực hạn!!

Thấy những vị trí mà Mặc Nhiên mạo hiểm đi qua, đám thiếu niên cũng ngừng thở theo, ngay cả khi ngực đau đớn khó chịu vì khó thở cũng không bận tâm. Trong phòng vô cùng yên tĩnh khiến những tiếng gõ bàn phím trở nên đinh tai nhức óc. Cuối cùng cũng có một thiếu niên kịp phản ứng, kinh ngạc lắp bắp, “Ai... Ai đang gõ bàn phím vậy?”

Đám thiếu niên rời sự chú ý ra khỏi màn hình game đang đặc sắc, rồi cùng nhìn nhau, sau đó quay sang tìm kiếm nơi phát ra những âm thanh bàn phím vang lên liên tục kia. Cuối cùng, tầm mắt của họ đều nhìn về phía Bạch Húc Thần, giờ phút này, Bạch Húc Thần đang dùng ánh mắt nghiêm túc, cẩn thận nhìn màn hình chiếu sáng trước mặt em gái mình, không hề cảm giác được những ánh mắt nóng rực như lửa của các thiếu niên khác.

Các thiếu niên liền rời chỗ ngồi bước tới gần, cùng đứng sau lưng của Tiểu Tịnh Trần. Khi đã nhìn rõ ràng tình hình chiến đấu trên màn hình lúc này, hô hấp của tất cả đám thiếu niên cùng cứng lại, trái tim nhảy loạn nhịp liên hồi, máu xông lên não. Nếu không vì tuổi còn trẻ thì chắc hẳn có không ít người đã trực tiếp tắc mạch máu não mà phải vào bệnh viện rồi.

Có người vì dừng thở trong một khoảng thời gian quá dài, đến khi kịp phản ứng thì thiếu chút nữa bị nghẹn. Những tiếng ho khan dữ dội vang lên phá tan không khí ngập tràn sự kính ngưỡng và sùng bái thiêng liêng trong cả căn phòng. Những người khác cùng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm thiếu niên đã làm ảnh hưởng đến suy nghĩ sùng bái Đại thần của họ. Bạch Húc Thần hơi nhíu mày, giơ một ngón tay lên áp lên cánh môi, các thiếu niên hiểu ý liền im lặng, còn khống chế cả nhịp tim ở tiết tấu nhẹ nhàng nhất.

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không chú ý tới bất cứ điều gì khác ngoài trò chơi, bé chỉ một lòng muốn dạy dỗ những yêu tinh dày vò người là quân địch kia mà thôi...

Sau khi tất cả những người chơi của Trường An Vãn Hà đều đánh một chiêu lớn oanh động mà không thu hoạch được gì thì tên thích khách đã trốn rất xa kia lại nhẹ nhàng bay trở về. Hiệu quả ẩn thân biến mất, dao găm di chuyển lóe sáng lạnh lẽo, ngay lập tức đã xử lý được một thuật sĩ giáp yếu, lại giải quyết thêm một dược sư có máu ít, tiếp tục giải quyết một tên thích khách máu yếu, sau đó, ngay khi mọi người kịp phản ứng thì lại lách người lập tức ẩn thân.

Lại một màn chiêu thức lớn bao phủ khắp màn hình, hiệu ứng kỹ năng không ngừng xuất hiện chất chồng khoảng một phút đồng hồ, cũng vừa vặn khớp với thời gian đóng băng của kỹ năng ẩn thân. Tiểu Tịnh Trần thừa dịp các chiêu thức của tất cả đều trong thời gian đóng băng, hết thời gian lại chậm rãi bay trở về tiếp tục ám sát, rồi lại dứt khoát bỏ chạy.

Những nghề nghiệp máu ít như thích khách, thuật sĩ, dược sư liên tiếp tử trận dưới đao của Tiểu Tịnh Trần. Những người có thể sử dụng chiêu thức lớn bao phủ màn hình càng ngày càng ít đi. Mãi cho đến khi chỉ còn lại một vài võ tăng, hiệp khách và những nhân vật cận chiến khác thì thích khách nhỏ không trốn nữa, giống như tên lính quèn ở tiền tuyến xung phong liều chết, xông thẳng vào trong doanh trại của quân địch. Còn lại hơn hai mươi nhân vật cận chiến không chút khách khí tụ họp vây quanh.

Đáng tiếc là dù đã vây quanh lại rồi, nhưng đánh... dường như vẫn còn cách khoảng cách lý tưởng khá xa!

Tiểu Tịnh Trần đã từng dùng tài khoản của Đại Sơn để nhào lên đánh chết sáu mươi ba người chơi. Bây giờ còn dùng tài khoản Mặc Nhiên của Bạch Tịch Thần có đẳng cấp còn cao hơn rất nhiều so với Nhìn thấy non sơn thật nhỏ bé của Đại Sơn, trang bị nhờ sự tài trợ của tình thân từ kho cá nhân của Tiểu Tịnh Trần mà nâng cao lên mấy cấp. Mà kẻ địch lại chỉ có hai mươi mấy người, mặc dù bọn chúng đều là những game thủ đẳng cấp cao bậc nhất, nhưng Tiểu Tịnh Trần đã hoàn toàn quen thuộc với nghề nghiệp thích khách này rồi.

Vậy nên, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một thích khách nhỏ bé chỉ biết ẩn thân ám sát còn nhanh nhẹn, hung tàn hơn so với người thật, thân thủ tự do đi lại giữa hơn hai mươi kẻ địch. Cậu ta vừa tránh né những kẻ đang ra sát chiêu ở bốn phương tám hướng, vừa phong tỏa một kẻ địch rồi chém hắn tới chết. Kẻ địch từng tên một ngã xuống mặt đất, vậy mà lượng máu của thích khách vẫn còn khoảng bốn, năm phần. Cuối cùng, những game thủ của Trường An Vãn Hà đều chết hết, chỉ còn lại mỗi một cái tên có màu đen duy nhất---

Phong Thần Diễn Nghĩa!!!

Phong Thần Diễn Nghĩa không tham dự vào cuộc vây đánh chém giết này, cậu ta chỉ đứng bên ngoài vòng chiến như một người xem bình thường mà thôi. Toàn bộ quá trình chỉ bàng quan nhìn con đường chém giết của tên thích khách nhỏ kia, đến khi chỉ còn lại cậu ta và thích khách nhỏ này, Phong Thần Diễn Nghĩa mới không chịu được nữa mở miệng---

“Mày không phải Mặc Nhiên thật, rốt cuộc mày là ai?”

Tiểu Tịnh Trần coi như không nhìn thấy dòng tin nhắn với những văn tự giản thể xuất hiện trên đỉnh đầu của Phong Thần Diễn Nghĩa kia. Bé dừng tay, hoạt động ngón tay một chút, mới vừa đánh quá hăng, bàn tay củ cải của bé có hơi nhức mỏi, còn những người chơi của Trường An Vãn Hà đã hiện hồn lên kênh thế giới có vẻ khó chịu---

“Thật hèn hạ, lại dám tìm một game thủ chuyên nghiệp về!”

“Đúng đấy, đúng đấy, không chịu thua được thì đừng có chơi, tìm một game thủ chuyên nghiệp đánh thay thì bản lĩnh cũng chỉ có thế.”

“Này thằng nhãi vô sỉ, mẹ mày đang gọi mày về nhà ăn cơm đấy ~!”

Đám thiếu niên đã bị ánh sáng Đại thần của Tiểu Tịnh Trần bao phủ hoàn toàn không nhìn thấy những lời khiêu khích của Trường An Vãn Hà, chỉ còn lại những người chơi cùng đội nhưng không ngồi cùng với đám Bạch Húc Thần là đốp chát với Trường An Vãn Hà. Những con chữ bay tán loạn đầy trời lại không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của người trong cuộc hết, trên thực tế thì Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không biết một chút gì về sự tồn tại của kênh thế giới, Bạch Húc Thần cũng không để thứ đó và những dòng chữ bẩn thỉu vấy bẩn đôi mắt của em gái ngây thơ nhà mình.

Tiểu Tịnh Trần hoạt động lại những ngón tay của mình, sau đó không nói không rằng, lại điều khiển thích khách vọt về phía Phong Thần Diễn Nghĩa với trang bị thần cấp tỏa ra ánh sáng bảy màu lung linh kia. Phong Thần Diễn Nghĩa không dám buông lỏng, cậu ta cũng vô cùng chăm chú, tập trung ứng chiến.

Nhưng mà, thích khách chạy đến một nửa đường lại đột ngột ẩn thân và biến mất. Phong Thần Diễn Nghĩa hơi sửng sốt, miệng hoàn toàn há hốc ra. Khi tranh tài sẽ không thể sử dụng bất cứ đạo cụ nào, mà bản thân Phong Thần Diễn Nghĩa là hiệp khách, cho dù có kỹ năng của thuật sĩ có thể phát hiện ra kỹ năng ẩn thân thì đối với thích khách kia cũng vô dụng, nếu không bọn họ cũng sẽ không bị tên đó ám sát nhiều lần như vậy.

Phong Thần Diễn Nghĩa yên lặng trong vài giây. Cậu ta biết thích khách này có thói quen phát động công kích ở giây cuối cùng lúc ẩn thân, vì vậy, trong lòng cậu ta thật ra cũng không quá lo lắng, chỉ cần có thể nắm bắt được tiết tấu công kích của đối phương thì tất cả sẽ như nước chảy mây trôi.

Nhưng ngay khi đến giây thứ “chín”, khi mà Phong Thần Diễn Nghĩa vẫn đang buông lỏng cảnh giác thì thích khách kia đột nhiên hiện thân, tạo bước đột phá vọt tới đâm lên người cậu ta.

Chỉ trong một tích tắc đó, Phong Thần Diễn Nghĩa lập tức trở nên hỗn loạn, nhưng cậu ta lại bình tĩnh rất nhanh. Mặc dù bước vọt lên này sẽ rút ngắn ba giây định thân, nhưng đẳng cấp chênh lệch quá lớn thì sẽ có sự trừng phạt đẳng cấp. Những game thủ có đẳng cấp thấp sử dụng những loại kỹ năng có tính xác suất như thế này đối với những game thủ có đẳng cấp cao thì khả năng cao sẽ xảy ra hiện tượng miss, đây là cài đặt của Hệ thống nên khó có thể sửa lại được ~!

Thích khách Mặc Nhiên chỉ mới ở cấp 91, trong khi Phong Thần Diễn Nghĩa đã là cấp 107, chênh lệch đến 16 cấp, điều này cũng đủ để cậu ta xuất ra mười đòn thì có thể miss mất chín. Tất cả mọi người đều biết người đang thao tác cho thích khách Mặc Nhiên là một cao thủ do Thiên Thượng Thiên Hạ mời về, nhưng bọn chúng lại không biết rốt cuộc cao thủ này là ai.

Vận khí nghịch thiên kia của Tiểu Tịnh Trần... thật sự không phải bug~!

Kỹ năng vọt lên này rất quyết đoán lại có hiệu quả, Phong Thần Diễn Nghĩa bị định thân mất ba giây. Ba giây đồng hồ này, trên người cậu ta bị liên kích như mưa giông gió bão, sau ba giây đồng hồ, Phong Thần Diễn Nghĩa vừa định kéo xa khoảng cách với thích khách, kết quả thích khách nhỏ này lại nhả kỹ năng đóng băng khiến Phong Thần Diễn Nghĩa bị đông cứng đứng nguyên tại chỗ mất mười giây. Lại một hồi liên kích cơ bản nhất rơi xuống như cuồng phong bão lũ, đặc biệt còn đánh ra mấy lần bạo kích và ba đòn công kích trí mạng, tầng máu của Phong Thần Diễn Nghĩa bị giảm đến một phần ba không thể tin nổi.

Mười mấy giây qua đi, lại xuất hiện một lần vọt tới tấn công. Chiêu này vẫn rất có hiệu quả, một lần định thân mất ba giây. Sau khi kết thúc ba giây lại có thêm lần đóng băng mười giây, lại bị định thân thêm ba giây, lại đóng băng mười giây, xác suất kỹ năng khống chế trong tình huống sử dụng tuần hoàn mà lại chẳng miss lần nào, trong khi đó, giữa hai người chơi chênh lệch đến mười sáu cấp. Trong phòng, các thiếu niên đã chết lặng, cùng dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn chằm chằm Phong Thần Diễn Nghĩa đang cố gắng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Trận PK không khoa học một chút nào với kết quả Phong Thần Diễn Nghĩa ngã xuống đất. Người đã từng đứng vị trí top 1 của Hoa Hạ PK một chọi một với top 1 hiện giờ của Hoa Hạ, cậu ta thậm chí còn chưa kịp sửa dụng kỹ năng nào đã bị giết nằm ngay đơ, đến máu của kẻ địch cũng không đánh tụt được chút nào thì đã thất bại hoàn toàn. Đây chắc chắn là nỗi sỉ nhục cả đời của Phong Thần Diễn Nghĩa.

Nhân vật vừa chết, Phong Thần Diễn Nghĩa dứt khoát thoát game. Vốn dĩ, việc nhận được danh hiệu Chí tôn có thể tiến thẳng vào trận chung kết nên là một chuyện đáng tự hào, nhưng cũng vì không cần tham gia trận đấu cá nhân nên Phong Thần Diễn Nghĩa mới bị mấy người trong Công hội kéo sang thi đấu tổ đội. Kết quả lại gặp phải sát thần Tiểu Tịnh Trần, bị chém đến mức không có sức mà đánh trả, điều này khiến trái tim đàn ông yếu ớt của cậu ta phải tiếp nhận vết thương khó có thể bù đắp lại được.