Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 143: Cháu Là Người Của Nhà Họ Lý Chúng Tôi





Từ lâu, ông ta đã sớm nhìn trúng khu đất mộ tổ tiên của gia đình tôi, đó là một trong số ít khu vực phong thủy ở thôn Thành Long, tương truyền có thể làm cho thế hệ mai sau giàu sang phú quý.
Nhưng bà nội tôi đã định cư trên mảnh đất này hơn bốn mươi năm về trước, dưới sự đồng ý của ông cụ Lý, người được kính trọng nhất trong thôn.

Cách đây vài năm, ông cụ Lý vẫn còn sống, vẫn luôn để mắt tới Lý Quân Thịnh nên ông ta không dám làm bất cứ điều gì.
Tuy nhiên hai năm trước, ông cụ Lý hơn trăm tuổi đã qua đời, Lý Quân Thịnh lại bắt đầu nhắm vào mảnh đất mộ tổ tiên của gia đình tôi, luôn cố gắng lấy đất đi.
Đương nhiên, ông ta không có gan công khai đào mộ tổ nhà tôi lên, nếu làm ra chuyện trái luân thường đạo lý như vậy, dân tình cũng sẽ không để ông ta sống yên ổn.
Nhưng không ngờ ông ta lại nghĩ ra cách độc ác như vậy, âm thầm phá hoại phần mộ tổ tiên của gia đình tôi, bắt tôi phải dọn đi nơi khác.
Khi thím ba nói đến đây, đột nhiên có một thanh niên đầu trâu mặt ngựa chạy tới, anh ta nhìn thấy tôi, ánh mắt tà ác ấy không ngừng quét tới lui trên người tôi: “Tiểu Lăng đã trở về rồi sao? Tiểu Lăng… Còn nhớ anh không? Anh là anh Chí Hoàn của em đây.”
Tôi nghe đến đây thì nổi hết cả da gà.

Lý Chí Hoàn này từ nhỏ đã không bao giờ làm điều tốt.

Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần đến dịp lễ tết tôi đều sẽ đến trước phần mộ đốt giấy tiền cho mẹ.

Tên này thường xuyên tới bắt nạt tôi, còn cướp đồ của tôi.

Nhìn thấy anh ta khiến tôi phát ngán.

Anh ta thấy tôi không đáp, có chút ngượng ngùng nói: “Bây giờ Tiểu Lăng ra thành phố kiếm được nhiều tiền ở rồi nên không nhớ những người bạn từ thời thơ ấu nữa sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng, ai là bạn của anh ta chứ!
Anh ta nói tiếp: “Tiểu Lăng, em về đúng lúc lắm.

Trưởng thôn nhờ anh nói với em rằng ông ấy có chuyện quan trọng cần bàn bạc với em.

Ông ấy đang đợi em ở trong nhà thờ tổ, em mau đến đó đi.”
Thím ba nháy mắt với tôi, ý bảo tôi không nên đi, nhưng đã có Chu Nguyên Hạo ở bên cạnh, tôi còn phải sợ cái gì chứ? Tôi bèn theo anh ta đến nhà thờ tổ.
Nhà thờ tổ nhà họ Lý là một ngôi nhà xây theo kiến trúc cổ, đã tồn tại ít nhất hai trăm năm.

Nơi đây thờ cúng tất cả các đời của dòng họ Lý.

Vô số bài vị được sắp xếp gọn gàng, trên tường còn có một vài bức chân dung của những người có đóng góp đặc biệt.
Tất cả các thành viên trong gia đình của Lý Quân Thịnh đều có mặt ở đó.

Ông ta đang ngồi trên chiếc ghế bành cũ với điếu thuốc trên tay.

Ngoài ra còn có một vài người có máu mặt trong nhà họ Lý cũng đang ngồi ở đây, trông vô cùng khí thế.
Đây là đang ra oai phủ đầu với tôi sao?
Tôi hiên ngang đi vào, nâng cằm nhìn bốn phía xung quanh, gương mặt tôi lạnh tanh, không nói câu gì.
Lý Quân Thịnh nhìn tôi chằm chằm: “Nhìn thấy các bậc cha chú mà không biết chào hỏi một câu, cha mẹ cô dạy cô như thế sao?”
Tôi giễu cợt: “Tôi họ Khương, các người ở đây đều họ Lý.

Trong đây có ai là cha chú của tôi chứ?”
“Cô!” Lý Quân Thịnh tức giận dùng điếu thuốc chỉ vào mặt tôi.

Một ông cụ ngồi bên cạnh ho khan hai tiếng rồi nói: “Mẹ Bảy đã ở thôn Thành Long của chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta đều coi bà ấy như người nhà của mình.

Cô cũng gọi chúng ta là chú, thím, ông nội, bà nội nhiều năm như thế, chẳng lẽ chúng ta không phải là bậc cha chú của cô sao? Cô đến thành phố mấy năm nay, thật sự đã coi thường chúng ta rồi ư?”
Tôi nghe vậy càng tức giận hơn, cười lạnh một tiếng: “Ông nội, tôi gọi ông một tiếng ông nội là vì tôi coi trọng người lớn tuổi.
Ông cũng nói bà nội tôi đến thôn Thành Long nhiều năm như vậy, lại có công rất lớn, biết bao người dân làng ở đây đã được bà tôi cứu sống, già có trẻ có.

Thế mà kết quả các người đã đối xử với bà ấy như thế nào? Người chết rồi thì phải được an nghỉ, thế mà các người nhẫn tâm đổ dầu tùng lên mộ bà tôi! Tôi thật muốn hỏi lại các người, cha mẹ các người đã dạy dỗ các người như thế nào vậy?”
“Cái gì?” Lý Đức Lộc hoảng hốt hỏi: “Ai đã đổ dầu tùng lên mộ của mẹ Bảy?”
Tôi liếc nhìn Lý Quân Thịnh: “Ai làm thì trong lòng hắn ta tự rõ ràng.”

Một người đàn bà béo đứng bên cạnh Lý Quân Thịnh chỉ vào tôi và chửi: “Cô đừng có ngậm máu phun người! Ai đổ dầu tùng lên mộ bà cô chứ? Phần mộ của bà cô thì có cái gì tốt đẹp hả?”
Tôi nhìn bà ta và nói: “Thím Quân Thịnh, tôi chưa nói người đó là thím, thím vội vàng nhảy dựng lên làm gì? Tôi không hề ngậm máu phun người, nhìn ảnh chụp này là sẽ biết, tôi vẫn còn giữ bằng chứng đây.”
Nói xong, tôi giơ điện thoại trong tay lên nói với mấy người lớn tuổi hơn: “Các vị, đổ dầu tùng lên mồ mả người khác, như vậy là thiếu phúc đức tám đời, sẽ bị thiên lôi đánh chết.

Các vị cho tôi biết, loại người này có nên tuyệt tự tuyệt tôn hay không?”
Đám người Lý Đức Lộc liếc nhìn Lý Quân Thịnh, Lý Quân Thịnh nháy mắt với bọn họ, sau đó bọn họ suy nghĩ một chút rồi nói: “Khương Lăng à, việc đổ dầu tùng này chắc chắn không phải do người trong thôn chúng tôi làm.

Hôm nay chúng tôi gọi cô đến đây là vì có một việc rất quan trọng cần thảo luận với cô.

Cô xem, phần mộ của bà cô được đặt ở thôn chúng tôi, nhưng gia đình nhà họ Khương lại không có ai ở trong thôn cả, cho nên không có ai thường xuyên trông nom mộ phần.

Những kẻ vô lương tâm từ bên ngoài thôn đã đổ dầu tùng lên ngôi mộ, việc này như một lời đe dọa vậy.

Nếu một ngày nào đó bọn họ đào ngôi mộ lên thì sẽ là điều tồi tệ vô cùng.

Vì vậy, chúng tôi dự định cho người di chuyển tất cả các phần mộ của nhà họ Khương đến nghĩa trang trong thành phố.

Như thế sẽ thuận tiện cho cô đến thăm viếng hơn, cũng sẽ có người lo liệu quét tước.

Cô thấy có đúng không?”
Tôi liếc nhìn ông ta: “Lý Đức Lộc, bà nội tôi đã giúp cả thôn này thoát khỏi cơn hoạn nạn.

Để nhớ ơn bà tôi, dân làng đã tặng mảnh đất đó cho nhà họ Khương chúng tôi để làm nơi chôn cất phần mộ tổ tiên.

Tất cả đã được sắp xếp chu đáo, và lần nào ông cụ đến cũng nhắn nhủ chúng tôi tuyệt đối không được cho người khác động vào mảnh đất này.

Tại sao ông cụ mới mất mấy năm nay mà các người đều muốn quên hết rồi?”
Một ông già khác nói: “Khương Lăng, đừng nói năng quá khích như vậy.

Cô là sinh viên đại học rồi thì cũng nên thấu tình đạt lý một chút, chúng tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Đừng có không biết phân biệt tốt xấu.”
Tôi mỉm cười: “Ai là người tốt, ai là người xấu, tuy còn trẻ tuổi nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng.”
Thấy không khuyên bảo được tôi, Lý Quân Thịnh liếc nhìn vợ mình, thím Quân Thịnh đột nhiên nở nụ cười thâm độc, bước đến nắm lấy tay tôi, cẩn thận nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi nói: “Khương Lăng, cháu đã lớn thật rồi.


Đúng là thiếu nữ mười tám, càng nhìn càng thấy vừa mắt.

Đợi cháu bước vào cửa nhà họ Lý rồi, nhà họ Lý của chúng ta nhất định sẽ có phúc lắm đây.”
Tôi nhất thời choáng váng.
Cái gì? Vào cửa nhà họ Lý là có ý gì?
“Ái.” Tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì bà ta đã hét lên, lùi lại phía sau vài bước.

Bà ta nhìn tay tôi, vừa hoảng sợ vừa tức giận nói: “Sao… Sao tay cháu lại nóng như vậy?”
Tay bà ta nổi một vết bỏng phồng rộp lên, tôi biết, là Chu Nguyên Hạo đã ra tay.
Tôi lạnh lùng nói: “Thím Quân Thịnh, thím đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi lại vào cửa nhà họ Lý?”
Thím Quân Thịnh chúm miệng, thổi phù phù vết bỏng trên tay rồi nói: “Khương Lăng, cháu không biết à? Năm mười bốn tuổi không phải là cháu đã bị bệnh rất nặng sao? Lúc ấy cháu nằm trong bệnh viện, suýt chút nữa thì không qua khỏi rồi.

Thím nghĩ, không phải con trai đầu lòng của thím cũng đã qua đời ở tuổi mười bốn sao? Nếu cháu cũng chết, vừa lúc có thể làm bạn với thằng bé.

Thím liền đến nói với bố cháu về việc kết âm hôn này, ban đầu bố cháu không đồng ý, nhưng sau đó ông ấy đã bằng lòng nhận sính lễ từ gia đình thím rồi.

Sau này, vì cháu may mắn qua khỏi, cuộc hôn nhân ấy cũng không xảy ra nữa.”
Khi nói điều này, bà ta nhìn tôi và nói với vẻ đắc thắng: “Dù cuộc hôn nhân không thành, nhưng dù sao thì nhà cháu cũng đã nhận sính lễ từ gia đình thím, cháu cũng được coi là một nửa người của nhà họ Lý rồi.

Vừa vặn là thím cũng còn một người con trai nữa, chỉ kém cháu hai tuổi, đúng lúc có thể kết hôn cùng cháu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén cơn tức giận trong lòng.
Tôi còn chưa chết, mà năm đó bà ta đã dám tới đòi kết âm hôn sao? Đây là muốn nguyền rủa tôi chết đi thì có! Ngày xưa bố tôi không đánh cả nhà bà ta là đã cho bà ta chút mặt mũi rồi, bây giờ bà ta còn dám làm mối tôi với đứa con trai thứ hai sao? Có ai mà không biết rằng con trai thứ hai của bà ta là một tên ngốc?
Tôi tức giận đến bật cười: “Thím Quân Thịnh, tôi thật muốn nghe xem hồi đó bố tôi đã nhận sính lễ gì?”
Thím Quân Thịnh không khỏi cười lớn: “Đương nhiên là thứ tốt.”
“Thứ gì tốt? Trên đời này còn thứ gì tốt mà tôi chưa thấy chứ? Thím nói tôi nghe xem.”
Bà ta do dự một hồi rồi mới nói: “Bố cháu nhận của thím một giỏ trái cây rất đắt tiền, hồi đó thím tốn không ít đâu.”
“Hahahahaha.” Tôi không nhịn được cười: “Một giỏ trái cây? Thím Quân Thịnh, có thể dùng một giỏ trái cây làm sính lễ sao?
Chuyện tốt như vậy, thím cũng dạy tôi làm với?”