Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 174





Sự khác thường của cơ thể tôi càng ngày càng rõ ràng, chân tôi mềm nhũn ra, ngã bổ nhào xuống đất, trong miệng phát ra một tiếng thì thào, rõ ràng là tiếng thì thào bình thường nhất, tại sao bây giờ lại phát ra tiếng sóng như vậy?
Tôi nghiến răng nghiến lợi đứng lên, đầu óc choáng váng, hai nhũ hoa cũng dựng đứng lên rồi, tôi không còn tâm trạng nhìn cái tủ quần áo màu đồng thau kia nữa, lảo đảo ra khỏi hang núi, nhìn thấy còn một vài binh lính may mắn còn sống đang đợi ở bên ngoài hang và đại đội trưởng vẫn chưa tỉnh.
Người lính kia trước khi nổ súng thì nhìn thấy tôi, nên tiến đến chào hỏi: “Tình hình trong hang núi thế nào rồi?”
Tôi nhìn qua anh ta, người lính này khoảng hai mươi hai tuổi, cao ít nhất là một mét tám, cực kỳ đẹp trai, có thể lờ mờ nhìn thấy cơ ngực và cơ bụng căng phồng ẩn dưới lớp quần áo, thân hình phải nói là rất tốt.

Tôi không nhịn được mà cứ chằm chằm nhìn anh ta, bên dưới càng lúc càng ướt.

Anh ta dù chậm hiểu đến đâu cũng phát hiện ra có điều gì đó không đúng, ánh mắt của tôi quá khủng khiếp, dường như đang muốn lập tức nhào đến quật ngã và trực tiếp làm chuyện đồi bại với anh ta ngay tại chỗ.

Gương mặt anh ta đỏ bừng, lùi lại một bước, chĩa súng về phía tôi và nói: “Cô, cô không phải đã bị ma nữ khống chế rồi chứ?”
Tôi cắn mạnh môi dưới, một vệt máu chảy đầy miệng, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, quay đầu bỏ chạy.
Chuyện giỡn chơi rồi, nếu như tôi không kiềm chế được mà làm bất cứ điều gì có lỗi với Chu Nguyên Hạo, thì ngay cả tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình được.
Tôi cắm đầu cắm cổ chạy thẳng một mạch và chạy quay lại thung lũng, Chu Nguyên Hạo vẫn ở trong lều, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng nhất của việc thăng cấp.

Tôi cảm thấy bản thân sắp mất kiểm soát rồi.

Đầu của tôi căng lên như chực chờ nổ tung và cơ thể của tôi đang điên cuồng gào thét: “Muốn anh, tôi muốn anh!”.
Tôi vội vàng chạy tới, dùng tay vén lều vải lên, một vầng ánh sáng huỳnh quang tỏa ra từ cơ thể của Chu Nguyên Hạo, vẻ mặt của anh vô cùng đau khổ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, giống như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi lao lên và ném anh ngã nhào xuống đất.
Chu Nguyên Hạo mở mắt ra, hơi thở trong cơ thể điên cuồng, thiếu chút nữa là đã tẩu hỏa nhập ma rồi.

Tôi nắm lấy vạt áo của anh, rồi sau đó dùng hai tay xé toạc quần áo của anh ra thành từng mảnh.

Lo ngại cái quần của anh quá vướng víu cản trở, tôi cũng tiếp tục điên cuồng xé nát nó thành từng miếng vải vụn.
Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi và nói: “Tiểu Lăng, em bình tĩnh lại đi!”
Tôi hít một hơi thật sâu, trấn tĩnh lại đầu óc của mình một chút, rồi nhìn thẳng vào mắt của anh và nói: “Nguyên Hạo, tôi muốn anh.”
Nói xong, tôi lần lượt cởi hết quần áo trên người của mình ra, lúc này cơ thể của tôi hiện hai đốm màu hồng phấn, cực kỳ cám dỗ.

Hơi thở của Chu Nguyên Hạo càng lúc càng trở nên nặng nề, anh đặt tôi ngồi lên trên người anh, hai tay anh ôm lấy eo của tôi, anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi và nói: “Tôi cũng muốn em.”
Tôi nở một nụ cười đầy mê hoặc, nghĩ đến bản thân mình lúc này chắc hẳn phải rất quyến rũ, ngay cả Chu Nguyên Hạo cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ si mê si dại.
Dễ chịu, thật sự dễ chịu quá.
Tôi cảm thấy cơ thể nóng rực của mình đã được khơi thông rồi, sức nóng đó nhanh chóng giảm bớt theo từng động tác của chúng tôi, trong cơ thể của tôi dường như có thứ gì đó chảy qua nơi tôi và anh gắn kết rồi chảy đến cơ thể của anh, sau đó chảy một vòng trong cơ thể của anh và chảy trở lại vào cơ thể của tôi.
Mặc dù tôi và Chu Nguyên Hạo đã ở bên nhau được vài tháng và đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng tôi chưa bao giờ thấy thoải mái như hôm nay.
Tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, như thể tôi đang rong chơi trong biển sâu, dòng nước ấm áp bao lấy cơ thể tôi và mang tới một luồng năng lượng dồi dào vô tận.

Đột nhiên, dòng nước đó tràn qua tôi, giống như một bộ phim truyền hình tua lại và chợt đi vào cơ thể của tôi.
Ngay lúc đó, tôi cũng đã đạt đến niềm hạnh phúc tột cùng.
“Đùng” một cái, tôi cảm thấy có gì đó vỡ ra trong cơ thể của mình và dường như cơ thể đang tràn trề sức mạnh.
Tôi từ từ mở mắt ra và nhìn Chu Nguyên Hạo đang ôm chặt lấy tôi, anh cũng đang nhìn tôi thật sâu, chúng tôi nhìn nhau thật lâu mà không nói tiếng nào.
“Em đạt được tam phẩm rồi?” Anh nói.
Tôi gật đầu một cái rồi nói: “Anh cũng đạt được quỷ Nhiếp Thanh rồi.”
Anh im lặng một lúc rồi nói: “Cảm giác vừa rồi thật sự rất kỳ diệu.

Vốn dĩ tôi tưởng mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, nhưng mà lại được em nhẹ nhàng hóa giải.”
Tôi nhìn hai tay mình và miệng cười méo xệch: “Tôi không biết bản thân đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà cũng coi như đây là trong cái rủi có cái may đi.”