Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 193





Tôi nhếch miệng: “Cô Diệp, trí tưởng tượng của cậu quá phong phú rồi.


“Đừng gọi tôi là cô Diệp, nghe rất xa lạ.

” Diệp Vũ Lăng đưa tay ra: “Chúng ta cũng xem như là bạn bè rồi phải không? Nếu như cậu muốn xem tôi là bạn thì gọi tôi là Vũ Lăng.


Nhìn tay của cô ấy, tôi hơi do dự, nhưng vẫn đưa tay bắt tay với cô ấy, nhẹ giọng đáp: “Vũ Lăng.



Diệp Vũ Lăng đột nhiên mỉm cười, nụ cười ấy không giống với trước kia, tuy rằng trước kia cô ấy vẫn luôn cười nhưng từ đầu đến cuối mắt lại không cười, mà nụ cười này lại khiến cho khuôn mặt của cô ấy đột nhiên sáng bừng lên.

Tôi vậy mà lại có thể bị lóa mắt.

Cô gái này thật xinh đẹp.

“Tiểu Lăng.

” Cô ấy nháy mắt với tôi nói: “Buổi đấu giá sẽ bắt đầu lúc hoàng hôn sau hai ngày nữa, đến lúc đó tôi sẽ đến đón cậu.


Sau khi Diệp Vũ Lăng đi, tôi có chút khó hiểu, lúc nãy có phải đã bị cô gái này trêu ghẹo rồi không? Hai ngày này tôi vẫn không ra ngoài, mà đợi ở trong khách sạn, tuy rằng không thể thừa nhận, nhưng tôi thật sự đang đợi Chu Nguyên Hạo, đợi anh ấy như thường lệ, sau khi trở về sẽ ôm tôi từ phía sau, nói với tôi là anh ấy quan tâm đến tôi, nguyện ý ở bên tôi.

Nhưng tôi vẫn không đợi được anh ấy, anh ấy giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian này, không chút tin tức.

Tôi nhìn chiếc điện thoại bảo mật anh ấy tặng cho tôi, do dự mấy lần cuối cùng vẫn không gọi cho anh ấy, nếu như tôi gọi trước thì tôi thua rồi.

Trải qua hai ngày khó khăn nhất trong cuộc đời, tôi thay một chiếc váy đen liền, dặm chút phấn trên mặt, đến năm giờ chiều, Diệp Vũ Lăng đúng giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy vẫn mặc một bộ quần áo bó sát toàn thân, xem ra rất gọn gàng, sạch sẽ, tư thế hiên ngang, giống như bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu cũng chuẩn bị chiến đấu.


Chiếc xe hơi của cô ấy là một chiếc Ferrari màu xanh, trị giá gần tám mươi tỷ, tôi thầm nghĩ, người ta mười bảy tuổi đã lái Ferrari trảm yêu diệt ma khắp nơi, lúc tôi mười bảy tuổi vẫn đang đóng cọc bên đống bài thi toán đến đau lòng, thật là khiến cho người ta ganh tỵ đến chết mất.

Khoan đã, trẻ vị thành niên cũng có thể có bằng lái xe sao? Tôi im lặng một lúc, được rồi, đối với những nhà quyền quý này mà nói, chuyện này có là gì.

Tôi im lặng kéo dây an toàn.

Chiếc xe phóng nhanh như chớp tầm nửa tiếng đã đến chân núi hoang vu ở ngoại thành thành phố Tây An, một trang viên mang phong cách truyền thống hiện ra giữa rừng cây tươi tốt.

Tại thành phố Tây An, dạng kiến trúc cổ xưa này quá nhiều rồi, đến đâu cũng thấy, người dân ở đây đều đã không còn kinh sợ khi nhìn thấy chuyện quái dị.

Trước trang viên phong cách thời Hán này, hai bên đều là bãi đậu xe rộng rãi, vô số chiếc xe đậu bên trong, xếp thành hàng ngay ngắn, tôi nhìn qua, đây quả thật chính là triển lãm xe hạng sang mà, còn có mấy chiếc Rolls-Royce, loại xe này có tiền chưa chắc đã mua được.

Cổng trang viên có phục vụ đón khách chuyên biệt, những người phục vụ này mặc trang phục thời Hán, làm cho có chút cảm giác xuyên không.

Diệp Vũ Lăng đưa tôi bước vào cửa lớn, cô ấy chỉ về phía bên trái nói: “Khương Lăng, bên đó là nơi gửi bán, cậu có đồ gì tốt có thể trực tiếp cầm qua đó gửi bán, nhưng hiện tại buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, người giám định nhà họ Lưu tính khí đều không tốt, trong tay cậu tốt nhất nên là đồ tốt, nếu không nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.


Tôi lưỡng lự nhìn cô ấy, do dự một hồi, hỏi: “Vũ Lăng, tại sao cậu muốn giúp tôi? Tôi đã cướp mất oán khí của cậu, chẳng lẽ cậu không hận tôi?”
Diệp Vũ Lăng cười đáp: “Chẳng qua chỉ là một hơi oán khí mà thôi, đều là vật ngoài thân cả.



Tôi quay người, cau mày, chẳng lẽ Diệp Vũ Lăng chỉ là nhìn tôi thấy thuận mắt, tình nguyện kết bạn với tôi, vì vậy ân oán trước đây đều không muốn nhắc lại? Còn chăm sóc cho tôi nữa? Chuyện này, trẻ con ba tuổi còn không tin.

Cô ấy tiếp cận tôi rốt cuộc là có mục đích gì? Không biết từ lúc nào, tôi đã bước đến trước cửa phòng giám định, đây là một sân vườn nhỏ riêng biệt, một số loài hoa cỏ được trồng tùy ý trong sân.

Diệp Vũ Lăng không hề đến chỗ này cùng tôi, lúc này cho dù là chị em ruột cũng khó tránh khỏi nghi ngờ.

Tôi bước vào trong, bên trong phòng được bày trí theo phong cách thời Hán, rất cổ phong, một ông già mặc áo khoác ngồi sau đống hồ sơ, đang nhàn nhã chợp mắt.

Tôi gõ cửa, ông già đó không phản ứng, tôi đành phải gõ cửa mạnh hơn, lúc này ông già đó có phản ứng rồi, ông ta bất mãn ngáp một cái, không khách khí nói: “Ai vậy, không biết ông đây đang ngủ trưa à.


Cơ mặt tôi giật giật hai cái, tôi nói: “Ông à, bây giờ đã sắp đến bảy giờ rồi.


Ông cụ giận dữ nói: “Lão già tôi thích ngủ bao lâu thì ngủ, cô quản được chắc?”