Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 302





Nói rồi cô ta không thèm phân bua đi vào ngôi nhà, bước vào phòng, một mùi máu tươi quỷ dị xộc vào mũi, trong lòng cô ta căng thẳng, điều đầu tiên nghĩ đến không phải quỷ gây rối, mà xảy là ra án mạng.
Cô ta lấy đèn pin mắt sói ra, đảo qua trong nhà, tìm thấy xác của vài con chuột trong góc.

Những con chuột đó hình như vừa mới chết không lâu, bụng bê bết máu, cứ như bị thứ gì đó cắn chết.
Cô ta ngồi xổm xuống, nhặt một con chuột lên nhìn kỹ, phát hiện dấu răng bên trên rất giống dấu răng của người.
Da đầu cô ta có chút tê dại, chẳng lẽ bên trong ngôi làng bỏ hoang này, có một tên biến thái đang ẩn náu? Hay còn nói, tất cả con chuột này đều là cố ý đặt ở đây, hù dọa bọn họ?

Đột nhiên, cô ta cảm thấy phía sau lưng có gió âm tiêu tán, vội quay người lại, chiếu đèn pin mắt sói vào, ánh sáng của đèn pin này rất sáng, có thể bắn ra xa mấy chục mét, nếu đập vào mắt người thì sẽ ngay lập tức làm mù mọi người trong vài phút.
Nhưng, phía sau đều không có gì.
Cô ta nhẹ nhàng thở ra, xem ra là thần kinh của cô ta quá nhạy cảm.
Người trong lúc cực kỳ căng thẳng sẽ sinh ra ảo giác.
Cô ta kiểm tra một lần, thấy trong phòng không có người, thì đi ra phía ngoài.
Bỗng nhiên, cô ta lại nghe thấy động tĩnh.
Lần này, cô ta nghe thấy tiếng người nói chuyện.
Cô ta vểnh tai lên nghe, nghe có vẻ như là hai vợ chồng ở cãi nhau, người chồng đang nhục mạ đánh đập người vợ, nói cô ta ở bên ngoài lén lút ngoại tình, cho hắn đội cái nón xanh vv.
Lưu Dũng Nhạc cười lạnh một tiếng, chắc hẳn trong phòng đặt một máy ghi âm có chức năng hẹn giờ phát lại, điều này cố ý dọa cô ta sợ hãi.
Thật là không đâu vào đâu.
Cô ta đi theo hướng phát ra tiếng động, cẩn thận bước tới, hình như có một cái bếp, có cái bếp chất đống bùn, có một lỗ để củi dưới bếp, những tiếng cãi vã do chính là phát ra từ cái hố này.
Cô ta khinh thường mà bĩu môi, dùng đèn pin mắt sói chiếu vào bên trong, bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt máu thịt mơ hồ.
“A!” Cô ta không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai, lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Hai nam cảnh sát canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy âm thanh, vội vàng xông vào: “Chị Lưu, xảy ra chuyện gì?”
“Có người!” Lưu Dũng Nhạc chỉ vào phía dưới bệ bếp kêu to, “Bên trong có người! Có người bị giết!”
Lý Vũ dùng đèn pin soi vào bên trong, kỳ quái nói: “Chị Lưu, bên trong làm gì có gì đâu.”
“Cái gì?” Lưu Dũng Nhạc có chút không tin, tự mình đi xem, bên trong quả nhiên đều không có gì, cô ta nhíu mày: “Không thể nào, rõ ràng tôi nhìn thấy có cái đầu người đầy máu, còn nghe thấy hai vợ chồng cãi nhau.”
Sắc mặt Lý Vũ có chút thay đổi, nói: “Chị Lưu, trước khi tới, tôi đã từng điều tra qua chuyện của ngôi làng này.

Phát hiện hơn ba mươi năm trước, nơi này đã từng xảy ra án mạng.

Có người đàn ông phát hiện vợ hắn cho hắn đội nón xanh, liền dùng gạch đánh chết bà ấy đang sống sờ sờ.

Nghe nói thi thể giấu ở phía dưới bệ bếp, là hàng xóm của hắn tố giác hắn, lúc cảnh sát tới, hắn còn muốn cưỡng chế chống lại lệnh bắt, bị bắn chết ngay tại chỗ.”
Một nam cảnh sát khác sắc mặt có chút trắng bệch: “Không, không thể nào, thật sự có quỷ sao.”
“Này, đừng nói bậy!” Lưu Dũng Nhạc quát lớn nói, “Vừa rồi nhất định là tôi sinh ra ảo giác, nếu như có quỷ, thì bảo hắn tôi tìm tôi! Tôi lại muốn xem, rốt cuộc quỷ trông như thế nào!”

Lời còn chưa dứt, hai người Lý Vũ vô cùng khiếp sợ nhìn phía sau cô ta, cô ta lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, sau sống lưng toát ra từng đợt mồ hôi.
“Lưu, chị Lưu, chị, phía sau chị……” Lý Vũ run rẩy chỉ vào cô ta, cô ta nuốt nước bọt, trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng lời nói hùng hồn đã nói rồi, lúc này nếu như chạy trốn, cả đời cô ta đều sẽ bị người cười nhạo, không dám ngẩng đầu.
Cô ta chậm rãi quay đầu lại, thình lình thấy một cô gái mặt đầy máu đứng sau lưng mình.
“A!” Cô ta sợ tới mức khẽ hét một tiếng, chĩa súng vào đầu cô gái, run rẩy nói: “Cô, cô là ai? Có phải bọn họ tìm diễn viên tới hay không? Tôi nói cho cô biết, tôi Lưu Dũng Nhạc cũng không biết sợ, tôi sẽ không mắc mưu.”
Vừa nói, cô ta vừa lùi về phía sau, hai người Lý Vũ đi theo sau cô ta, nơm nớp lo sợ nói: “Chị Lưu, trước đó chẳng phải chúng ta đã kiểm tra toàn bộ ngôi làng bỏ hoang một lần rồi sao? Căn bản không thấy những người khác, cô gái này từ đâu ra?”
“Chuyện này, chuyện này còn phải nói sao?” Lưu Dũng Nhạc nói, “Nhất định là trong ngôi làng bỏ hoang này có một đường hầm nào đó, cô gái này chốn ở đường hầm, chờ đến buổi tối bò ra dọa chúng ta.

Tôi và các người, các người nhất định không thể bị cô ta dọa.”
“Lưu, chị Lưu, chị nhìn đầu cô ta kìa.” Du Dịch run rẩy nói.