Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 356





Con quỷ ngã xuống đất kêu thảm thiết, không ngừng lăn lộn, thân thể cũng xảy ra biến hóa, dần dần mọc ra một tầng lông trắng.
Trong lòng tôi kinh hãi, Tư Không Uy Vũ thế mà có thể biến quỷ vật trong Địa ngục thành cương thi?
Dần dần, quỷ vật không thống khổ giãy dụa nữa, run lẩy bẩy đứng lên, ánh mắt đờ đẫn đứng trước mặt hành lễ bái hắn ta.
Âm thanh Tư Không Uy Vũ lạnh lùng nói: “Thiên Huyền đến cùng ở nơi nào?”
“Đại nhân Thiên Huyền đang ở.

.


.” Quỷ vật vừa nói đến đây, bỗng nhiên toàn thân chấn động, đùng một tiếng nổ tung, huyết nhục văng tung tóe.
Sắc mặt Tư Không Uy Vũ trầm xuống.
“Các người.

.

.

Đang tìm tôi sao?” Tiếng nói nam tính trầm thấp tràn ngập từ tính truyền đến, chúng tôi theo tiếng nói nhìn lại, phát hiện người nói chuyện chính là cô gái bị ăn sạch nội tạng.
Tư Không Uy Vũ đang muốn đi qua, tôi đưa tay ngăn hắn ta lại: “Nó không ở nơi này, đây có thể chỉ là một tia ý thức còn sót lại trong cơ thể cô gái này, hủy nó không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Anh chính là Thiên Huyền?” Tôi hỏi.
Cô gái ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt bên trong tràn ngập vẻ tôi không hiểu mấy người nói gì, sau đó nở nụ cười: “Thì ra là cô.”
Tôi kinh ngạc một chút: “Anh biết tôi?”
“Thế nào, không nhớ ra tôi nữa sao?” Thiên Huyền lộ ra một biểu hiện nghi hoặc, “Cũng đúng, cô đã thành người phàm.”
Tôi càng thêm nghi hoặc.

Chu Nguyên Hạo kéo tôi ra phía sau, lạnh mặt nhìn: “Thiên Huyền, anh muốn làm gì?”
“Làm gì? Ha ha, tôi thật vất vả mới từ tầng thứ mười ba Địa Ngục ra ngoài, đương nhiên muốn ở nhân gian làm một vố lớn.”
Thiên Huyền cười nói, “Thật sự là hoài niệm hương vị huyết nhục của nhân loại, hơn 1,700 năm, không nghĩ tới tôi còn có thể giáng lâm nhân gian lần nữa.

Cũng là mấy người ngu xuẩn kia, bọn họ muốn triệu hoán những đồ vật dơ bẩn ngu xuẩn trong thế giới phương tây, không nghĩ tới khi cánh cửa Địa Ngục mở ra lại trùng hợp giải phóng tôi ra ngoài.”
Con ngươi của cô gái lật một cái, một đôi mắt biến thành màu trắng hung ác, nhìn tôi chằm chằm nói: “Tôi đã được thả ra ngoài thì đương nhiên muốn thế gian này máu chảy thành sông lần nữa.

Cô còn muốn ngăn cản tôi lần nữa sao?”
Lần nữa?
Tôi không rõ nhíu mày, vì sao anh ta lại nói “Lần nữa”? Chẳng lẽ trước kia tôi từng ngăn cản anh ta sao?
Ngón tay Chu Nguyên Hạo búng một cái, một viên hoả tinh Địa Ngục Hỏa rơi vào trên người cô gái, thân thể cô gái cháy hừng hực, toàn bộ giường chiếu đều bị ngọn lửa màu xanh bao lấy.
“Ha ha ha ha, tôi tưởng là ai? Thì ra là anh! Hai người thế mà cũng có ngày đứng chung một chỗ.”
“Nói nhảm thật sự rất nhiều.”Chu Nguyên Hạo giơ tay lên, bàn tay dùng sức, xoạt xoạt một tiếng, thi thể cô gái kia triệt để nổ tung thành một đống khối vụn, một sợi ý thức Thiên Huyền đặt trong cơ thể cô gái cũng hoàn toàn biến mất không tung tích.
Thiên Huyền khiến tôi trở nên mơ màng, tôi nhìn Chu Nguyên Hạo một chút, anh ta rốt cuộc có ý gì?
Đến cùng anh ta xem tôi là người nào?
Hoặc là nói, tôi đến cùng là ai?

Bỗng nhiên, một cái tay duỗi tới, nắm chắc tay của tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, anh đang nhìn tôi chăm chú, nói: “Khương Lăng, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn.”
Tôi nhẹ gật đầu, không nói gì.
Bỗng nhiên, tôi tựa hồ nghĩ đến cái gì, cả kinh nói: “Hỏng bét!”
“Làm sao?” Chu Nguyên Hạo hỏi, Tư Không Uy Vũ cũng nhìn về phía tôi, tôi nuốt nước miếng một cái, nói: “Mọi người còn nhớ Tư Thuần Nhi không? Thiên Huyền bám vào Tư Thuần Nhi trước tiên, có khi nào cho tới bây giờ anh ta vẫn chưa hề rời khỏi thân thể Tư Thuần Nhi không?”
Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nhau.
Trên mặt Tư Không Uy Vũ lần đầu tiên xuất hiện thần sắc lo lắng, không hề nói gì, quay người lập tức bay ra ngoài cửa sổ.
Nếu như Thiên Huyền còn bên trong thân thể của Tư Thuần Nhi vậy thì hai vợ chồng Tư Hà Quân tiêu rồi.
Lúc này, ở bên trong chỗ ở của Chu Nguyên Hạo, người hầu thân mặc quần áo trắng gõ cửa phòng ngủ: “Ông Tư, bà Tư, thức ăn đêm đã chuẩn bị kỹ càng, hai người mau tới ăn lót dạ một chút đi.”
Trong phòng ngủ, hai vợ chồng đang trông coi con gái không nhúc nhích giống người chết mà vẫn còn sống.

Phạm Dung đau lòng chồng mình, nói: “Ông Tư, ông bận bịu tứ phía cả ngày, đi ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi một chút đi, nửa đêm về sáng để tôi trông coi.”
“Đừng nói nhảm, bà vẫn còn đang bệnh đó.” Tư Hà Quân sờ sờ trán của bà, “Cũng may đỡ sốt rồi, bà đi nghỉ ngơi đi, tôi một người đàn ông hẳn hoi không lẽ không chịu được qua đêm sao?”