Chúng tôi đến trước của phòng Dương Khải Lâm, Tư Hoàng Lăng đi lên gọi lớn nhưng bên trong mãi vẫn không phản hồi.
Tư Hoàng Lăng gọi lại nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Sắc mặt hai chúng tôi đều thay đổi, Tư Hoàng Lăng nháy mắt với tôi, sau đó, tôi lấy ra từ trong túi xách ra đã bị ma quỷ mê hoặc mất rồi.”
Khi Tư Hoàng Lăng định nhảy ra khỏi cửa sổ để đuổi theo thì bị tôi ngăn lại: “Đội trưởng Tư, đừng đi, đó là ma quỷ, cảnh sát Dương chỉ sợ đã.
Dù anh có đi thì cũng là đi để chịu chết mà thôi.”
Anh ấy chần chờ rồi bất lực thờ dài.
“Tôi không thể bỏ rơi đồng đội của mình được.” Anh ấy nói.
Tôi an ủi anh: “Sự việc thành ra như thế này thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh ta chắc chắn cũng không muốn anh Tư phải sinh vô ích đâu.”
Tư Hoàng Lăng gục đầu xuống, không nói gì, tôi tiếp tục nói: “Trên chiến trường luôn có người phải hy sinh, anh không thể cứu tất cả mọi người được.”
Thấy màu sắc của bát quái trước ngực anh ấy ngày càng ảm đạm, tôi vội vàng nói: “Anh bây giờ phải xốc lại tinh thần, nếu ác quỷ kia vào được, là bùa trên người anh chính là bùa hộ mệnh của chúng ta.”
Anh ấy hít một hơi thật sâu, gật đầu nói: “Cô nói đúng.
Bây giờ là mười giờ tối, vẫn còn hơn mười giờ nữa, hai chúng ta không nên tách ra riêng lẻ, tránh cho tên ác quỷ kia tiêu diệt từng người.”
Chúng tôi về lại phòng khách, số pha khá lớn, chúng tôi mỗi người chiếm một cái, nằm xuống nghỉ ngơi.
Tôi biết chắc rằng khi làm đại đội trưởng của cục cảnh sát, anh hẳn đã gặp nhiều người hơn tôi, cũng đã sớm nhận ra được điều đó rồi.
Chúng tôi đều trầm mặc, cơn mệt mỏi kéo đến, tôi chìm vào giấc ngủ mê man.
Bỗng nhiên, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
“Chị Khương Lăng, chị Khương Lăng.”
Âm thanh này rất quen thuộc.
Song Nhi!
Tôi mở to mắt, Tư Hoàng Lăng cũng đã tỉnh lại, chúng tôi nhìn về phía cửa chính, bên ngoài vang lên giọng nói của Chung Song Nhi: “Chị Khương Lăng cứu, cứu em.”
“Song Nhi, em bị sao thế?” Tôi vội vàng bật dậy, hỏi.
“Chị Khương Lăng, ngoài này lạnh quá, lại có nhiều ma nữa, con ma cầm rìu đang rượt theo em, em xin chị để cho em vào đi.” Tiếng khóc của Chung Song Nhi truyền đến làm tôi cảm thấy lo lắng.
Tôi nhịn không được muốn đi mở cửa, bị Tư Hoàng Lăng ngăn cản: “Cô có chắc người bên ngoài là em gái của mình không?”
Lòng tôi lạnh đi.
Tôi biết, anh ấy còn một câu chưa nói, cho dù đó là em gái tôi thì có lẽ nó cũng không còn là người nữa rồi.
“Khương Lăng, sao chị không mở cửa, chị không cần Song Nhi nữa sao?” Lời than cùng tiếng khóc của Song Nhi vọng đến, khiến lòng tôi quặn đau.
“Khương Lăng à, là dì hai đây.” Tiếng kêu của dì hai từ ngoài truyền đến: “Mau mở cửa, con ma cầm riu đó sắp đuổi kịp rồi, cầu xin cháu, cứu dì đi, dì chính là em gái duy nhất của mẹ cháu, nếu chị ấy còn sống thì chị ấy nhất định sẽ cứu dì.”
“Khương Lăng, là chủ đây, cháu đã quên rồi sao? Khi cháu còn nhỏ, chủ rất thương cháu, mỗi lần đến gặp chủ đều mang kẹo đến cho cháu, lúc ấy chẳng phải cháu thích chú nhất sao?”
Nước mắt tôi chảy xuống, những ký ức khi còn nhỏ dần hiện lên trước mắt, cơ thể tôi khẽ run lên.
“Chị Khương Lăng, nó tới rồi, con ma cầm rìu kia tới rồi!” Chung Song Nhi thét lớn, sau đó là tiếng la của dì hai và chú hai.
Tôi nghe được một tiếng gầm, là tiếng của con ma cầm rìu kia, sau đó là tiếng rìu chém vào cơ thể, tiếng kêu thảm thiết, tiếng này lại cao hơn tiếng kia, mỗi một tiếng đều như dao cứa vào lòng tôi vậy.
Tôi không nhịn được nữa, xông lên muốn mở cửa.
Tư Hoàng Lăng nhào đến ôm eo tôi, kéo tôi lại.
“Buông tôi ra, anh buông tôi ra!” Tôi cố sức vùng vẫy: “Tôi phải đi cứu Song Nhi!”
“Cô bình tĩnh lại đi!” Tư Hoàng Lăng ôm chặt lấy tôi, thì thầm bên tại: “Nếu bọn họ thật sự bị chém nhất định sẽ có mùi máu nồng nặc nhưng bây giờ tôi chẳng ngửi thấy gì cả.”
Tôi sững sở một lúc, đúng vậy, mũi tôi rất thính, không có mùi máu tanh.
Tư Hoàng Lăng vẫn ôm eo tôi, kéo tôi đến bên cánh cửa, từ khe hở nhìn ra ngoài.
Cổng ở quê đều là cổng sắt, khe hở rất lớn, tôi nghiêng người nhìn ra, vừa thấy, lưng tôi lạnh toát.
Một đám oán quỷ đang đứng ngoài cửa.
Có khoảng bảy tám con, chúng đều là quỷ ở buổi yến tiệc kia, trên mặt loang lổ máu.
Những âm thanh mà chúng tôi nghe thấy đều do chúng tạo ra.
Chúng nhìn thẳng vào cửa chính, nở nụ cười quỷ dị, vừa cười vừa hộc máu, bộ dạng làm người người khiếp đảm.
Tôi há hốc mồm, nếu vừa nãy mở cửa, cả đám oán quỷ này ùa vào, hậu quả cực kỳ đáng sợ.
“Cảm ơn anh!” Tôi nói với Tư Hoàng Lăng: “Nhưng mà anh có thể buông tôi ra được không?”
Bấy giờ Tư Hoàng Lăng mới nhận ra rằng anh ấy vẫn còn đang ôm tôi, phần thân trên của anh ấy để trần, tôi có thể ngửi rõ ràng hương vị nam tính toát ra.
Anh ấy vội vàng buông tôi ra, mặt đỏ lên.
Không khí lại trở nên xấu hổ lần nữa.
“Còn, còn ba tiếng nữa thì trời sáng rồi.” Tôi phá vỡ bầu không khí xấu hổ: “Chúng ta hãy cẩn thận một chút.”
Tư Hoàng Lăng gật đầu, không nói chuyện.
“Đội trưởng!” Bên ngoài lại vang lên tiếng nói của một người đàn ông.
Cơ thể Tư Hoàng Lăng chợt run lên.
“Đội trưởng, mau cứu tôi.” Giọng nói kia hét lớn: “Tôi trúng đạn rồi, xin anh mau đến cứu tôi!”
Sắc mặt Tư Hoàng Lăng rất khó coi, tôi sợ anh ấy xúc động, tiến lên chặn cửa,
“Đội trưởng, tôi đau quá, rất nhiều máu, tôi chảy rất nhiều máu, có phải tôi sắp chết rồi đúng không?”
Mặt Tư Hoàng Lăng trắng bệch, anh ấy vô lực ngã ngồi trên sô pha, ôm đầu.
Giọng nói trở nên yếu ớt: “Đội trưởng, tôi biết tôi sắp chết nhưng tôi không yên tâm về mẹ của mình.
Bố tôi mất sớm, nếu tôi chết, mẹ tôi phải làm sao bây giờ? Đội trưởng, anh có thể chăm sóc bà ấy giúp tôi được không?”
“Câm mồm! Đừng nói nữa!” Từ Hoàng Lăng hô to.
Trong nháy mắt, tôi phát hiện màu sắc lá bùa trên ngực anh ấy trở nên thẫm hơn.
“Đội trưởng Tư, bình tĩnh lại!” Tôi bước đến, nắm lấy vai anh ấy: “Những thứ bên ngoài không có thật, anh đừng để bị lừa.
Âm thanh bên ngoài dần biến mắt, mặt Tư Hoàng Lăng trắng bệch, tràn đầy mỏi mệt.
“Giọng nói ấy là của Viên An Anh ấy nói Bây giờ anh ấy cần một nơi để trải lòng, nói ra có thể khiến anh ấy dễ chịu hơn..
“Cô đã xem phim “Chiến lang” bao giờ chưa? Phim nói về vậy thi diệt viện, tôi cũng đã từng trải qua tình cảnh đó.” Tư Hoàng Lăng nói: “Lúc đó chúng tôi đến biên cảnh Vân Giang để bao vây diệt trừ bọn buôn ma túy thì gặp mai phục trong rừng.
Viên An bị bắn một phát súng.
Tay súng bắn tỉa kia trốn cách đó không xa, chỉ cần chúng tôi đi cứu cậu ấy thì ngay lập tức sẽ trở thành bia ngắm.
Tôi đã trơ mắt nhìn Viên An đổ máu đến chết.
Tuy rằng sau đó chúng tôi đã tiêu diệt được bọn buôn ma túy kia, nhưng chuyện này vẫn như cây gai ghim sâu vào tim tôi.
Mỗi đêm tôi đều mơ thấy Viên An, thấy cậu ấy đau khổ cầu xin tôi cứu cậu ấy.”
Tôi thở dài: “Vì vậy nên anh mới chuyển nghề sao?”
Tư Hoàng Lăng im lặng, trên mặt tràn đầy sự đau khổ.
Nhất thời, tôi cũng chẳng biết phải an ủi anh ấy như thế nào.
Đột nhiên, bóng đèn trên đỉnh đầu chúng tôi chớp nháy, sau đó “bùm” một tiếng, nổ.
Mất điện!
Không ổn rồi!
Mấy chiếc đèn tôi đặt ở cửa đề ngăn lũ ma quỷ kia là đèn điện để bàn