Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 495





“Thật là thú vị, nếu là ngài của lúc trước, thuộc hạ dám có gan phản bội ngài thì ngài sẽ tuyệt đối không tha mạng cho người đó.

Ngài còn nhớ rõ không? Lúc tôi còn hầu hạ bên cạnh ngài, ở ngay trước mặt tôi, ngài đã thẳng tay ném một người hầu thân cận vào bụi hoa thược dược ăn thịt người, rồi để tôi nhìn họ bị những cánh hoa đầy răng kia xé thành mảnh nhỏ.

Cũng vì trong lúc vô tình tên đó tiết lộ thứ ngài yêu thích ra cho người ngoài biết.” Khương Kha nói: “Bệ Hạ, đây mới thực sự là ngài.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: “Xem ra, cậu vẫn còn khát vọng được tôi giết chết đấy nhỉ.”

“Bệ hạ, tác dụng của thuốc sắp hết rồi, chị gái cũng sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Chu Nguyên Hạo im lặng một hồi thì nói: “Kiếp trước, tôi đã từng nói với cậu rồi mà, tôi không có loại hứng thú kia với cậu.”
Đáy mắt Khương Kha hiện lên tia ý lạnh, nhưng khóe miệng vẫn mang theo nụ cười như có như không: “Nhưng mà, chị gái lại không nghĩ như thế đâu, bệ hạ à.

Kiếp trước, toàn bộ mười tám tầng Địa Ngục đều biết tôi là người mà ngài cưng chiều nhất, nếu để chị gái biết thân phận của tôi, cô ấy sẽ thấy thế nào đây hả? Bệ hạ.”
“Cậu!” Đôi mắt Chu Nguyên Hạo lại hiện lên ánh sáng đỏ lần nữa, lúc này anh giống như một tòa núi lửa đang hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Khương Kha chọc cho bùng nổ, một khi núi lửa bùng lên thì trời đất cũng phải đổi thay.
Đúng lúc này, tôi lại mơ màng tỉnh lại, cựa mình thật nhẹ, sau đó thật khó khăn mới mở mắt ra được: “Nguyên Hạo, Kha…”
Chu Nguyên Hạo giật mình, một tòa núi lửa đang sắp bộc phát thì cứ như bị gáo nước lạnh dập tắt, anh lập tức thu roi Hắc Long điện quang về, sau đó nhào qua ôm lấy tôi: “Khương Lăng, anh ở đây.”
“Chị gái, em cũng ở đây này.” Khương Kha cũng bu lại, tôi vui mừng nói: “Hai người không có việc gì, thật sự là quá tốt rồi.

Con quỷ Nhiếp Thanh kia đâu?”
Khương Kha vội vàng nói: “Chị gái, vừa rồi anh Chu thật sự quá lợi hại luôn, đánh mấy cái đã làm cho quỷ vật kia phải hồn bay phách tán luôn rồi.”

Tôi gật nhẹ đầu: “Đúng là rất lợi hại.”
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt dường như đang đấu tranh với nhau, Chu Nguyên Hạo dịu dàng ôm tôi lên, rồi nói: “Khương Lăng, thân thể của em vừa mới khôi phục lại, vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn, bên trong phòng có hơi loạn, chờ anh thu dọn sạch sẽ, ngày mai chúng ta sẽ có thể trồng linh thực trong sân rồi.”
Tôi gật nhẹ đầu, dựa vào bờ vai của anh ngủ thiếp đi lần nữa, anh căn bản không thèm nhìn qua Khương Kha, đi qua người cậu ấy, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ đã thu dọn xong trước đó, nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, còn cẩn thận đắp chăn lên cho tôi nữa.
Khương Kha đứng trước cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhìn cảnh tượng đó, cậu ấy nhỏ giọng nói: “Không ngờ tới, Quỷ Đế một thời phong quang mạnh mẽ, hiệu triệu bầy quỷ, không ai dám không tuân phục, vậy mà lại biến thành dáng vẻ như bây giờ.

Phụ nữ đúng là thanh đao nạo thép, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”
Nói tới đây, trong mắt của cậu ấy ẩn hiện chút phức tạp, trong đó mơ hồ có cả một tia đau thương khó có thể nhìn thấy.
Tôi ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau thức dậy, cả căn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi đẩy cửa sổ ra, cỏ dại ở vườn sau đã được dọn sạch.

Cây hòe kia cũng không biết tung tích, chỉ có một gốc cỏ tụ linh trơ trọi, lẻ loi ở trong sân.
Khương Kha đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng, mấy món ăn cực kỳ bắt mắt, một bát canh bí đỏ, hương vị cực kỳ ngon, tôi nhịn không được mà thuận miệng nói một câu trên bàn cơm: “Kha, đồ ăn em làm ngon như vậy, trước kia em có phải đã làm đầu bếp hay làm người làm cho một gia đình nào không vậy?”
Khương Kha ý vị sâu xa nhìn qua Chu Nguyên Hạo, Chu Nguyên Hạo cúi đầu ăn cháo, căn bản không thèm quan tâm tới cậu ấy.

Cậu ấy cười cười: “Chị gái, trước kia lúc còn ở cô nhi viện, để mấy dì ở đó vui vẻ, nên em học mấy thứ này.

Dì mà vui thì em sẽ nhận được càng nhiều đồ ăn vặt và hoa quả hơn ạ.”
Trái tim tôi nhói đau, tôi nhẹ nhàng sờ lên đầu cậu ấy, nói: “Để em phải chịu khổ rồi.”
“Có thể ở cùng một chỗ với chị, cũng coi như khổ tận cam lai rồi.” Cậu ấy ngượng ngùng nói.
Ăn cơm xong, tôi lấy những thảo dược từ trong kho báu của quỷ vương Thiên Huyền ra, dọn dẹp sơ lại một lần, cái nào có thể trồng thì lập tức trồng vào, lại lựa chọn chút hạt giống, bắt đầu trồng linh thực ở khu vườn sau nhà.
Chu Nguyên Hạo đương nhiên cũng sẽ tới hỗ trợ, tôi gieo một gốc lan chi thảo xuống, vừa ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy Khương Kha ở bên cửa sổ tầng hai, cậu ấy đang ở đó thu dọn phòng dành cho khách.
Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười với tôi, ánh nắng xuyên thấu qua rừng cây thạch hoàng rậm rạp, rũ xuống bên dưới, trên mặt tôi cũng lưu lại chút điểm sáng vụn vặt.
Trên mặt Khương Kha rõ ràng ửng đỏ lên một chút, cậu ấy lập tức quay người chui vào trong cửa sổ, tôi nhịn không được mà bật cười, cái nhóc Kha này, đã sắp mười chín rồi mà còn như một đứa nhỏ, thật sự quá đáng yêu.