Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 524





Nó lập tức giãy giụa kêu gào, sau đó hoá thành một đám bột mịn màu đen, tiêu tán trong không trung.
“Cũng chỉ là một con quỷ nhỏ mà thôi.” Tôi thản nhiên nói: “Không cần dùng đến lửa địa ngục của mình.”
Tôi trở lại phòng khách, Chu Nguyên Hạo dửng dưng nhỉn tôi một cái: “Đã giải quyết rồi à?”
Tôi gật đầu một cái.
“Từ khi chúng ta xuống máy bay, chúng ta đã bắt đầu bị Âm Dương Liêu theo dõi.” Chu Nguyên Hạo vừa thưởng trà vừa nhàn nhạt nói: “Chẳng qua bọn họ chỉ đang thăm dò chúng ta mà thôi, chúng ta lấy nê bất biến đối phó với vạn biến.”
Uống trà xong, chúng tôi ra ngoài dạo phố.


Đây là một con đường theo phong cách cổ xưa, nền đường trả đá xanh, hai bên là các cửa tiệm nối tiếp nhau san sát.
Một trong những đặc sản nổi tiếng nhất Kyto là kẹo trái cây.

Đó là một loại kẹo thường được làm với đủ vị trái cây, tương đối tinh xảo, vừa nhìn thấy nó thì cái miệng của tôi đã muốn ăn rồi.
Tôi mua một hộp, kẹo trái cây bên trong có hình hoa anh đào, tôi cầm một cái lên, tự mình cắn một miếng, mùi vị rất ngon.

Khương Kha ngạc nhiên mừng rỡ xáp lại gần, há miệng ngậm lấy miếng kẹo tôi đã ăn một nửa, đầu lưỡi còn liếm lên ngón tay tôi.
Cũng không biết cái động tác liếm kia là vô tình hay là cố ý, tôi cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó giật điện một chút, cả người khẽ run rẩy.
“Ăn ngon quá đi.” Khương Kha nháy mắt với tôi một cái.

Chẳng biết vì sao, tôi luôn cảm thấy, cậu ấy nói ăn ngon, không phải nói kẹo trái cây, mà là muốn chỉ ngón tay tôi.
Gương mặt Chu Nguyên Hạo đen đến mức thành than tới nơi rồi, anh cầm một cái kẹo trái cây lên, bỏ vào trong miệng, sau đó thừa dịp tôi chưa kịp chuẩn bị, bắt lấy sau gáy tôi, há miệng đút vào trong miệng tôi, đồng thời còn không quên cắn một cái, răng anh xẹt qua môi tôi.

Tôi lập tức bối rối, cả người hoàn toàn đứng hình, trong đầu trống rỗng.

Khương Kha hé mắt, cũng không nói gì.
Dạo phố cả ngày, chúng tôi cũng hơi mệt rồi, bèn tìm một quán cơm ở ven đường, vào trong ăn cơm.
Chúng tôi gọi mấy món ăn thường ngày, vừa ăn được một nửa, liền nghe thấy trong căn phòng cách vách có tiếng cãi vã.

Toàn bộ đều dùng tiếng Nhật, tôi hoàn toàn nghe không hiểu.
Mà Chu Nguyên Hạo ngồi ở bên cạnh tôi lại hơi nhíu mày.
Bỗng nhiên, tôi cảm giác đối diện có một luồng quỷ khí đang lưu động, tiếp theo lập tức nghe “bịch” một tiếng, như thể có người nặng nề ngã xuống đất.

Sau đó, một cái bóng chợt loé lên từ ngoài cửa, bỏ trốn.
Rồi có một đám người vọt vào căn phòng đó ngay tức khắc, tiếp theo tôi nghe được một giọng tiếng Trung chính gốc: “Hội trưởng, hội trưởng, ngài tỉnh lại đi.”
Khương Kha không nhịn được nữa: “Chị, hình như là người Hoa Quốc đó, chúng ta có nên qua đó xem một chút không?”
Chu Nguyên Hạo lắc đầu với chúng tôi một cái, tỏ ý chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ.
“Chờ đã, đây là cái thứ gì đây?” Bên kia truyền đến tiếng la to, sau đó là âm thanh quát tháo ồn ào, quỷ khí cuồn cuộn, tôi không kìm được mà nhíu chặt mày.
Có điều, lần này chúng tôi đến Nhật Quốc, dù sao cũng vì quỷ quan tài mà tới, lúc này xen vào việc của người khác, e là không thoả đáng lắm.

Ngay lúc này, chúng tôi nghe một âm thanh roẹt một tiếng, vách tường bằng giấy đã bị xé rách, một người đàn ông té ngã ở bên chân chúng tôi.
Tôi nhìn một cái, toàn thân người đàn ông toàn là máu, trên người nứt ra từng đường vết thương sâu.
Điều quỷ dị là, những vết thương kia đều là tự nứt ra, giống như có một người vô hình, đang cầm dao cắt nát người ông ta vậy.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trong căn phòng cách vách, đều là những người đàn ông cường tráng, cơ thể xăm trổ, rất giống như người trong những bang phái của Nhật Quốc, nhưng từ giọng nói quát mắng chói tai của bọn họ, có thể nghe ra tất cả đều là người Hoa Quốc.
Những người này giống như bị nguyền rủa vậy, cả người đều là vết dao.
Chu Nguyên Hạo đứng dậy, đi thẳng qua đó, đi tới bên cạnh người đàn ông lớn tuổi toàn thân đầy máu.
Người đàn ông này khoảng năm sáu chục tuổi, tóc hoa râm, nhìn không giống bang phái, ngược lại giống người làm ă hơnn.
Chu Nguyên Hạo đưa tay xách ông ta lên, chợt đưa tay vào trong bụng của ông ta.
Chu Nguyên Hạo là linh hồn, cho nên tay có thể xuyên thấu cơ thể của ông ta, mà ông ta lại vẫn vậy, không tổn hại gì.
Lục lọi ở trong bụng của người đàn ông một hồi, anh mới thu tay về, trong tay cầm một thứ màu vàng.