Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 548





Cậu ta nhướng mi, lộ ra một nụ cười gian xảo: “Bởi vì tôi biết cô muốn có người thân, khao khát tình cảm gia đình, vậy nên tôi muốn đến bên cạnh cô làm một người em trai tốt, sau khi để cho cô tận hưởng tình cảm gia đình tốt đẹp nhất, tôi sẽ đến và cướp đi tất cả của chị.”
Cậu ta dừng một chút, trong đôi mắt phượng xinh đẹp lóe lên ánh sáng quỷ dị: “Chỉ khi đứng càng cao, thì ngã mới càng đau.”
“Cậu!” Mỗi một câu một chữ cậu ta nói đều khiến lòng tôi đau như cắt, làm cho tôi vô cùng đau khổ, trong cơn giận dữ tột độ, tôi giơ tay lên, hận không thể tát một cái thật mạnh lên gương mặt xinh đẹp của cậu ta.
Nhưng rốt cuộc tôi vẫn không thể đánh được, người ở dưới mái hiên, tôi là tù nhân của bọn họ, một cái tát tôi còn chưa kịp đánh vào mặt cậu ta thì chỉ sợ hai chân tôi đã bị cậu ta bẻ gãy thêm lần nữa rồi.
Tôi chậm rãi hạ tay xuống, trầm mặc nhìn cậu ta một lúc, nói: “Nếu cậu hận tôi như vậy thì tại sao còn phải bôi thuốc cho tôi? Không phải cậu hận không thể để tôi đau khổ cùng cực hay sao?”
Cậu ta cười lạnh một tiếng: “Cô không cần tự mình đa tình, cơ thể con người rất yếu ớt, nếu cô cứ như vậy mà chết thì rất đáng tiếc.


Chữa khỏi thương tích của cô thì mới có thể chơi lâu hơn nữa.”
Tôi cắn chặt răng, cậu ta rõ ràng chính là một ác quỷ đáng sợ, tại sao trước kia tôi lại coi cậu ta như một thiên sứ đáng yêu chứ?
Là do tôi quá ngu ngốc sao? Hay là do cậu ta che giấu quá tốt?
Lau xong vết thương trên đùi, cậu ta lại cởi quần áo của tôi.
Tôi giận dữ nói: “Cậu muốn làm gì?”
“Còn có thể làm gì, tất nhiên là bôi thuốc cho chị.

Xương sườn của cô cũng bị gãy hai cái rồi đúng không?”
“Không cần!” Tôi lớn giọng nói.
Cậu ta cười một tiếng: “Một cây xương sườn bị gãy của cô nằm rất gần phổi, nếu không được chữa trị cẩn thận, chỉ cần cô cử động một cái, là có thể đâm trúng phổi.

Cô sẽ vô cùng đau đớn mà hít thở không thông rồi chết.


Cô vì mạng sống mà không tiếc vẫy đuôi lấy lòng bệ hạ, từ bỏ tôn nghiêm chính mình là tướng quân trấn ngục quân, sao nào, cô vẫn còn để ý đến việc bị người khác nhìn thấy cơ thể sao?”
Tôi trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi cởi áo trên của mình, tôi nói với chính mình, chuyện này không coi là cái gì, cứ coi như tôi đang để cho bác sĩ khám bệnh là được.
Cậu ta nhìn cơ thể tôi thật chăm chú, giống như nhìn đến mê mẩn, tôi giận dữ nói: “Không phải cậu nói muốn bôi thuốc chữa vết thương sao? Nhìn cẩn thận như vậy không lẽ là đang khám bệnh sao?”
Cậu ta cười một tiếng, nụ cười mang theo sự trong trẻo của người thiếu niên tuấn tú: “Cô à, cô vẫn đẹp như vậy, dù cho nhìn bao nhiêu lần vẫn không nhìn đủ.”
Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, định mặc lại quần áo, nhưng cậu ta giữ tôi lại: “Cô đừng nhúc nhích, để tôi giúp cô nối lại xương cốt.”
Tôi căm hận nhìn cậu ta, với thực lực của cậu ta, giúp tôi nối xương hoàn toàn không cần đụng vào tôi.
“Cô à, nằm xuống.” Cậu ta nhẹ giọng nói.
Làm tù nhân, người ta dùng dao thớt còn tôi là thịt cá, tôi chỉ có thể nghe theo mà nằm xuống, cậu ta đè ngực tôi lại, sờ đến đoạn xương bị gãy của tôi, sau đó dùng sức nhấn một cái.
“A!” Tôi đau đến hét lên một tiếng, nhìn thoáng qua Khương Kha, khóe miệng cậu ta hiện ra một độ cong quỷ dị, giống như rất vui vẻ.
Tôi âm thầm nghiến răng, tên khốn khiếp này, cậu ta cố ý!
“Đừng nhúc nhích, còn một cái nữa.” Cậu ta cười nói.
Ác mộng, đây chắc chắn là một cơn ác mộng.
Tôi nhắm hai mắt lại, cố gắng xem nhẹ tay nó đang sờ đến chỗ không nên sờ trên ngực tôi, sau đó lại là một tiếng rắc giòn tan, cơ thể tôi đau đến mức cong lên.

“Tốt rồi.” Cậu ta nói bên tai tôi: “Thế này thì cô không chết được đâu.”
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn cậu ta, cậu ta lại làm ra bộ dạng vô cùng đáng thương, nói: “Tôi vừa mới trị hết vết thương cho chị, cô đã lập tức không để ý đến tôi? Cô à, trái tim của cô đúng là lạnh lùng.”
Tôi cười nhạo một tiếng: “Loại lời nói này thế mà lại được nói ra từ mồm các người.

Nếu tôi là người có trái lạnh lùng vậy các người được coi là cái gì? Trái tim các người đều làm từ băng tuyết ngàn năm, vừa cứng vừa lạnh.”
Trên mặt cậu ta xuất hiện sự tức giận, bỗng nhiên cậu ta nắm lấy hai vai tôi, trừng mắt thấp giọng quát: “Chẳng lẽ cô đã quên à? Năm đó…”
Nói đến đây, cậu ta bỗng nhiên dừng lại, sau đó cười tự giễu nói: “Đúng vậy, ở trong mắt cô, tôi thì được coi là cái gì? Đương nhiên cô không nhớ rõ là phải thôi.”
Cậu ta đứng lên, xoay người rời đi, chỉ để lại cho tôi bóng lưng lạnh như băng.
Không biết vì sao, cảm giác cuối cùng mà tôi cảm nhận được ở tấm lưng kia là nỗi bi thương khó nói thành lời.
Khương Kha đi tới đỉnh toà tháp, Chu Nguyên Hạo ngồi ở sân thượng, yên tĩnh nhìn về phương xa, anh thấp giọng nói: “Phong Sơ, vì sao thực lực của tôi lại yếu như vậy, chỉ có thể đạt đến thực lực của Quỷ tướng?”