Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 553





Tôi ngồi xếp bằng xuống, lại bắt đầu vận khí tu luyện.

Tôi tu luyện trong vòng một ngày một đêm, kỳ lạ là Chu Nguyên Hạo lại không tiếp tục tìm tôi gây phiền phức nữa, trong lòng tôi thầm thở ra một hơi, nếu mỗi ngày cứ phải chịu roi, đừng nói chạy trốn ra ngoài, có thể sống sót hay không còn là một vấn đề.

Bắt đầu từ hôm qua, đúng hạn sẽ có nữ quỷ đưa cơm tới cho tôi, sau khi tu luyện một ngày một đêm, thì thương thế của tôi cũng đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể đi bộ như bình thường, chỉ là không thể chạy nhanh, tôi tin tưởng chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày, thân thể của tôi lập tức có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Vừa mới đêm xuống, tôi đang tu luyện, bỗng nhiên một trận trời rung đất chuyển, tôi đột ngột mở mắt ra, bò lên trên cánh cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, phát hiện ra toàn bộ Hang Đuổi Gió đang lay động dữ dội, mặt đất nứt toác ra, bầy quỷ rối loạn, bầu trời đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện một vầng trăng, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Trong lòng tôi giật mình, trong hang núi này dù bị Địa Ngục ăn mòn, nhưng tình trạng cũng không ổn định, cho nên mới sinh ra động đất.


Tôi quay đầu lại xem xét, trên mặt đất đang không ngừng dao động, không biết từ lúc nào mà cửa đá cũng đã vỡ ra, nứt toạc ra một mảng lớn, lộ ra một cái lỗ nhỏ, sắc mặt của tôi lập tức hiện lên vui mừng, cơ hội tới rồi.

Từ trong cửa động tôi bò ra ngoài, cẩn thận tránh chỗ có người, lặng lẽ chạy ra bên ngoài.

“Dừng lại!” Bỗng nhiên có một con quỷ Nhiếp Thanh nhìn thấy tôi, dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo tôi, đột nhiên tôi mở mắt dương ra, ánh vàng lập tức rơi vào trên người của nó, nó kêu lên thảm thiết, lấy tay che mặt mình lại, nằm trên mặt đất không ngừng kêu khóc om sòm.

Tôi vội vàng bò theo tảng đá cầu thang rồi chạy thẳng ra ngoài, mặt đất rung động càng thêm dữ dội, tôi chăm chú nhìn vào nửa cánh cửa đá bên kia, rất nhanh cũng sắp tới rồi.

Ngay lúc tôi sắp xông ra cửa thì thềm đá dưới chân cũng không còn, thang đá vậy mà nứt toác ra, rơi thẳng xuống đất.

Tôi đạp hụt một bước, cũng rơi theo xuống dưới, trong lòng tôi bối rối, tôi còn chưa kịp bắt lại được khối đá thì cả người đã rơi vào trong không trung.

Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới, bên dưới một màu đen ngòm, sâu không thấy đáy.

Tòa tháp này vừa cao như vậy, bên dưới còn sâu tới mức không thấy chỗ trống như thế! Ngã xuống phải chết không thể nghi ngờ.

Tôi cắn chặt hàm răng, đạp mấy lần trên vách động, liều mạng bò lên trên, rốt cuộc sau nhiều lần thật vất vả đã kịp xoay người bò lên, còn chưa kịp thả lỏng, thang đá dưới chân lại nứt toác ra nữa.

Dưới người của tôi không còn gì nữa, nên cứ thế mà rơi xuống bên dưới vực sâu vạn trượng.


Có lẽ do cảm giác được mình phải chết, thiên nhãn khi có khi không kia rốt cuộc cũng có phản ứng, trên trán bắn ra một vệt ánh sáng, bao trùm thân thể của tôi, tôi cảm giác được mình đang bay lên, sau đó từ từ hạ xuống, vững vàng rơi trên mặt đất.

Tôi xoa xoa mồ hôi trên trán của mình, nguy hiểm thật! Thiếu chút nữa là phải xuống địa ngục thật rồi!
Bốn phía một mảnh đen kịt, đưa tay lên cũng không thấy được năm ngón, tôi lật tay một cái, một ngọn lửa nho nhỏ nhảy lên trong lòng bàn tay của tôi, tôi bất chợt nhận ra, hai bên vách đá lại có khắc đầy quỷ thư.

Trong lòng tôi hơi động, bên dưới này, thế mà còn có một cái động khác.

Tôi nhìn kỹ lại những quỷ thư kia, nhìn thoáng qua nó giống như là một trận pháp phòng ngự cỡ lớn.

Tôi thuận theo đường bên dưới mà đi vào bên trong, con đường này rất dài, hai bên vách cũng rất cao, tôi đi suốt gần hai, ba tiếng đồng hồ, đi mãi tới mức mình thở hồng hộc, hai chân như nhũn ra mới ngừng lại được, tựa vào trên vách đá nghỉ ngơi.

Lối đi này có hơi kỳ lạ, chẳng lẽ bên trong trận pháp phòng ngự này có trận ảo, tôi đang rơi vào trận ảo rồi sao?
Bỗng nhiên, tôi cảm giác thiên nhãn trên trán nóng lên một chút, vội vàng lùi vài một bước, từ trong thiên nhãn bắn ra một vệt sáng vàng, đánh vào bên trên bức tường, từng ký tự trên quỷ thư sáng lên, tràn lan ra bốn phía.

Tôi bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ, hình như nơi này, có liên hệ gì đó với thiên nhãn của tôi.

Ngay lúc ánh sáng vàng tràn ngập toàn bộ vách đá, trên vách đá bỗng nhiên vỡ ra một cái khe hở, khe hở kia nhìn qua rất nhỏ hẹp, nhưng tới gần lại có thể nhận ra, vừa vặn cho một người đi qua.


Tôi do dự một chút, trong này không phải cạm bẫy gì đó chứ?
Cắn răng, dù sao tình huống của tôi cũng đã đủ thảm thương lắm rồi, cùng lắm thì chết thôi.

Hít sâu một hơi, tôi trực tiếp đi vào trong khe đá.

Lúc này, ở trong căn nhà đá đang giam giữ tôi, Chu Nguyên Hạo đang im lặng nhìn qua chỗ sâu không thấy đáy kia, vẻ mặt trầm lặng như nước.

Khương Kha và một vài quỷ vật đứng hầu bên cạnh, cảm giác được áp suất cực thấp đang tràn ngập quanh người anh, tất cả đều cúi đầu không dám nói lời nào.

Im lặng một hồi, Khương Kha tiến lên phía trước nói: “Bệ hạ, để tôi dẫn người xuống đưa cô ấy trở lại.


Chu Nguyên Hạo trầm giọng nói: “Đều ra ngoài hết đi.