Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 579



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Mặc dù xác máu đã bị chém thành hai nửa, nhưng sức sống của loại quỷ này vô cùng mạnh mẽ, không những không chết, ngược lại còn biến thành hai xác máu nhỏ hơn một chút.
Quả nhiên, hai đoạn thân thể kia bắt đầu mấp máy, máu thịt bắt đầu lôi kéo tách ra, nửa người trên bắt đầu mọc ra hai chân, nửa thân dưới cũng bắt đầu dài ra.
Tôi trực tiếp ném xuống hai ngọn lửa Địa Ngục, thiêu hai đoạn thân thể kia thành tro tàn.
“Trên tầng còn có người sống.” Tôi nói: “Đi cứu người trước đã.”
Lời còn chưa dứt, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân cộc cộc.


Chúng tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn, từng con xác máu theo bốn phương tám hướng đang bò tới chỗ này, ngay cả trên trần nhà cũng có, khoảng chừng hơn hai mươi con.
Sao lại có nhiều xác máu như vậy?
Sắc mặt tôi rất khó coi, chẳng lẽ có người ở bên trong tòa nhà này đang mở một con đường thông tới địa ngục hay sao?
Ai mà có sức mạnh to lớn như vậy nhỉ?”
Tôi lấy một chồng bùa chú từ trong túi ra, cùng Cao Thanh Hoàng đứng thẳng dựa lưng vào nhau, nhìn những xác máu kia cách chúng tôi càng ngày càng gần.
“Gào!” Đám xác máu phát ra tiếng gầm giận dữ, mạnh mẽ đánh tới chúng tôi.
Tôi vung tay lên, bùa chú bay ra ngoài, dán lên trên gáy những xác máu kia.

Động tác của mấy cái xác máu dừng lại một chút, mặc dù chỉ có hai ba giây, nhưng chỉ cần như vậy là đủ rồi, Cao Thành Hoàng chém ra một đao, chém xác máu máu thịt bay tứ tung.

Tôi lại hạ thêm hỏa phù vào trên những xác máu này, chúng nó xoạt một tiếng bắt đầu bốc cháy.

Trong lúc nhất thời, trong cửa hàng to như vậy tràn ngập một cỗ mùi thịt.
Tôi ngửi thấy mùi này, vậy mà lại có cảm giác hơi đói bụng, xem ra khẩu vị của tôi đúng là càng ngày càng nặng rồi.
Không tới hai mươi phút, hơn hai mươi con xác máu đã bị chúng tôi tiêu diệt toàn bộ.

Hai chúng tôi còn chưa kịp thả lỏng một hơi, đột nhiên cảm giác sau lưng mát lạnh, xác máu lại một lần nữa xuất hiện, lần này số lượng ước chừng nhiều hơn vừa rồi gấp đôi, trở lại bao vây chúng tôi.
Tôi và Cao Thanh Hoàng đều chửi thầm trong bụng một tiếng má nó, nhiều xác máu như vậy, phải giết tới khi nào mới được đây?

lên, trực tiếp giẫm nó thành thịt nát.

“Thanh Hoàng, đi mau.” Tôi hét lớn.
Lúc này, Cao Thanh Hoàng đang một thân một mình cầm trường đao, ngăn ở trước cửa thang máy, thật có thể nói là một người canh giữ cửa ngõ, vạn người không thể khai thông.
Một đao của Cao Thanh Hoàng chặt đứt đầu một con xác máu, sau đó anh ta nhanh chóng lui vào bên trong thang máy.
Đám xác máu chen lấn nhau tiến vào chỗ này, ngay lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, nửa người trên của một con xác máu chui vào, móng vuốt sắc bén nhằm về phía chúng tôi cào loạn một hồi.
Mặt Cao Thanh Hoàng không chút đổi sắc, một đao chém xuống, chém đứt nửa người trên của nó.

Cửa thang máy lập tức khép lại, đi lên lầu trên..