Tôi càng bất lực, cái đồ nhà giàu thô tục, nhiều tiền, tùy hứng.
Rất nhanh, cả xe đẩy hàng đều đã chật ních đồ, không thể không gọi nhân viên lấy thêm một cái nữa, một người phụ nữ bụng bầu đã to cùng chồng đi tới, không nhịn được liền nói: “Anh xem người ta đi, đây mới đúng là ông chồng mẫu mực nha.
”
Chồng cô ấy oán hận liếc Chu Nguyên Hạo, nói: “Đó là lãng phí, trẻ con đâu cần nhiều đồ chơi với quần áo đến thế?”
“Hừ, anh đúng là cái gì cũng không nỡ mua.
”
Hai người bọn họ cãi nhau hồi lâu, rồi đỏ mặt bỏ đi, tôi bất lực lắc đầu, Chu Nguyên Hạo quả đúng là dễ khiến người ta oán hận mà, thế nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy tràn đầy mãn nguyện.
Cuối cùng, chúng tôi mua đến tận ba xe hàng để đầy đồ dành cho trẻ sơ sinh, đương nhiên chiếc Lamborghini không để vừa hết nên đành để trung tâm thương mại cho người vận chuyển về nhà.
Chúng tôi vừa về đến nhà, đang thay tã cho Nguyệt Hy thì đột nhiên Mạc Thiên Phàm và Đa Đa đi tới, kì lạ hỏi tôi: “Đây là thứ động vật gì thế?”
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo có chút nguy hiểm: “Đây là con gái tôi.
”
“Hả? Có nhầm không vậy?” Mạc Thiên Phàm lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên: “Mới một ngày không gặp mà mấy người đã có con gái rồi cơ á? Không thể nào, đây là không khoa học, loài hồ ly chúng tôi còn phải mất hơn tháng nữa.
”
“Tôi nói phải là phải, sao anh lắm chuyện thế nhỉ?” Tôi nghiêm mặt, không vui nói.
Đa Đa cũng đi tới, liếm liếm vài cái lên mặt Nguyệt Hy, vẫy vẫy cái đuôi, xem ra nó rất thích Nguyệt Hy.
Tôi vui mừng vỗ vỗ đầu nó, nói: “Đa Đa, sau này mày phải bảo vệ Nguyệt Hy đó, biết chưa?”
Đa Đa lập tức sủa hai tiếng gâu gâu, lại vẫy vẫy đuôi.
Mạc Thiên Phàm lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là kẻ phản bội, chỉ biết lấy lòng chủ nhân mà thôi.
Biết vẫy đuôi thì giỏi lắm à? Tôi cũng biết!”
Cậu ta dùng sức vẫy vẫy chín cái đuôi, kết quả không cẩn thận lại đánh vào mặt Nguyệt Hy, Nguyệt Hy lập tức khóc toáng lên.
Tôi tức giận: “Cút ra ngoài!” Sau khi đuổi hai cái đứa lông lá kia ra ngoài, tôi vội đặt Nguyệt Hy xuống cái nôi vừa mua, Chu Nguyên Hạo cầm bình sữa thuỷ tinh đi tới, bên trong là ngọc dình quỳnh tương được pha loãng với nước.
Anh vừa cho Nguyệt Hy ngậm bình, con bé lập tức không khóc nữa, anh vô cùng vui mừng, cứ cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của Nguyệt Hy không buông, tôi bất lực thở dài, đường đường là một quỷ đế, lại không chỉ giống bà nội trợ mà chớp mắt lại biến thành một đứa trẻ con nữa rồi.
Nguyệt Hy ăn ngọc dịch quỳnh tương xong liền ngủ mất, chúng tôi nhẹ nhàng, rón rén bước ra ngoài, Chu Nguyên Hạo nói: “Khương Lăng, anh muốn đưa Nguyệt Hy về gặp ông nội.
”
Tôi lập tức đáp: “Không được.
”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống: “Tại sao?”
Tôi chua xót, nói: “Anh định giải thích với ông nội thế nào? Chúng ta trong một đêm tự nhiên lại có thêm một đứa con gái, ai tin được cơ chứ?”
Chu Nguyên Hạo im lặng.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Đợi thêm một thời gian nữa vậy.
Nếu như không được thì chúng ta cứ nói là nhận nuôi thêm một đứa.
”
“Không được.
” Chu Nguyên Hạo trầm giọng: “Con bé chính là con gái anh, không phải là nhận nuôi gì cả.
”
“Thế nhưng…”
“Anh không quan tâm người khác nói gì nghĩ gì.
” Anh dứt khoát nói.