Chu Nguyên Hạo nhìn chúng tôi, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, trên người anh tỏa ra hơi thở làm cho cả Tống Anh cũng không nhịn được lùi lại vài bước, còn Thiên Phàm đang ngoan ngoãn ôm cái đuôi của mình nằm dài trên nệm, chui ra đằng sau lưng Đa Đa trốn.
“Khương Lăng, bảo vệ Nguyệt Hy.
” Chu Nguyên Hạo nhỏ giọng nói: “Bất luận là ai, dám có can đảm làm tổn thương vợ và con gái của anh, anh đều sẽ khiến cho người đó phải trả giá lớn.
”
Trong Hà Thành to lớn, bóng đêm chập chờn, Mộ Ngọc Khiết đã ngồi trên máy bay để bay ra nước ngoài, cô ta có hơi lo lắng nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Thụy Sĩ đeo trên cổ tay, bom hẹn giờ sắp tới thời gian rồi.
Khóe miệng cô ta nhếch lên, nụ cười lộ ra vài phần đắc ý.
Khi còn nhỏ, bác đã muốn gả cô ta cho Chu Nguyên Hạo, vậy nên vẫn luôn bảo cô ta tìm mọi cách để tiếp cận anh, cô ta cũng thực sự không biết xấu hổ mà sử dụng tất cả thủ đoạn có trên người, tuy rằng không lay động được Chu Nguyên Hạo, nhưng khi đó Chu Nguyên Hạo hoàn toàn không có bạn bè, ai cũng trốn tránh anh ấy, vì vậy anh ấy vẫn có vài phần ấn tượng tốt về cô ta.
Sau đó cô ta lại thi đậu đại học ở nước ngoài, xuất ngoại, bèn ném Chu Nguyên Hạo ra sau đầu.
Hoàn cảnh gia đình của cô ta giàu có, nhưng chỉ có một tật xấu là thích đánh bạc.
Tiền mà cô ta có đều thua hết ở Las Vegas rồi, còn thiếu nợ một khoản lớn ở bên ngoài, còn bị xã hội đem ở Mỹ đuổi giết, nếu cuối tháng vẫn không kiếm được tiền thì cô ta sẽ bị nhốt trong thùng xăng, ném xuống biển lớn.
Vào lúc cô ta cùng đường tuyệt lộ, bác giao cho cô ta một nhiệm vụ, để cô ta đưa cho con gái của Chu Nguyên Hạo một chiếc giày pha lê có gắn bom, chỉ cần kế hoạch có thể thành công, họ sẽ đưa cho cô ta mười triệu đô la Mỹ.
Vì mười triệu đô la Mỹ này, cô ta có thể làm mọi thứ.
Máy bay cất cánh, cắt qua bầu trời đêm đen nhánh, không bao lâu, đã bay ra khỏi biên giới đất nước, bay trên vùng trời của Thái Bình Dương.
Cô ta đắc ý mà nghĩ đến cuộc sống tương lai tốt đẹp, sau khi trả hết tiền cho bọn vay nặng lãi, cô ta lại có thể đến Las Vegas để đánh bạc mấy lần nữa, mua túi xách và đồ trang sức mà cô ta đã yêu thích bấy lâu nay.
Đột nhiên, máy bay chòng chành lắc lư một trận, số lượng hành khách không nhiều lắm trong cabin bắt đầu trở nên căng thẳng, tiếp viên hàng không định đi ra trấn an mọi người, đột nhiên nghe một tiếng phanh vang lớn, Mộ Ngọc Khiết nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy, một bóng người màu đen đang đứng trên cánh máy bay.
Ngay sau đó, người đó dùng một tay vỗ mạnh vào máy bay, vậy mà lại vặn một mảng lớn của cabin xuống, sau đó duỗi tay ra, nhanh chóng bắt lấy Mộ Ngọc Khiết.
Máy bay dày đặc khói, rơi xuống phía dưới như một cơn gió, Mộ Ngọc Khiết nhìn thấy đó là Chu Nguyên Hạo, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
“Chu, Chu…”
“Ai đã sai cô tới?” Đôi mắt Chu Nguyên Hạo đỏ như máu, chớp động ánh sáng màu đỏ mờ ảo, bên trong bầu trời đêm yên tĩnh nhìn gương mặt anh vô cùng khủng bố.
Mộ Ngọc Khiết liền trả lời: “Là, là bác của tôi, cho tôi tiền, bảo tôi đưa giày cho con gái của anh.
Tôi, tôi chỉ nghĩ cùng lắm chỉ là một chiếc giày pha lê bình thường…”
“Trong giày pha lê chính là cái gì?” Chu Nguyên Hạo tiếp tục hỏi.
“Tôi, tôi không biết, Nguyên Hạo, anh phải tin tôi, tôi thật sự nghĩ rằng cái đó chỉ là một món đồ chơi thôi.
”
Mộ Ngọc Khiết nóng lòng phủi sạch chính mình.
Tay Chu Nguyên Hạo thả ra, Mộ Ngọc Khiết rơi xuống hét chói tai, vài giây sau, Chu Nguyên Hạo lại bắt được cô ta, cô ta sợ tới mức ướt hết cả quần, hét to: “Tôi nói, tôi nói, bên trong giày pha lê là một loại lựu đạn linh năng mới do phòng thí nghiệm nước ngoài nghiên cứu ra, chuyên môn dùng để đối phó với hồn ma và người tu đạo, hơn nữa thành phần cũng không khác lắm so với pha lê, dùng sức mạnh tinh thần thì hoàn toàn không phân biệt được…”
“Ngoại trừ Mộ Ngọc Vy, còn có ai tham gia vào chuyện này nữa?” Giọng nói Chu Nguyên Hạo lạnh băng thấu xương, Mộ Ngọc Khiết run rẩy nói: “Tôi, tôi không biết, đồ là do bác đưa cho tôi.
”