Hạ Đông Hưng tức giận tới mức run tay: “Bà, bà xem lại lời mình nói thử đi, có ai dạy bảo con mình như bà không chứ? Còn máu chảy thành sông cái gì chứ, bà đúng là điên rồi.
Tôi mặc kệ, tùy các người muốn làm gì thì làm.”
Ông ta nói xong thì vung tay lên xoay người đi ra ngoài, bà Hạ khinh bỉ nhìn ông ta một cái, nói: “Thật không đáng mặt đàn ông mà.”
“Mẹ.” Cậu Hạ nói: “Con nghe nói, cô gái kia là người của nhà họ Chu.”
Bà Hạ hơi nheo mắt lại, nói: “Gần đây nhà họ Chu vô cùng nổi tiếng, chỉ có điều mẹ phái người điều tra, thì cô gái kia chẳng qua chỉ là mợ cả của nhà họ Chu, còn chưa được cưới hỏi đàng hoàng nữa, nên cũng không được coi là người nhà họ Chu.
Mẹ cũng không tin, chỉ vào thân phận ông ngoại của con, để nhà họ Chu giao ra một người ngoài, mà họ còn không nghe lời.”
Trong mắt cậu Hạ lập tức sáng lên: “Mẹ, trước tiên thì mẹ đừng giết cô gái kia, đưa cô ta về cho con, con muốn đích thân dạy bảo cô ta một trận, mới có thể nuốt trôi cơn tức này.”
“Được, được rồi, đều nghe theo con hết.”
Màn đêm buông xuống, tôi đang chơi đùa với Nguyệt Hy, bỗng nhiên vú Lý đi tới nói: “Cô Khương, ông chủ mời cô đi qua, ông ấy có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với cô.”
Quả nhiên tới rồi.
Tôi để Tống Anh trông đứa nhỏ, mình đi vào trong phòng sách của ông cụ Chu.
Ông cụ Chu ôn hòa nói: “Khương Lăng à, con tới rồi thì vào ngồi một chút đi, đây là hồng trà năm nay mới đưa tới.
Nào, cháu nếm thử xem.”
Trước mặt ông cụ đặt một bộ trà cụ tinh xảo, ông cụ đang pha trà, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, mỗi động tác đều tràn đầy mỹ cảm.
“Cảm ơn ông nội ạ.” Tôi nhận chén trà, uống một ngụm, mùi hương quấn quanh giữa răng và môi.
“Vị như thế nào?” Ông cụ hỏi.
Tôi lộ ra vẻ mặt vô cùng áy náy: “Ông nội, con thật sự không hiểu trà đạo, ngược lại giống như chà đạp lên giá trị của nó ấy.”
Ông cụ Chu khoát tay áo nói: “Uống trà là một chuyện, chỉ cần từ việc uống trà con có thể lấy được chút tĩnh tâm thì coi như trà này không uổng phí rồi.”
Ông ấy cũng đã không nói trước, vậy tôi cũng không nói, chỉ nhàn nhã uống trà, uống hết mấy chén trà nhỏ, cuối cùng ông ấy mới nói: “Khương Lăng, ông nội cũng không quanh co với con làm gì nữa.
Nhà họ Hạ không dễ chọc vào, không nói những thứ khác chỉ riêng thân phận địa vị của bố của bà chủ Hạ kia, nếu trêu chọc bọn họ cho dù là nhà họ Chu chúng ta, cũng khó có thể đối phó nổi.”
Tôi nhẹ nhàng buông chén trà xuống, rồi nói: “Ông nội, có lời gì, ông cứ nói thẳng đi.”
Ông cụ Chu thở dài, nói: “Ông biết, cậu chủ Hạ đã làm người bạn họ Tống của con khó chịu, ông đã nghĩ hết cách để chu toàn với bọn họ rồi, cuối cùng họ cũng đồng ý nhượng bộ, chỉ cần giao Tống Anh ra là được.”
Động tác cầm chén trà của tôi hơi dừng lại, cười nói: “Ông nội, nghe nói hồi ông còn trẻ cũng làm lính được mấy năm, cũng đã lên chiến trường đúng không?”
Vừa nhắc tới thời chiến tranh kia, ông cụ Chu lập tức bày ra vẻ mặt tự hào: “Đúng vậy, năm đó lúc còn trẻ, ông nội là một pháo binh, máy bay chiến đấu của kẻ thù điên cuồng công kích chúng ta, bắp đùi của ông còn bị một mảnh đạn rạch ra một miếng thịt lớn, máu chảy ồ ạt.
Nhưng tới cuối cùng ông vẫn còn sống, mà những chiến hữu của ông đều đã chết rồi.
Ông nằm bên trong đống xác chết mà chờ lúc kẻ thù tiếp cận.
Một tiểu đội gồm năm người, khi bọn họ đi cạnh qua chỗ ông, ông đã dùng tư thế cá chép nhảy mà nhảy dựng lên, cắt đứt cổ họng của đối phương.
Cuộc chiến đấu kia, một mình ông đã giết được năm kẻ thù, vinh vang lấy được công trạng bậc hai.”
Ông ấy quay đầu, nhìn về phía huân chương ghi công trên giá sách gỗ lim, gương mặt lộ ra vẻ tươi cười đắc ý.
Thân thể tôi hơi hướng về phía trước, rồi nói: “Ông nội, nếu như lúc ấy những kẻ địch kia phát hiện ra ông, bắt lấy ông, yêu cầu ông giao ra tình báo của quân ta, bán đứng chiến hữu của mình.
Ông có tham sống sợ chết mà làm như vậy không?”