Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 714





Tôi thở dài, xem ra Cao Thanh Hoàng căn bản không có đến doanh địa, anh ta đã trực tiếp đi tìm thành phố quỷ rồi.
Thiếu tá Hà vội vàng nói: “Như vậy sao được, dưới gối của tướng quân Cao chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy, nếu như cậu ấy cũng xảy ra chuyện, tương lai tôi xuống dưới cửu tuyền, cũng không có mặt mũi gặp ông ấy.”
Anh ta cắn chặt răng: “Tôi dẫn mấy người đi, mang cậu ấy trở về.”
Tôi ngăn anh ta lại: “Không cần đi, anh ngăn không được anh ta đâu, chỉ sợ anh ta cũng đã tiến vào thành phố quỷ rồi.”
Thiếu tá Hà suy sụp ngồi ở trên ghế, lẩm bẩm nói: “Tôi có lỗi với tướng quân Cao…”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai của anh ta: “Đừng suy nghĩ nặng nề, anh đã làm rất tốt rồi.”
Nói xong, tôi lấy ra một lá bùa thanh tâm, lén lút dán lên lưng của anh ta, bùa chú hóa thành một luồng ánh sáng, tiến vào thân thể anh ta, vẻ mặt của anh ta lập tức liền dịu trở lại.
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở sa mạc rất lớn, trời càng về đêm càng lạnh, hồ ly nhỏ chìa chiếc đuôi của mình ra để Nguyệt Hy ngủ bên trong, sưởi ấm cho cô bé.

Bên trong doanh địa vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi không có cả tiếng côn trùng kêu.

Những người lính đóng quân đã sớm chìm vào giấc ngủ say rồi.

Cả thế giới đều bị bao phủ bởi sự tĩnh lặng đầy chết chóc.
Nửa đêm, một vài bóng đen lặng yên không tiếng động tiến vào, lén lút chui vào một trong những chiếc lều.

Mỗi một gian lều có khoảng tầm hai đến ba chục quân nhân, tất cả đều giữ thần kinh căng thẳng trong khoảng thời gian này, ngay cả lúc ngủ mơ họ cũng nhíu chặt hàng lông mày.
Mấy bóng đen kia bay phiêu đãng bên trên đám lính gác.

Trên đầu bọn chúng có ba cái hốc tối, trông giống như mắt và miệng.

Chúng nó há to miệng, thở ra từng luồng khí đen.

Những người lính đang ngủ say bất tri bất giác hít những luồng khí đen này vào, trên mặt họ bắt đầu hiện rõ lên vẻ hoảng sợ, thống khổ như thể gặp ác mộng.

Tất cả mọi người trong trại đều gặp ác mộng, khung cảnh này trông vô cùng quái dị.


Bỗng nhiên, một sĩ binh bừng tỉnh dậy từ ác mộng, hét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng hét thảm này tựa như một chiếc công tắc, mở lên sự sợ hãi sâu thẳm dưới đáy lòng đám quân lính.
Tất cả mọi người đều bừng tỉnh vì hoảng sợ, cầm lên súng ống, chạy tán loạn khỏi doanh trại.
Tôi bị tiếng súng đánh thức, ngồi bật dậy, cả kinh nói: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Vân Kỳ đè lại bả vai tôi, nói: “Là doanh khiếu.”
Doanh khiếu thường xảy ra trong quân đội ở thời cổ đại.

Các quân doanh ở Hoa Quốc thời cổ đại có kỷ luật nghiêm ngặt và sát khí rất nặng nề.

Trong nội quy truyền thống có điều gọi là “Mười bảy điều cấm và năm mươi tư luật trảm”, quân nhân một khi không chú ý sẽ có thể bị đe dọa đến tính mạng.

Những người phục vụ trong quân đội rất áp lực, áp lực đó bị dồn nén qua năm này tháng nọ, cho nên suy nhược tinh thần là điều dễ hiểu.
Đặc biệt là trước khi bước vào trận chiến, những người lính kia chưa biết sẽ sống chết ra sao, áp lực tinh thần quá lớn có thể khiến cho con người ta suy sụp.
Ma quỷ sẽ luôn thừa cơ khi con người yếu ớt nhất mà xâm nhập tấn công.

Chúng nó lén lút chui vào bên trong doanh trướng, khiến quân lính gặp ác mộng, mơ thấy mình bị tàn nhẫn giết hại trên chiến trường.

Những người lính này sẽ hét lên sợ hãi, sự hoang mang này tựa như một loại virus, điên cuồng lây lan khắp nơi khiến mọi người trở nên vô cùng điên loạn, cứ thế cầm lấy vũ khí tấn công người bên cạnh mình.

Ngay cả những người có đầu óc thanh tỉnh thì bọn họ cũng sẽ bị ma xui quỷ khiến tham gia vào trận giết chóc này, những mối ân oán đã kết trước đó, có ân báo ân, có thù báo thù.
Các sĩ quan sẽ dễ dàng trở thành đối tượng trả thù của bọn họ.

Tuy nhiên sau khi kiến quốc, tình huống này đã giảm đi rất nhiều.

Điều tương tự cũng thường xuyên xuất hiện trong ngục giam được gọi là “ngục khiếu”.
Doanh khiếu phát sinh lần này hẳn là do những quân lính đã phải trơ mắt đứng nhìn chiến hữu của mình chịu khổ hình bị đá đâm xuyên qua cơ thể mà chết, lại cộng thêm sự lo lắng, hãi hùng trong một thời gian dài, sợ hãi bị ma quỷ tập kích nên tinh thần của bọn họ luôn trong trạng thái tập trung cao độ.
Hiện giờ, bọn họ đã bị suy nhược thần kinh rồi.

“Giúp tôi chăm sóc Nguyệt Hy.” Tôi nói với Vân Kỳ: “Tôi đi xem thử.”
“Để tôi đi.” Vân Kỳ nói, tôi lắc đầu từ chối: “Không được, thực lực của anh là mạnh nhất trong chúng ta, nói không chừng bọn họ sẽ thừa dịp rối loạn mà bắt cóc Nguyệt Hy, anh ở lại bên cạnh con bé tôi mới yên tâm được.”