Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 722





Tôi nhón mũi chân một chút, thân hình lao vút lên, một kiếm đâm về phía người phụ nữ kia.
Thực lực của người phụ nữ kia ngược lại là cao nhất trong ba người, rõ ràng là một con Quỷ Nhiếp Thanh.
Người phụ nữ khẽ gầm lên một tiếng, cả người hóa thành quỷ, mặt mày trở nên cực kỳ dữ tợn, mười ngón tay cô ta biến đổi trở nên đen kịt, từng cái móng tay ước chừng dài hơn nửa mét.
Thân hình cô ta chợt lóe, thế mà không thấy đâu nữa.
Tôi nhíu mày, đây là kỹ năng thuấn di sao?
Dùng mắt thường nhìn chắc chắn không tìm được cô ta, chỉ có thể dùng đến thiên nhãn!

Tôi nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, trong mắt phát ra ánh sáng màu vàng, sau đó tôi lập tức xoay người, đâm một kiếm vào trong hư không.
Trong hư không vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân hình của nữ Quỷ Nhiếp Thanh hiện ra, hồn thể cô ta bắt đầu hừng hực bốc cháy.
Tôi giết cô ta xong, quay đầu lại muốn đối phó với người đàn ông kia, lại phát hiện anh ta đã chuồn mất, hừ lạnh một tiếng: “Muốn chạy sao? Nằm mơ đi!”
Cổ tay tôi khẽ đảo, ngọn lửa lập tức biến thành một con rồng lửa, bay ra phía ngoài.”A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tôi đẩy cửa ra, người đàn ông kia đã bị đốt thành một đống bột mịn.
“Mẹ thật là lợi hại.” Nguyệt Hy vỗ tay nhỏ nói.
Tôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: “Nguyệt Hy ngoan, mẹ dẫn con đi tìm bố nhé.”
Chúng tôi bước ra khỏi căn nhà thấp bé kia, đột nhiên, sương mù bên ngoài bắt đầu từ từ tản ra.

Tôi phát hiện bản thân đang đứng trên một cái ngã tư đường, hai bên đường toàn bộ đều là nhà cửa phong cách Thiểm Vực, mỗi một ngôi nhà đều sáng đèn.
Không hay rồi!
Tôi vội vàng lui trở lại căn nhà vừa rồi, từ lúc chúng tôi tiến vào thành phố cổ này đã bắt đầu, chúng tôi đã tiến vào bên trong một cái không gian ma quỷ khổng lồ.


Tôi nghĩ có lẽ là cái tên vương tử do quỷ vương chuyển thế trong truyền thuyết kia xây dựng nên.

Những thứ ở trong chỗ này, tất cả cư dân thành phố ma này đều là do người nọ năm đó quỷ hóa mà ra.
Tôi lén lút nhìn ra bên ngoài, phát hiện một đội binh quỷ đang chỉnh tề đi qua ngã tư đường, tuần tra ở khắp nơi.

Chờ sau khi bọn họ đi xa, tôi mới lấy hai lá bùa ra, vẽ hai lá quỷ chú, tôi và Nguyệt Hy mỗi người dùng một lá trên người.

Thân thể hai người chúng tôi lập tức bị một sợi quỷ khí dày đặc bao phủ ở bên trong.
Có sợi quỷ khí này ở đây, chúng tôi có thể tạm thời ngụy trang thành quỷ hồn.
Tôi từ trong nhà đi ra, liên tục dọc theo ngã tư đường đi thẳng về phía trước, đi tới một khu chợ, những kẻ ở trong chợ đi tới đi lui tất cả đều là quỷ hồn, trước cửa những quán ăn kia, toàn bộ đều treo đầu người.

Có thể thấy được đồ ăn mà bọn họ bán, tất cả đều là thịt người cả.

Tôi để Nguyệt Hy chôn mặt vào trong ngực của mình, không cho con bé nhìn những cảnh tượng hết sức khủng bố này, sau đó tôi tìm một nơi giống như quán trà ngồi xuống.
“Vị khách này, ngài muốn uống trà hay là ăn cơm?” Một người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt trắng bệt đi tới gần chỗ này, tôi thản nhiên nói: “Đưa một bình nước sạch tới đây là được.”
“Vâng.” Người đàn ông trẻ tuổi bưng một cái bát gốm sứ đặt ở trước mặt của tôi, sau đó từ trong bình rót ra một bát nước.

Tôi nhìn nước trong cái bình kia, bên trong có từng nắm từng nắm tóc màu đen, ai nhìn vào cũng muốn nôn oe.
Tôi phất tay cho anh ta lui ra, nhìn những người đang đi tới đi lui trên đường.

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ đối sách, chợt nghe hai con quỷ ở bàn bên cạnh nói chuyện: “Các người có nghe gì chưa? Hai ngày trước có một tu sĩ rất lợi hại đã đến đây, anh ta giết chết rất nhiều người của chúng ta.”
“Nghe nói là tu sĩ lục phẩm, ha ha, lục phẩm thì đã làm sao? Chúng ta có tới mấy trăm đến hơn một ngàn lão quỷ, chẳng lẽ còn sợ người đó à?”