Nhật Ký Tình Nhân

Chương 159: Lợi thế



Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



Phong Lạc Trung thở dài, hỏi tôi đang ở đâu, tôi bảo là đang ở Thanh Hài, anh ta kinh ngạc kêu lên: “Cái gì? Sao chị lại một mình về đó?" “Bên Biên Kỳ cũng không còn chuyện của tôi nữa, tôi không về thì ở lại làm gì?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phong Lạc Trung nhẹ giọng ừ một hồi lâu, giống như đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo, một lúc sau mới nói: “Vây hai bữa nữa em cũng sẽ đến Thanh Hải, chị dâu nhớ đón em nha."

Tôi à một tiếng, trong lòng nghĩ việc anh ta lên Thanh Hải liên quan gì đến tôi, với lại nhà anh ta ở bên Biên Kỳ, sao lại chạy qua đây làm gì.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Phong Lạc Trung khẽ cười, đoán ra được những gì tôi đang nghĩ đến, “Ây da, em không rành đường ở Thanh Hải lắm, lỡ đầu đi lạc thì sao, cho nên chị đến đón em đi, với lại em cũng không yên tâm chị ở đó một minh, không có Lục Kinh Đình, nhỡ đâu chị gặp chuyện gì thì biết kiếm ai

Tuy nói như vậy, nhưng tôi luôn cảm thấy anh tà sang đây không phải lo lắng cho tôi, mà là muốn giúp Lục Kinh Đình giám sát tối. Nhưng tôi cũng không tiền từ chối, nên hỏi anh ta chứng nào đến, anh ta bảo chưa biết, máy ngày nay bên Biên Kỷ có chút việc rằng sẽ trẻ vài ngày.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi ừ một tiếng: "Vậy trước khi tới hãy gọi điện cho

Anh ta đồng ý, sau đó cúp máy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi thấy bây giờ vẫn còn khá sớm, nên tôi đi đến nơi mà Vương Thiết Kiên chơi bạc lần trước, chỉ cần lấy được bằng chứng anh ta bài bạc, sau đó đưa cho thím coi, anh ta chắc chắn sẽ hết đường chối cãi, nhưng về việc anh sẽ nói ra việc tôi làm nhân tình thì tôi chưa nghĩ ra cách đối phó.

Chỉ sợ Vương Thiết Kiên muốn xóa chứng cứ, tới đây lấy đổ trước rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sòng bạc được mở bên dưới mặt đất, tuy rộng rãi nhưng độ cao rất thấp, cái đèn trên trần nhà cứ lắc lư theo gió ngay trên đỉnh đầu mình.

Sân nào cũng chứa đầy người, loại người gì cũng có. Bầu không khí ngập tràn mùi mồ hội của đàn ông và các loại mùi khác trộn lẫn nhau, như là khí độc vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi vừa bước vào, liền nhìn thấy người đàn ông lần trước chơi với Vương Thiết Kiến, hắn ta trầm lặng ngồi ở một góc, lặng lẽ quan sát đám người đang ồn ào tôi trước mắt, kết quả khi lật bài ra, hàn ta lại thắng. không ít người đã từ bỏ và rối khỏi, nhưng lại có người không phục, những người như vậy làm tôi nghĩ đến Vương Thiết Kiên lúc đó,

Tôi nhìn hắn ta một hồi, đang chuẩn bị rời mắt đi tìm ông chủ ở đây, đột nhiên hắn ta chạm mặt với tôi, rồi đứng dậy bước đến trước mặt tôi. “Quý cô này, lần này không phải đến tìm người thân của cô chứ hả?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi cười rồi bảo không phải, còn có việc nên không thể tiếp tục cuộc trò chuyện nữa.

Nhưng rồi lúc tôi chuẩn bị rời đi, hắn ta ngay lập tức nắm chặt tay tôi: “Cô đến đây mà bảo là có việc sao, hay là cô nói cho tôi nghe, không chừng tôi giúp được cô.”

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Không biết có phải do ở đây quá đông người, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng nặng nề khi đối mặt với người đàn ông này, không muốn dây dưa với hắn ta.

Tôi nói không cần, muốn rút tay ra, nhưng hắn ta không chịu buông mà tiếp tục nói: “Trong đây phức tạp lắm, cô chỉ đến đây một mình e là không ổn, nếu như cô tìm người, tôi thật sự có thể giúp được cô."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi không hiểu tại sao hắn ta cử phải nắm chặt không buông, cổ tay bị năm đến đau rát, khiến tôi vô cùng bực bội,

Tôi vùng váy hai cái, rồi tay tôi đột nhiên rơi xuống khỏi bàn tay của hắn ta, khiến tôi cảm thấy thoải mái một cách lạ thường.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng cùng lúc đó, một mùi hương nhẹ thoảng thoảng xông vào mũi tôi, một thân ảnh quen thuộc đi đến bên cạnh và kéo tôi vào lòng anh ta, cũng chính là anh giúp tôi thoát khỏi tay người đàn ông đó.

Tôi còn chưa kịp nhìn kĩ người đàn ông phía sau, thì thấy người đàn ông phía trước lui về sau một bước với vẻ mặt kinh ngạc, còn kêu cục trường Chu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy người này cao hơn tôi nửa cái đầu, mặc bộ thường phục màu xám, củi xuống nhìn tôi, mà người này chính là Chu Phong.

Chu Phong nâng lên cánh tay vừa được buông ra của tôi, nhìn một lúc, biểu cảm nhàn nhạt hỏi: "Em không sao chứ" Truyen88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi lắc đầu, rồi đứng sang một bên, kéo dài khoảng cách giữa hai người, trái tim nhịn không được mà đập nhanh hai nhịp.

Chu Phong không còn nhìn tôi nữa, mà lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt: “Mấy nay tôi khá nhàn rỗi, nếu như anh Trưởng cảm thấy chán quá, tôi không ngại nhờ vài anh em của tôi đến sòng bạc của anh kiểm chút chuyện đầu

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ánh mắt anh ta mang theo sự phần nộ, tinh thần rất tốt. Tôi cử tưởng anh ta vẫn đang nằm viện sau khi bị người của Tần Thiên Khải đánh. Xem ra tôi đã đánh giá thấp cơ thể của anh ta rồi.

Mà, qua lời nói của Chu Phong, tôi mới biết người đàn ông này là chủ ở đây, cũng chính là người tôi đang cần tìm.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ông Trương cười mỉa rồi lùi về sau hai bước, kinh nề nói với Chu Phong: "Cục trưởng Chu nói quá rồi, tuy chỉ là làm ăn nhỏ, nhưng người thì không nhiều, ban nãy thấy cô ấy hình như đang tìm người nên tôi mới muốn giúp đỡ thôi."

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Cái loại sòng bạc ngầm này. Chu Phong không những không càn quét mà còn nói chuyện với ông chủ sao. Nhưng mà việc đó cũng không liên quan đến tôi, không nên biết quá nhiều.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chu Phong nhưởng mày, quay đầu hỏi tôi tìm ai tôi ngay lập tức mượn mặt mũi của Chu Phong nói với ông Trương: "Ban nãy không biết ông là chủ sòng bạc này, thật thất lễ quá, thật ra tôi đến tìm ông là vì Vương Thiết Kiến" "Sao?" "Tôi muốn biết anh ta đã thua bao nhiêu tiền ở day?"

Ông Trương à một tiếng, kéo dài âm điều, sau đó có chút quan ngại với Chu Phong đứng sau lưng tôi, nên không trả lời, bởi vì, nếu bây giờ tôi mượn mát mũi của Chu Phong ép hắn ta bỏ nợ, hắn ta sẽ không thể không làm, như vậy sẽ lỗ to. “Ông đừng hiểu nhầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn lấy chứng minh anh ta đã mượn nợ ở đây thôi."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nghe vậy, vẻ mặt lo lắng của ông Trương thả lỏng hơn chút, hắn ta bảo tôi chở tỉ, sau đó xoay người cho người đi lấy. Hai người chúng tôi đứng đợi một chút, thì thấy một người đàn ông trung nhiên cầm một tờ giấy tới, đưa cho ông Trương

Sau đó, ông Trương truyền tờ giấy đó đến tay tôi, đây chính là giấy nợ Vương Thiết Kiên đích thân kỷ tên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi nhếch khỏe miệng lên, có được giấy nợ này, trong lòng nhẹ nhỏm hẳn. “Ngoài cái này, anh họ cô còn thể chấp căn nhà của cậu ta cho chúng tôi, đây, cô xem qua đi.”

Hắn ta lấy ra một quyển sổ, chính là quyền nhà và một số giấy tờ chuyển giao.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nhưng căn nhà đó chưa được sang tên Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ những thứ này, sau đó trả lại cho ông Trương, rồi cảm ơn hắn ta.

Tuy ông Trường thấy hoài nghi, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cũng khó trách, hắn ta tưởng tôi và Vương Thiết Kiên đó là hai anh em họ thân, nhưng tôi lại không nhân cơ hội tốt này xóa nợ mà ngược lại còn vui vẻ chụp lấy chứng cứ Vương Thiết Kiên mượn nợ rồi rời đi. Ai nhìn vô cũng sẽ thấy lạ thôi.

Sau đó, tôi cùng Chu Phong rời khỏi sòng bạc, đi đến trên cây cầu nằm giữa trung tâm thành phố. Từ trên đây có thể nhìn thấy được toàn bộ xe cổ dưới chân, cùng với hai tòa cao ốc, cảnh tượng vô cùng phồn hoa. “À thì, cảm ơn anh vì chuyện lúc trước, với cả chuyện mới ban nãy nữa." Tôi đứng trên cầu cảm ơn anh ta, rồi định mỗi người đi một đường, ai đi đường nay. “Khách sáo với tôi sao?".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi không biết nói gì hơn. “Sau khi em bị Tần Thiên Khải bắt đi, tôi tìm Lục Kính Đình nói việc đó, nhưng sau này lại nghe nói, em là ba ngày sau bị đổi về lại " Tôi nhàn nhạt ừ một tiếng, trong lòng đang gió êm sóng lặng đột nhiên nổi lên cơn sóng. Tại sao lúc nào cũng nhắc nhở tôi về việc này, để tôi nhận ra rõ bản thân không hề quan trọng với Lục Kinh Đình chứ

Chu Phong đột nhiên nắng mặt tôi lên, để anh ta và tôi mắt đối mắt, bàn tay anh ta ấm áp vừa đủ, tình cảm trong mắt anh ta như là có thể truyền đến cơ thể tôi qua đôi bàn tay đó vậy. “Ái Phương, anh ta không hề biết trân trọng em, em về với tôi đi, được không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi lui về sau một bước to, kéo dài khoảng cách với anh ta, lúc gương mặt rời khỏi bàn tay ấm áp đó, cơn gió bên cạnh thổi đến mang đi theo nhiệt độ tàn dư cuối cùng. “Trân trọng hay không cũng chẳng sao, chuyện này cũng có không liên quan đến cục trưởng Chu. Chuyện ban nãy anh giúp em, em xin được cảm ơn" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88 .net

Dứt câu, tôi xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Chu Phong ôm chẳm từ phía sau, làm tôi giật cả mình, cả người tôi trong nháy mắt được bao bọc bởi sự nóng rực nồng nhiệt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi vừa kêu tên anh ấy vừa giãy giua, người đi lại chung quanh dùng ánh mắt quái dị nhìn chúng tôi, tôi xấu hổ đến nỗi chỉ có thể cúi đầu xuống thật thấp, mà dầu Chu Phong đẻ sắt trong cổ tôi. "Tân Ái Phương, tôi thật sự không khống chế được mình, một ngày không có em là một ngày bằng một năm, tôi biết em có cảm tình với tôi, lúc ấy cũng là tôi hồ đồ làm chuyện sai lầm, em trở về với tôi có được hay không, tôi sẽ ly hôn với Triệu Mộng Tuyết, được không?"

Nói tới Triệu Mộng Tuyết, chắc hẳn cô ta tìm người mang thai hộ chính là vì củng cố địa vị của mình ở trong lòng Chu Phong, hai người bọn họ làm loạn chuyện ly hôn, không có chỗ cho tôi nhúng tay vào.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi nghe lời này trong lòng đã không có phản ứng quá lớn, chỉ bắt lấy cánh tay đang giữ chặt tôi của anh ta, dùng chút sức: "Tôi nói hết rồi, tát nước ra ngoài, không thu về được nữa, cục trường Chu xin anh tự trọng." "Hơn nữa tôi là theo Lục Kính Đình đi lãnh giấy hôn thủ."

Chu Phong không có buông tay, ngược lại cảnh tay càng nằm chặc hơn, siết tôi khó thở.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Thời điểm anh ấy nổi giận, hô hấp sẽ tăng thêm, quấn lấy trên cổ tôi, nóng bỏng tựa như ngọn lửa ở cháy: "Miệng em suốt ngày chỉ nhắc đến Lục Kinh Đình, cho dù bị anh ta bán đứng khinh thường cũng không rời khỏi anh ta, em rung động vì anh ta rồi sao?"

Đông tác giãy giụa của tôi hơi ngừng lại, tiêu cự trong con người kéo dài, cảm giác phong cảnh trước mắt trong nháy mắt trở nên mơ hồ, không thấy rõ gì. Trong lòng cũng bắt đầu phập phồng, tôi cũng lặp đi lặp lại hỏi mình, tôi rung động rồi sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi tựa hồ đã từng thừa nhận, nhưng mà rốt cuộc sâu bao nhiêu? Tôi không biết.

Tôi không trả lời, Chu Phong cũng biết ý tôi, dần dần buông tay ra, thả tôi từ trong lồng ngực anh ấy ra, không dám tin tưởng cắn răng nghiến lợi: “Tân Ái Phương, em đã từng nói không phản bội tôi."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi cười khế, quay đầu nhìn anh ấy, gợn sóng trong tim biến mất không còn vết tích: "Là anh buông tay em trước."

Anh ấy cứng họng, lại không có ý định để tôi đi, giống như đang động não tìm lời nói với cho, cho là như vậy thì sẽ giữ lại chút gì. "Em muốn biết chuyện sau đó sao? Chuyện xảy ra sau khi em bị Tần Thiên Khải đưa đi."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi không có được tin tức chính xác ở Lục Kinh Đình bên kia, nhưng mà cũng không muốn từ trong miệng Chu Phong nói ra sự thật mà tôi không muốn tiếp nhận. Tôi lắc đầu nói không muốn, nhưng anh ấy cứ bám lấy tôi không thà, còn tự mình nói ra: "Sau đó anh một mực chủ ý về phía Lục Kinh Đình, chuyện anh ta làm trong ba ngày anh ta không đón em anh đều biết “Tôi đã nói rồi không muốn biết." "Em phải nghe "

Cho dù tôi bụm lỗ tai, rống lên với anh ấy, vẫn bị anh ấy gỡ tay đang bụm lỗ tai xuống, bắt đầu nói cho tôi nghe chuyện vào ba ngày kia. "Sau đó người của anh ta mang hàng trở lại Bắc Kinh, vốn là không chuẩn bị đồi em. Nhưng người của anh nghe nói có người hỏi Lục Kính Đình muốn em, Lục Kính Đình lập tức dẫn người trở lại đồi em về. Vì đổi em, còn để cho người của nhà họ Phong và Tần Thiên Khải hợp tác một phi vụ. "Em cũng biết người nhà họ Phong gia thế tỉ lớn, hợp tác cùng anh ta là chuyện đáng quý không phải sao?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Theo từng chữ từng câu mà anh ấy giải thích, lòng tôi cũng dần dần chìm vào đại dương mênh mông, bên miệng cảm giác được vị chua chất, tôi biết chuyện không đơn giản như vậy, nhưng mà không nghĩ lại như thé.

Cũng khó trách Tần Thiên Khải sảng khoái thả tôi na như vậy, lúc ấy còn thấy kỳ quái là anh ta cứ vì một người mà không cần hàng? Hóa ra là cấm cơ hội hợp tác với nhà họ Phong làm tiền cước.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net