Nhật Ký Tình Nhân

Chương 168: Thím đến thăm nhà



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”



Tôi siết thật chặt lòng bàn tay mình, níu chặt lấy áo khoác ngoài trên người ông Phong, Quần áo có hơi ngoài ý muốn bị trượt ra ngoài một tí, thiếu chút nữa tôi đã chụp hụt rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, bọn tôi bắt đầu ăn cơm. Toàn bộ quá trình ăn, tôi ngồi trên đùi ông Phong mà cử như một khúc gỗ vậy. Ông ta cứ một chút lại hỏi tôi ăn gì, đã vậy còn sở soạng khắp người tôi. Dù trong lòng cảm thấy rất là buồn nôn nhưng tôi cũng chỉ có thể nhịn.

Tôi còn chả thèm nhìn qua Lục Kính Đình một cái. Tôi chỉ lo nếu như sau bữa tiệc này, tôi đi về cùng ông Phong thì liệu bản thân có giữ lại được cải thân thể này không?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cứ như một thế kỷ dài đằng đẵng đã trôi qua vậy, cuối cùng bữa tiệc cũng đã kết thúc. Phục vụ dọn dẹp lại mọi thứ. Sau đó, Tần Thiên Khải đưa chúng tôi lại ghế sô pha ở đẳng kia để bắt đầu nói chuyện làm ăn. Ông Phong cũng đã cho tôi xuống khỏi người nhưng vẫn bắt tôi ở gần ông ta, giúp ông ta bóp vai, đảm lưng và tùm lum những thứ khác. Nhưng mà việc này vẫn ổn hơn so với lúc ngồi trên người ông ta. Cái thử hào hứng đứng thẳng lên ở kia khiến tôi sợ rằng nó sẽ đâm xuyên qua quan của mình.

Sau khi máy người này bàn xong việc làm ăn thì cũng đã khoảng mười một giờ đêm luôn rồi, mọi người đều chốt hợp đồng lại, chuẩn bị dọn dẹp đi về nhà,

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi thật sự cảm thấy rất bất an. Đã có vài người đứng lên nói tạm biệt rồi nhanh chóng chạy khỏi đây ngay.

Ông Phong ôm tôi đi ra tới tận cửa. Tôi theo thói quen đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Kính Đình. Nhưng lại không thể nhìn thấy được ánh mắt của anh mà thay vào đó là một bộ dạng cười nhưng không phải cưới của Tần Thiên Khải.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi gần như tuyệt vọng hoàn toàn rồi. Khi vừa bước ra tới cửa, Tần Thiên Khải đột nhiên gọi ông Phong vào: "Ông Phong à, đêm nay vẫn là do tôi mang cô Tân đây đến, nên cô ấy vẫn còn chút chuyện cần phải giải quyết với tôi. Hơn nữa, tôi cũng có chút lời muốn nói với cô Tân đây. Không biết ông Phong có thể chấp nhận yêu cầu này của tôi được không?"

Ông Phong xụ mặt xuống, nhìn tôi một cách khó chịu. Nhưng sau đó ông ta vẫn buông tay ra, cười cười trả lời lại: "Dì nhiên là được rồi, cầu Tần đây là người trong tình trọng nghĩa thì tôi cũng không nên làm kẻ không hiểu chuyện như vậy"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau đó, ông ta đẩy tôi qua người Tàn Thiên Khải Nhưng cái nụ kia lại rất giả dối, giống như vờ làm người lịch sự, tao nhã nhưng rồi đột nhiên dáng vẻ đó biến mất, nó quay trở lại cái bộ dạng khó chịu của khi trước.

Tần Thiên Khải phớt lờ thắng cái ánh mắt khó chịu của ông ta, đỡ lấy tôi. Sau đó, anh ta nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ông Phong, hai ngày nữa tôi sẽ đích thân đưa cô Tân về dinh thự của ông."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Ông Phong ừ một cái rồi sau đó chúng tôi mỗi người một hưởng, rời khỏi khách sạn.

Tần Thiên Khải tiễn ông Phong đi nhưng lúc sau Lục Kinh Đình và Phong Lạc Trung vẫn chưa rời khỏi Hai người họ căng thẳng với nhau ở bên kia đường không biết là tính làm gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Thiên Khải nhíu mày, chuẩn bị lên tiếng hỏi thì Phong Lạc Trung đột nhiên bước lên phía trước, lên tiếng: "Cậu Tần à, thật ra tôi và cô Tân đây là bạn bè cũ, cũng lâu lắm rồi chưa gặp lại nhau. Anh có thể để tôi và cô Tần đây nói vài câu với nhau được không?" "Cậu Phong cử tự nhiên." Tần Thiên Khải kéo tay tôi một cái rồi đẩy qua cho anh ta. Tôi cũng làm theo mong muốn của anh, đi vài ba bước đến ngày bên cạnh phong Lạc Trung. Anh ta kéo tôi cách xa Tần Thiên Khải và Lục Kinh Đinh chứng mudi mét hon.

Dù cho Phong Lạc Trung không lên tiếng, tôi vẫn biết anh ta đang muốn nói gì. Vậy nên khi vừa đừng chân, tôi ngay lập tức chủ động lên tiếng trước: "Cậu Phong à, cuộc đời này chính là những trò đùa. Có một số thứ tôi không thể nào làm chủ được. Vậy nên, anh cũng đừng có bất ngờ quá."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Phong Lạc Trung cau mày lại, hai tay nắm chặt lấy vai của tôi. Anh ta mở to miệng, dáng vẻ như vừa tính nói gì đó nhưng rồi lại quyết định ngưng đi. Chuẩn bị một lúc lâu, anh ta mới thở dài lên tiếng: "Chị Tân à, anh Kính Đình thật sự có nỗi khổ trong lòng mà."

Tôi cứ tưởng anh ta không biết việc lùm xùm giữa tôi và Lục Kính Đình. Nhưng lúc này, có thể thấy được anh ta cũng biết khá rõ đấy chứ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi khẽ cười, nhưởng mày hỏi anh ta: "Nỗi khổ trong lòng à? Vậy mà anh ta vẫn có thể nỡ bán tôi đi chỉ vì một Kiểu Lam hay một đơn hàng nào đó. Đã vậy, anh ta còn bảo tôi là người phụ nữ này có thể dùng tùy hứng, muốn vứt bỏ bất cứ lúc nào cũng được. Cái này cũng là nỗi khổ sao?" Không hiểu tại sao tôi cứ nhất quyết giấu mọi thứ ở trong lòng. Nhưng rồi khi nghe những lời của Phong Lạc Trung, tất cả những cảm xúc cất giấu từ lâu đều trỗi dậy, khiến cho toàn thân tôi cảm thấy tê liệt hoàn toàn. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Phong Lạc Trung không ngờ được tôi sẽ nói vậy nên mở to mắt nhưng cũng rất nhanh chán năm mà cụp mắt xuống lại. Anh ta nắm lấy hai vai tôi, không có ý định buông ra: "Nói tóm lại, mong chị sẽ tin tưởng anh Kính Đình. Nếu không thì hai người cũng sẽ hết thật đó."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong mắt tôi, bọn tôi đã sớm thành người lạ với nhau rồi. Vậy cớ sao còn nói những lời này làm chi.

Tôi không nói gì nữa, đẩy tay anh ta ra, quay người đi về phía Tần Thiên Khải. Hình như, anh ta và Lục Kinh Đình còn đang nói với nhau cái gì đó. Dưới ánh đèn đường, vẻ mặt của Lục Kinh Đình rất khó chịu, trông như đang kìm nén đề không hét lên vậy. Nhưng vì anh nhìn thấy tôi đi tới nên đã bỏ không nói tiếp nữa, quay người bước vào trong xe.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đau thương ở trong lòng nhanh chóng trỗi dậy. Hoá ra lúc này, anh vừa nhìn thấy tôi đã cảm thấy chán ghét. "Nói xong rồi à?" Tần Thiên Khải hỏi tôi. Tôi gật đầu rồi anh ta để cho tôi bước vào xe. Sau đó một chút, tôi ngồi ở trong xe nghe được vài câu nói chuyện giữa anh ta và Phong Lạc Trung rồi sau đó, bạn tôi vẫn mỗi người một phương.

Sau khi trở về cũng đã là mười hai giờ ba mươi phút rồi. Toàn thân tôi cảm thấy như bị rút cạn sinh lực, chán nản bước vào cửa tìm đại một chỗ nào đấy rồi ngồi xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tần Thiên Khải lấy cho tôi một ly nước rồi lại hỏi: "Có gì muốn nói không?"

Tôi không hiểu ý anh ta muốn nói ở đây là gì, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh ta nhưng đồng thời vẫn nhận lấy lý nước. "Cô cũng thấy rồi đó. Có đưa cô cho bất kì kẻ nào đi chăng nữa thì anh ta vẫn không có phản ứng gì. Vậy nên, dù đã tới mức như vậy rồi thì cô vẫn lưu luyến, không muốn rời anh ta đến vậy à?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cười lạnh một tiếng. Hình như cái cười kia đã vắt cạn toàn bộ sức lực đang có trong người tôi lúc này, trong lòng cũng cảm thấy trống vắng: "Anh Tần cũng biết lựa chuyện để giỡn thật chứ. Loại phụ nữ rè rúng, không khác gì hàng giảm giá như bọn tôi thì làm sao dám mang suy nghĩ ảo tưởng với cậu Ba được chứ." Tần Thiên Khải thu lại rét cười, biểu cảm trên mặt dần dần mất đi "Những gì tôi mới vừa nói bạn này không phải cố tình muốn xúc phạm cô đầu. Mong cô đừng để ý đến nó làm gì.”

Tôi có hơi giật mình. Anh ta chỉ vì chuyện trên bữa tiệc mà đã nói lời xin lỗi tôi rồi. Trong vài giây, tôi không biết nên trả lời lại như thế nào, trầm mặt thật lâu. Thật ra trong lòng tôi biết rõ anh ta nói cũng không sai gì. Từ lúc trở thành nhân tình thì chắc có lẽ tôi cũng không được xem là người như vậy rồi?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi còn ảo tưởng rằng sẽ có thể lấy lại được một chút danh dự. Vậy mà, kết quả đến cuối cùng vẫn chỉ có một mà thôi. Nhưng mà, việc tôi muốn tồn tại thì có gì là sai chứ?

Trong lòng cảm thấy uất ức, đè nặng lên đầu. Tôi thở mạnh ra, lắc đầu: "Sẽ đề ý."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi vừa dứt lời, tôi cũng đứng dậy, đặt cái ly đang cầm trong tay xuống lại bàn. Đến cuối cùng, tôi vẫn chưa uống được ngụm nào: "Ngày mai, tôi muốn trở về tạm biệt bố mẹ."

Tôi nói xong, cũng không nghĩ nổi đến việc tới chỗ ông Phong sẽ ra sao. Chỉ là bây giờ tôi vừa đã trải qua một ngày dài trong sự toan tính.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tấn Thiên Khải đồng ý. Anh ta cho tôi nghỉ ngơi sớm một tí để ngày mai anh ta đưa tôi quay về luôn.

Sau đó, vào ban đêm, tôi năm ở trên giường thức trắng nguyên đêm, không ngủ miếng nào. Hôm sau, tôi thấy được đôi mắt quảng thâm của mình phản chiều lại trong gương. Chắc có lẽ sự chán nản ấn trong đôi mắt tích tụ lại thành mấy đường đen và sâu như vậy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi trang điểm một chút, che lại sắc mặt của mình, ăn mặc đàng hoàng rồi đi theo Tần Thiên Khải để quay vė.

Tần Thiên Khải đưa tôi đến trước cổng, để cho tôi giải quyết chuyện của mình. Sau đó, tối nay anh ta sẽ đến đây để rước tôi. Tôi gật đầu đồng ý, cầm theo máy món đồ, chuẩn bị mở cửa bước xuống. Đột nhiên, Tần Thiên Khải bắt lấy tay tôi, vẻ mặt trông rất nghiêm túc. "Cô Tân, có một số việc không thể dựa trên vấn để cá nhân. Vậy nên, cô cũng muốn biết rõ sự thật mà. Cô đã đồng ý sẽ nghe lời tôi một tháng. Sau một tháng này, cô có muốn tự tung tự tác như thế nào tôi cũng sẽ không quan tâm đâu."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nhíu mày lại, nghĩ thầm chắc có lẽ anh ta không sợ tôi sẽ bỏ trốn sau khi chạy về nhà nhì. Mặc dù, tôi từng mang suy nghĩ này thật nhưng nghĩ lại nó cũng không hợp lý lắm. Tôi nhẹ nhàng bỏ tay của anh ta ra, cười cười bảo tôi đã biết rồi. Đọc truyện mới nhất tại Truyệ n88.net

Sau đó, tôi đưa mắt nhìn chiếc xe ngang ngược rồi đi. Nếu là bình thường, chắc chắn anh ta sẽ phải thêm người đi theo tôi. Hôm nay, anh ta lại chịu cho tôi một hôm rảnh rang ở một mình. Như vậy là tôi đã biết ơn dữ lắm rồi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Sau khi quay về nhà, trong nhà không còn ai cả. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn dọn dẹp phòng ốc, làm vài việc nội trợ chờ bố mẹ về.

Chờ cho đến lúc mười hai giờ trưa mới về. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ẩm ĩ. Sau đó, có người gõ cửa nhà tôi liên tục.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bên trong căn nhà này cách âm không tốt lắm, người ở ngoài kia vừa kêu tên tôi vừa gõ liên tục vào cửa.

Tôi nghe ra rồi. Đây là giọng của thím. Tôi nhớ lại trước đây đã từng nói qua việc trả tiền, nhưng giờ lại sợ mấy người này tới đây đòi nợ tận cửa quá.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cởi cái tạp để ở trên người ra, vẻ mặt lạnh lùng đi ra mở cửa.

Cả người bà ấy chặn lại trước cửa, một dáng vẻ muốn giết người. Mỡ ở trên mặt tràn lên, làm mất tiêu con mắt luôn. "Tân Ái Phương, tạo không kiếm mày thì mày cũng không tự giác được tiếng nào cả. Tạo đã nói rồi, tiền đầu hả?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi nhìn xung quanh bà ấy. Chắc có lẽ hôm nay bà ấy đến một mình.

Tôi trả lời lại bà ấy có hơi chậm một chút nên đã khiến cho bà ấy lập tức nổi giận. Bà ấy bắt được cánh tay của tôi chỉ trong một lần, bà ấy nhéo lên nó. Về mặt tôi bên kia rất đau khổ: "oắt con chết tiệt, tạo đang nói chuyện với máy đấy. Mày còn giả vờ không thấy nữa à?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vốn đã rất khó chịu trong lòng rồi nên hành động này của bà ấy đã hoàn toàn khơi lên cơn giận ở trong tôi. Tôi kéo cánh tay đang nắm lấy tay của tôi ra, giọng nói không thân thiện chút nào vang lên: "Lần trước chưa nói rõ ra vì để lại cho con của thím một chút mặt mũi đấy. Tôi chỉ hy vọng thím không đạp lên mặt mũi của người khác thôi."

Thim không ngờ rằng tôi sẽ tức giận với bà ấy như vậy nên gương mặt mập mạp kia trong vừa nóng này vừa khó coi. Bà ấy chỉ vừa mắng tôi: "Con khốn này, mày đang nói chuyện với ai vậy chứ" Bên kia đã chuẩn bị nhào vào đánh tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi bắt được cánh tay của bà ấy nên đã hạ nó xuống rồi. Dưới chân tôi cũng đang rất loạng choạng, thiếu chút nữa đã không thể đỡ nổi. Tôi không do dự chút nào, ném tay bà ấy qua một bên khiến cho thân thể mập mạp của bà ấy bước lùi về sau vài bước. Kết quả là vang lên một tiếng "ám", bà ấy đáp cái mông thẳng xuống đất.

Thim thét lên một tiếng chói tai, bà ấy nhìn vào hai lòng bàn tay đã đỏ ửng do cọ sát với mắt đất. Giọng nói đanh đá của bà ấy mắng xuống đầu tôi liên hoàn. Tôi nghe lùng bùng hết cả tại nên đã quyết định bước lên lấy tay và vào mồm bà ấy, chặn, lấp, bịt miệng bà ấy lại. Sau đó, tôi lấy cái điện thoại ra, cho bà ta nhìn thấy bằng chứng chính xác của việc lần trước Vương Thiết Kiên bị đánh do đánh bạc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thấy bà ấy dần dần mở to mắt, há hốc mồm. Tôi từ trên cao nhìn xuống bà ấy, nói: "Nơi ở của thím là do con trai thím thế chấp ở bên ngoài. Anh ta đánh bạc thua cũng không ít đầu, đã vậy còn lừa tôi một cú sắp mặt chừng bốn tỷ đồng. Anh ta lừa tiền tôi, tôi vẫn còn chưa kiện thì thím ở đây vênh váo đắc ý đòi tiền cái gì chứ?"

Thím không tin nổi, đẩy tôi ra, làm điện thoại của tôi rớt thẳng xuống mặt đất. Sau đó, bà ấy đứng dậy, chỉ vào mũi của tôi, hết to: "Mày đừng có tường là tao không biết. Đây chắc chắn là do mày làm giả rồi. Con của tạo chắc chắn sẽ không thể nào làm cái trò đánh bạc gạt người kia.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Tôi cười to hai tiếng rồi từ tốn nhặt cái điện thoại lên. Ánh mắt sắc bén của tôi nhìn thẳng vào người bá ấy khiến cho mọi hoạt động của thím đều dừng lại, có lẽ trên mặt có thể hiện chút sự sợ hãi nữa. "Được thôi, vậy thì bây giờ chúng ta có thể ra cục cảnh sát nói chuyện một chút cũng được chứ nhi?" "Mày..." Thím không phải là loại người ngu ngốc. Chẳng qua là bà ấy không chịu tiếp thu mà thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy bằng chứng thì bà ấy cũng đã nửa tin vào tôi nên giờ vẫn còn chần chừ

Nhìn thấy dáng vẻ không còn gì để nói của bà ấy, tôi lại tiếp tục thêm mắm thêm muối vào: "Nhưng mà vào đến cục thì cũng phiền thật đấy. Con của thím lừa sấp mặt tôi gần bốn tỷ đồng, đã vậy còn đổ oan cho tôi nữa. Giờ lại cộng thêm việc thím đi lại tận nhà tôi thô lỗ như vậy, chỉ sợ là việc này sẽ mang lại không ít phiền phức cho mấy người đâu."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net