Nhật Ký Tình Nhân

Chương 225: Xé rách



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



Bộ dạng bây giờ của cô ta làm tôi tưởng tượng đến những oán phụ độc ác, cô ta biết rằng mình không thể oán trách ai, cho nên cô ta đã trút giận lên người tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi trừng mắt nhìn lại cô ta mà không chút rut rẻ: "Cho dù không thuộc về tôi, nhưng cũng không thuộc về cô? Cô Kiểu đang ở đây oán trách tôi, không bằng là nên nghĩ cách đối phó với cô Tôn như thế nào đi. Cô ta không phải là tôi, không dễ để cho cô đùa giỡn đầu."

Kiều Lam bị lời nói của tôi làm cho không nói nên lời, sắc mặt tím ngắt, nắm lấy tóc trên trán tôi, thô lỗ giơ tay lên, làm cho tôi bất đắc dĩ khàn giọng ngắng đầu lên, nhìn trần nhà màu nâu nhạt phía trên. "Hừ, cô không cần lo chuyện của tôi, nhưng nếu như cô, không nghe lời cảnh cáo của tôi, đừng trách tôi độc ác."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi bật cười, có khi nào cô ta không tàn nhân? Chẳng phải chuyện tôi bị sảy thai, làm cho tôi phải tận mắt chứng kiến con chết trước mặt mình không phải do một tay cô ta làm hay sao? Hay không phải cô ta đã phản bội bố mẹ tôi, khiến tôi phải đơn độc một mình

Nhìn thấy khuôn mặt của cô ta bây giờ, tôi hận không thể lấy một con dao làm bếp giết chết cô ta. "Cô cười cái gì vậy?" Kiểu Lam bị tiếng cười của tôi làm cho giật mình, giọng điệu có chút hoảng hốt. “Không có gì đâu, chỉ là" tôi dừng lại, nhấc đầu gối lên, thúc ẩn vào phần yếu nhất của hạ bộ cô ta một cách không thương tiếc. Đó là một nơi yếu đuối của đàn ông đàn ông, mà phụ nữ cũng vậy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta không ngờ tôi lại đột ngột đá như vậy, cô ta hét lên, ôm chặt lấy hạ bộ của mình cuộn tròn trước mặt tôi, mồ hôi lạnh toát ra ngay lập tức.

Tôi hừ mũi, cúi đầu nhìn cô ta một cách khinh thường: "Kiều Lam, đừng tưởng là bây giờ cô đang sống yên ổn là có thể yên tâm thoải mái. Những chuyện cô làm, nhất định tôi sẽ dòi lại từng thử một. "Cô..." Kiểu Lam mặt trắng bệch đột nhiên ngắng lên, hung hăng nhìn chăm chăm tôi, vẻ mặt đau khổ: "Tân Ái Phương, cô dám đánh tôi..."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta đột nhiên hét lớn lên, như thể cô ta đang có gắng thu hút mọi người.

Thấy vậy, tôi có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó tôi đột nhiên tiến lên nằm lấy tay cô ta bắt cảm vòi nước xịt thật mạnh vào người mình rồi tắt lên mặt mình hai cái, Kiều Lâm lập tức lợ mơ không hiểu, sau đó lập tức hét lên chói tai.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cô ta mắng tôi là đô thần kinh, sau đó có mạnh người về, mà tiếng hát này của cô ta đã thành công làm cho mọi người chú ý tới.

Tôi đỏ mặt quan sát, đáng thương nằm chặt hai má đỏ bừng nói: "Cô Lam, tôi đã nói tôi không phải như vậy, tại sao cô vẫn còn muốn đánh tôi?" "Cô ... ai đánh cô, rõ ràng là cô ... Cô ta ang so giải thích, làm sao tôi có thể cho cô ta một cơ hội chứ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lập tức lên tiếng thanh thở: “Tôi biết cô đã phải chịu đựng rất nhiều đả kích khi kết hôn với anh ta, nhưng tôi thực sự không biết trước đây cô thích anh ta nhiều như vậy. Cho nên, bây giờ tôi đã lựa chọn rời đi. Như vậy còn chưa đủ sao?"

Nói được nửa chừng, Lục Kinh Đình và những người khác cũng đi tới, tất cả đều có biểu cảm phong phủ khác nhau.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Kiểu Lam cũng nhìn thấy Lục Kính Đình, thậm chí còn bối rối hơn trước: “Anh Đình, không phải anh nhìn thấy đầu

Nhưng cô ta có nói gì cũng vô ích, mọi người xung quanh chỉ trò có ta, thậm chí có người còn mắng mỏ cô ta là con giáp thứ mười ba đi phá hoại gia đình người khác.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nghe đến đây, trong lòng tôi không khỏi vui ming.

Người ta nói rằng cuộc sống giống như một vở kịch, và nó phụ thuộc vào diễn xuất, tôi chấp nhận vì những loại người như Kiều Lam mà tham gia vào cái vỡ kịch này. Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ánh mắt Lục Kính Đình vẫn luôn dừng ở trên người tôi, giống như không có nghe thấy lời của Kiều Lam nói, giọng nói lạnh lùng, giống như một đêm đông rét lạnh đầy tuyết: “Trở về."

Hai từ đơn giản và gọn gàng đã kết thúc trò hề ở đây. Mặc dù Kiểu Lam không hài lòng nhưng cô ta vẫn phải cố gắng chịu đựng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau đó chúng tôi trở về khách sạn với một bóng ma trong tim.

Lục Kính Đình ở chung phòng với Tôi Ly, Kiểu Lam và ông Phương, còn tôi thì ở một mình.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau khi chào tạm biệt ở cửa thang máy, tôi trở và phòng, ngay khi nằm trên giường lạp tức cảm thấy nhẹ nhóm. Sử mà vẫn còn chút đau rát, đầu tôi không tự chủ được mà suy nghĩ đến Lục Kính Đình Và Tô Ly đang ở cùng với nhau.

Bây giờ họ đang làm gì trong căn phòng đó

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nghĩ đến đó liền ngủ thiếp đi mà hai chân ván để trên mép giường. Có lẽ tôi đã mệt mỏi với cả thể xác và tinh thần rồi, nên cũng không thèm tắt đèn.

Đang ngủ mê man ngủ, dường như tôi nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân từ đẳng xã đi đến gần. Đó là âm thanh rõ ràng của giày da bước trên mặt đất.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Âm thanh dừng lại bên cạnh mình, trên giường sau đột nhiên lún xuống, một mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi.

Tôi đột nhiên mở mắt ra, trước mặt hoàn toàn tối đen, hơi thở từ mũi bị người trước ngực cắt đứt.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh ta tiến tới ôm chầm lấy tôi, trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu. “Lục Kinh Đình." Tôi nghiến răng gọi tên anh ta, đấm đá đuổi người kia ra khỏi giường của tôi.

Lục Kinh Đình thở dài ôm tôi càng chặt hơn, không biết có phải đã say không, mở miệng nói nhải “Đừng nhúc nhích, để tôi ôm em một lúc. Đã lâu tôi không ôm em rồi, tôi rất nhớ em, nhớ em điên cuồng "Lực Kính Đình, anh say rồi" Trong lòng tôi không khỏi sợ hãi, sau đó không ngừng đảm lên ngực anh ta, giong anh ta khàn khàn đầu đơn mà buông tôi ra, nhưng một tay vẫn còn đặt lên lưng tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh ta im lặng nhìn tôi, đôi mắt nâu nhạt bị bóng của lông mi che khuất, giống như một vực thẳm không đáy, không thể kiểm chế được mà liếc mắt một cái.

Tôi cúi đầu, giọng nói không tự chủ được mà run ray: "Tro ve di."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Chưa kịp dứt lời thì anh ta bất ngờ lật người đè lên người khiến tôi sợ hãi, định mở miệng mắng thì bị anh ta giữ đầu, ngậm lấy môi tôi, ngắn những lời đang định nói.

Nụ hôn của anh ta nặng nề và đau đớn, giống như lấy đã lừa đè lên môi, tôi cực kỳ khó chịu, liên tục dùng tay đẩy anh ta ra, nhưng không có tác dụng.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Nụ hôn dẫn dồn dập, anh điên cuồng sờ soạng trên người tôi bằng cả hai tay, vén chiếc áo sơ mi mỏng từ eo lên ngực. Khi bàn tay có một số vết chai di chuyển ở trên da, cảm giác như kim châm, ngứa ngáy, và còn có cảm giác sảng khoái.

Bụng dưới của tôi cũng theo đó mà siết chặt lại, cảm giác sinh lý xuất hiện, gần như đánh gục sự tình tác cuối cùng của tôi

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Anh ta di chuyển nụ hôn, mút lên cô tôi để lại một dấu hơn đỏ chót như quả dâu, tôi hét lên đầu đớn, nhưng ngay lập tức trở nên tỉnh táo. Nâng chân đá lên bụng anh ta.

Lục Kinh Đình thở hổn hển, kẹp tôi ở giữa hai chân, hai tay đặt sau gây tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới: "Ái Phương, còn nhớ em đã hứa với tôi những gì không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Đầu ngón tay của tôi như tế dại, bàn tay đang đầm vào ngực anh ta cũng đang từ từ buông xuống, bộ dáng tùy anh xử lý: “Thoải mái."

Tôi đã hứa trong vòng mười ngày này, sẽ chấp nhận mọi yêu cầu của anh ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Mà nếu như anh ta thực sự muốn làm điều đó, tôi cũng không ngăn cản được.

Nhưng khi tôi cố tình thỏa hiệp thì anh ta lại không tiếp tục nữa, anh ta cúi xuống ôm chặt lấy đầu tôi vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên tóc tôi lẩm bẩm: "Vi sao phải làm như vậy tiếp tục yêu nhau không được Sao?" Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi không hiểu anh ta đang nói gì, vì vậy tôi lựa chọn cách không nghe thấy, nhắm mắt lại và nghĩ đến những điều khác.

Anh ta ôm tôi đến khoảng 3 giờ rồi rời đi, mà trong khoảng thời gian này, tôi vẫn chưa ngủ, sau khi anh ta đi, tôi hoàn toàn suy sụp, không thể ngủ được nữa. Mãi đến rạng sáng, tôi mới chợp mắt một chút.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Ngày hôm sau, đi theo Lục Kính Đình đi đến bãi biển hoa hồng, hôm nay Tôn Ly chính là nhân vật chính của hôm nay, khi đến bãi biển, cô ta mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi, bề ngoài trong trẻo, bởi vì đối diện với người mình yêu mà khuôn mặt trở nên thẹn thùng.

Mặc dù tôi cũng là một người phụ nữ, nhưng cũng cảm thấy rất ấn tượng và còn có chút hâm mộ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Lục Kính Đình ăn mặc không khác mấy so với ngày thường, anh ta thường xuyên mặc đồ đen, nhưng hôm nay tóc được cố định bằng keo xịt tóc trên đỉnh đầu, trông anh ta rất năng động.

Tôi giúp họ làm việc vặt, thỉnh thoảng tôi cũng được chiêm ngưỡng khung cảnh của Bãi biển Hoa Hồng, trời xanh mây trắng, trông rất đẹp.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Sau lần quay đầu tiên, khoảng mười giờ, thợ chụp ảnh nói nghỉ ngơi trước rồi đến điểm tham quan tiếp theo, so với ngôi sao nổi tiếng còn phiền phức hơn.

Tôi biết thân biết pận mà thu dọn những món đồ kia vào lòng, chuẩn bị đi đến thắng cảnh tiếp theo. Mà Kiểu Lam và ông Phương đến tìm Tân Ly để cắt trang sức Bắc Minh, chuẩn bị di cho chụp hình tiếp theo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôn Ly uống một ngụm nước, đột nhiên chú ý tới tôi ở đây không biết nói gì với Lục Kính Đình, đột nhiên tiến đến đưa cho tôi một chai nước: "Cô Tân, cảm ơn cô đã vất vả. Rõ ràng đó là ảnh cưới của tôi và Kinh Đình, nhưng lại còn phải nhờ một người ngoài như cô giúp đỡ.

Trên mặt cô ta nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong lời nói có cái gì đó, còn cố ý nhấn mạnh chữ "người ngoài" để cố ý nhắc nhở tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi tỉnh quay đầu lại, nói rằng tôi không sao, và tiếp tục với công việc đang làm.

Tôn Ly cảm thấy có chút lúng túng, lặng lẽ thu tay lại rồi nói tiếp: “Lúc trước là tôi sai. Cô cũng nói là không liên quan gì đến Kính Đình nhưng tôi không có tin. Bây giờ xem ra đúng là vậy, tôi thực sự đã nghĩ quá nhiều. Tôi rất xấu hổ khi hiểu lầm cô, cô Tân."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi cất thứ cuối cùng bỏ vào ba lộ, đứng thẳng người, quay đầu nhìn cô ta, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp không thấy một chút dối trá nào.

Trước mặt tôi là một người phụ nữ gai góc, làm sao có thể đột ngột hiền lành như thể được? "Không sao, tôi không để bụng đến vấn đề đó “Tốt quát Tân Ly thở phào nhẹ nhóm, xoay người định rời đi, nhưng đột nhiên như vương phải thứ gì đó, thình thịch ngã xuống đất, kèm theo tiếng xé vải,

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Theo bản năng, tôi bước tới để đỡ cô ta, nhưng vô tình giảm vào gấu váy của cô ta.

Ánh mắt của những người xung quanh tụ tập lại, Lục Kinh Đình đang đợi cô ta ở đẳng xa cũng sải bước chạy tới, vừa đỡ người đứng dậy trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng như dao của anh ta nhìn chằm chằm tô, lạnh lùng tức giận trách mắng tôi: “Tân Ái Phương, cô đang làm cái gì vậy?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôi nghẹn họng không nói được gì, bối rối.

Chuyện này có liên quan gì đến tôi sao?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Tôn Ly như con chim nhỏ nép vào vòng tay của Lục Kính Đình, nhẹ nhàng nói: "Kính Đình, đừng trách cô Tân, cô ấy không cố ý giẫm lên vảy của em."

Một câu nói, làm cho ánh mắt của mọi người rồi vào chân tôi, lúc này tôi đang giảm lên tấm lụa mỏng bị xé ra từ chiếc váy cưới của cô ta.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net