Nhật Ký Tình Nhân

Chương 257: Bạn cũ gặp lại



Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyen88 và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *Truyện88.vip

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Một vài sinh viên đại học có chút hiểu biết, từ khi vào sảnh lớn của nhà ăn hai cặp mắt đều mở to, đôi tay vẫn luôn năm chặt không buông. Trong đó có một cô gái tóc ngắn khen tôi, nói tôi tuổi trẻ tài cao, có bản lĩnh.

Tôi liền cười cười, đưa các cô đến chỗ bên cửa sổ ngồi xuống, gọi người phục vụ lấy menu tới, để các cô tùy tiện gọi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Các cô nhìn nhìn menu một lát, liền run lên, hai mặt nhìn nhau, một mặt tỏ vẻ đắn đo.

Tôi cười khẽ: "Cứ gọi tự nhiên đi, chị mời. “Như vậy làm sao mà được chứ?" Mấy cô gái ấy ninh nọt tôi một phen, vẫn là gọi đồ ăn không ngớt, hơn nữa toàn gọi những món ăn đắt tiền, trên bàn ăn đã bày tràn đầy một bàn đồ ăn, so với các ngày lễ tết chỉ có hơn chứ không có kém. Tôi nhìn mà cũng nhịn không được phải líu lưỡi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Các cô không có ăn luôn, mà đầu tiên là chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè khoe khoang một chút. Tôi nhìn các cô ấy làm xong hết thảy sau đó mới bắt đầu chính thức ăn cơm.

Khi đang ăn cơm, tôi hỏi các cô ấy về những chuyện liên quan đến Cao Ái Nguyệt gần đây, hỏi cô ấy có phải là bị bệnh hay không, mấy ngày nay lúc làm việc sắc mặt cũng không quá tốt, còn nói bố rất lo lắng cho cô ấy, cho nên để cho tôi tới hỏi một chút.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mấy người bị tôi hỏi một mặt mông lung, xem ra cũng không biết Cao Ái Nguyệt làm gái bán hoa được bao nuôi. Tôi họ nhẹ một tiếng, đổi một loại phương thức hỏi khác: “Hôm qua Ái Nguyệt đi vội, thực ra bố cô ấy vì muốn thưởng cho ấy nên đã mua cho cô một chiếc xe Porsche. Nhưng mà hôm nay cô ấy cũng không có đi, bố cô ấy có chút lo lắng, liền để chị đến hỏi một chút, cô ấy có phải là bị bệnh hay không?” "Porsche?” Mấy cô gái nhỏ che miệng kinh hô, ánh mắt mở to kinh ngạc mà nhìn nhau, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng hâm mộ. So với Cao Ái Nguyệt, các cô đơn thuần hơn rất nhiều. “Không phải, chị gái à, cô ấy ở bên ngoài là làm việc gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?” Cô bé có mái tóc ngắn nhịn không được hỏi tôi, đôi mắt như đang phát sáng vậy. Nhưng bản chất đơn thuẫn trong con người, dân dẫn cũng bị nhiễm dục vọng đen tối.

Tôi híp híp đôi mắt, ngón tay đặt ở bên miệng ra hiệu im lặng: “Đây là bí mật nha, nếu như các em cũng muốn làm, có thể liên lạc với chị, kiếm tiền khẳng định là phải kiếm, nhưng là phải có nỗ lực mới được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi vừa nói, nhìn bộ dạng tràn đầy hào hứng của các cô gái ấy, đem số điện thoại của mình đánh lên trên điện thoại di động cho các cô ấy nhìn: "Đây là số điện thoại của chị, các em nếu có hứng thủ có thể nhớ một chút. Chị cũng làm nghề này, hiện tại xem như có một chút thành tựu.

Bất quá, không hổ là người học đại học, vẫn có một chút trí thông minh, khi tôi đang biểu hiện sự ân cần, nét mặt hưng phấn của các cô gái đột nhiên không còn nữa, các cô vây lại một chỗ nhỏ giọng nói gì đó, chờ sau khi nói xong, các cô đều là một mặt cảnh giác nhìn tôi, không có lấy điện thoại ra lưu lại số điện thoại của tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi cũng đã lường trước được tình huống này nên không quả kinh ngạc, thu hồi lại điện thoại di động, tiếp tục cầm dao nĩa ăn thịt bò: "Đương nhiên nếu các em không tin thì chị cũng không có cách, chỉ là làm phiền các em nhãn với Cao Ái Nguyệt một chút, nhắn cô ấy gọi điện thoại cho chị, đến chỗ của chị để lấy xe

Nhưng mà các cô gái tựa hồ còn cũng không nguyện ý giúp đỡ, cứng ngắc ngồi ở bên cạnh bàn, đang do dự chưa quyết định được.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi nhai bò bít tết, đặt đĩa xuống, không để ý chậm chạp nói: "Bữa cơm này coi như là thù lao, thế nào? Các em gọi nhiều như vậy, ít nhất cũng phải 1011 triệu. Nếu như các em nguyện ý trả tiền, thì chị cũng không nói cái gì, nhưng là nếu như muốn chị trả tiền cho các em, dù sao cũng phải trả lại chị một món nợ ân tình không phải sao?”

Mấy cô gái sắc mặt đều thay đổi, do dự nhìn chăm chăm một bàn toàn những thức ăn ngon, do dự rất lâu. Cô gái có mái tóc ngắn hỏi lại tôi: “Chỉ là nhắn cho Cao Ái Nguyệt một tiếng, sau đó không có chuyện gì nữa đúng không" Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tr*uyện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé !

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Mà sự thật xác thực như thế. Mấy cô gái nghe xong liên tục gật đầu, còn hướng tôi biểu đạt ý nghĩ của mình.

Tôi hài lòng gật đầu, gọi phục vụ tới, ngay trước mặt các nàng quẹt thẻ. Khi tài khoản bị trừ tiền, lông mày cũng không buồn nhíu lấy một cái.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Các cô sau khi ăn xong, đem số điện thoại của tôi lưu lại, tôi dặn dò các cô ấy đây là tin của anh Nhạc, để cô ấy gọi điện thoại cho tôi lấy xe. Các cô gái liền gật đầu đồng ý, lúc này tôi mới rời đi.

Tôi vụng trộm đi theo đến cửa trường học, Cao Ái Nguyệt đúng lúc từ trường học đi ra, bị các cô ấy gặp phải, ngăn lại. Tôi đứng cách đó hơi xa, chỉ lờ mờ nghe thấy các cô gái dựa theo lời nói của tôi nói cho Cao Ái Nguyệt việc đi lấy xe,

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cao Ái Nguyệt hai mắt tỏa sáng, mừng rỡ như điên.

Sau khi vui vẻ xong, mấy cô gái nghi ngờ hỏi Cao Ái Nguyệt làm cái gì, làm sao lại có thể kiếm được nhiều tiền như thế, sắc mặt Cao Ái Nguyệt cứng đờ, khoát tay nói không tiên nói cho người khác biết, liền vui sướng chạy đi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Không bao lâu, Cao Ái Nguyệt liền gọi điện thoại tới, tôi nằm vuốt cuống họng, khiến giọng nói của mình khản khán không nghe ra được nam hay nữ.

Cao Ái Nguyệt hỏi tôi có phải họ Nhạc hay không, tôi nói là đúng vậy. Cô ấy lại hỏi tôi lúc nào lấy Porsche, tôi á khẩu một hồi, bình tĩnh vuốt cuống họng nói: “Buổi sáng có thời gian, hiện tại tôi đang giúp anh Nhạc làm việc, không tiện gặp cô. không bằng trưa mai, cô Cao cử đến quảng trường An Phúc, tôi lái xe tới đó giao cho cô, thế nào?

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cao Ái Nguyệt mừng rỡ như điên, cần mỗi nói được. Về sau còn có chút dáng vẻ không nỡ tắt điện thoại. Khóe miệng tôi cười nhẹ, đem điện thoại cúp máy. Sau đó không hề rời Hoa Châu, Thanh Đông, mà tìm xung quanh xem có chỗ ngồi nghỉ ngơi nào không, trước nghỉ tạm mấy giờ đồng hồ.

Sắc trời bắt đầu tối, ước chừng khoảng năm giờ, một số điện thoại lạ gọi tới. Phía trên hiện ra địa chỉ ở Hoa Châu, Thanh Đông.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi nhận điện thoại, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhỏ xíu, cô ấy trầm mặc một hồi lâu mới ấp a ấp ủng gọi tôi: "Chị gái, chị còn nhớ em không, em chính là cô gái tóc ngắn buổi trưa cùng chị ăn cơm, em là bạn của Cao Ái Nguyệt đây ạ.

Buổi trưa lúc tiếp xúc với cô gái này, tôi liền nghĩ đến nếu có người liên lạc mình, kia chín mươi phần trăm sẽ là cô gái này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Quả nhiên. “Biết rồi, có chuyện gì sao?" Tôi không có phí công sức biểu hiện sự nhiệt tình, thái độ lạnh lùng, để cô gái này càng thêm khó mà mở miệng.

Nhưng là cô gái không từ bỏ ý nghĩ của mình, vẫn là nói cho tôi biết ý nghĩ của mình: “Cái kia, em muốn hỏi một chút công việc mà chị nói tới, có thể hay không giới thiệu một chút cho em? Em cũng muốn làm."

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi nhịn không được lên tiếng, nở nụ cười nói: "Đương nhiên có thể thế này đi, em đem số thẻ ngân hàng của em gửi cho chị, chị giúp em làm một chuyện, chị cho em trước năm mươi triệu, chờ sau khi em thành công, cho em thêm năm mươi triệu nữa, thế nào?"

Tại thời điểm này, năm mươi triệu không tính là gì. Nhưng đối với một sinh viên không giàu có mà nói, giống như đĩa bánh từ trên trời rơi xuống. Cô gái không hề nghĩ ngợi, liên tiếp gật đầu, sau đó cùng tôi trao đổi số điện thoại Zalo.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tại zalo, cô gải đem số tài khoản ngân hàng gửi cho tôi, sau đó tôi cũng chuyển tiền qua. Sau khi cô gái nhận được tiền, vui vẻ khoa tay múa chân, cũng không hỏi tôi muốn cô làm gì. “Như vậy, hôm nay em giúp chị theo dõi Cao Ái Nguyệt một chút, cô ấy đi đâu, làm cái gì trước tiên nói đều phải báo cho chị, đừng để cô ấy phát hiện là được, em có thể làm được không?"

Cô gái do dự, một hồi lâu mới do do dự dự hỏi tôi không phải tôi và Cao Ái Nguyệt là bạn bè sao, tại sao phải làm việc này.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi lúc đầu muốn đem sự tình nói cho cô gái, nhưng là nghĩ lại, thôi được rồi. Liên tùy tiện viện ra một lý do: "Bởi vì bố cô ấy gần đây cảm thấy Ái Nguyệt có tâm sự, nhưng là cái gì Ái Nguyệt cũng không nói, bố cô ấy vì lo lắng cô ấy, cho nên muốn biết tình hình hiện tại của cô ấy như thế nào. Truyện88.vip trang web* cập nhật nhanh nhất

Cô gái lúc này mới đáp ứng tôi. Mãi cho đến khoảng chín giờ đêm, tôi mới nhận được tin tức. Lúc đó cô gái nhỏ gọi điện thoại cho tôi, nói chuyện thở hồng hộc, giống như là nhận được kích thích: "Chị, không phải, các người rốt cuộc là làm cái gì? Vì cái gì Cao Ái Nguyệt, cô ấy.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Từ hôm qua sau khi trở về, Nhạc Tín hắn là vội vàng tới Bắc Minh bận bịu công việc, không có thời gian để ý tới Cao

Ái Nguyệt, nhưng cô gái này phản ứng giống như là trông thấy một chuyên vô cùng kinh ngạc, không khỏi khiến cho tôi buồn bực.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi trấn an tâm tình của cô gái, để cô gái trước hết đừng kích động, sau đó mới nói một chút lời nói khách sáo, hỏi cô đến cùng trông thấy cái gì.

Cô gái nói cho tôi, hiện tại Cao Ái Nguyệt đang ở quán bar, bên người còn có mấy tên đàn ông giống như xã hội đen đi theo, sau đó cô gái không dám tiến vào, nên không biết có chuyện gì nữa. Tôi trấn an cô gái, dặn ở nơi đó chờ tôi một lúc, mình cũng chuẩn bị qua đó xem một chút. Cô gái đồng ý.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Sau đó tôi ngẩng đầu nhìn bên ngoài mây đen dần dần kéo đến, sắc trời đã tối rồi. Thành phố hiện lên đủ mọi màu sắc ánh đèn mênh mông huyền ảo, đem khung cảnh âm u chiếu sáng một nửa.

Tôi kinh ngạc thu tầm mắt lại, mặc quần áo, chuẩn bị đi đến quán bar. Thời điểm tôi đến, cô gái nhỏ đang đứng ngay tại cửa quán bar đi tới đi lui, trông thấy tôi từ trên xe bước xuống, vội vàng xa xa gọi chị gái, chạy chậm mà đến, nằm thật chặt tay của tôi, kích động không thôi: “Chị gái, em vừa nhìn thấy mấy người bên cạnh Cao Ái Nguyệt thật là hung dữ, cô ấy sẽ không sao chứ?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi vỗ vào bả vai của cô gái, giương mắt nhìn về phía quán bar sau lưng cô, không tính là nơi rất cao cấp, nhưng thiết kế theo phong cách phương Tây, chi phí cũng không ít. “Em ở tại quán ăn đối diện nghỉ ngơi một chút, chị vào xem sao." Tôi lấy từ trong túi rút mấy triệu tiền mặt đưa cho cô gái, đuổi cô đi, chủ yếu là bởi vì cô gái nhỏ này chưa thấy qua việc đời, đợi chút nữa đi vào không chừng gây thêm phiền phức cho tôi.

Nhưng so với tôi cô gái nhỏ này còn nghĩ nhiều hơn, lôi kéo tay của tôi, chững chạc đàng hoàng quan tâm tôi, nói muốn muốn cùng tôi đi vào để giúp tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, bỗng dưng có chút chột dạ, nằm lấy cánh tay do do dự dự, xem chừng là sợ tôi hối hận đã đồng ý cho cô thêm năm mươi triệu

Tôi giật giật bờ môi, đem cánh tay kéo về: "Ở bên trong không phải người tốt gì, em đi vào sẽ gây cho chị thêm phiền toái. Em ở phía đối diện chờ chị, sau khi xử lý tốt, chị sẽ đến tìm em

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Cô gái kia vẫn có chút cổ chấp, nghe tôi nói như vậy, đành phải hậm hực buông tay, đưa mắt nhìn tôi đi vào.

Không thể so với những quán bar thông thường khác, bên này ngoại trừ ngoài cổng có mấy tên bảo vệ nghiêm chỉnh trông coi, bên trong các ngõ ngách cũng sẽ đứng đây mấy người đàn ông canh gác mặc tây trang màu đen.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Người trong quán bar không nhiều, dựa vào tiết tấu mãnh liệt của âm nhạc, lại có thể sinh ra bầu không khí nóng bỏng như lửa.

Tôi đơn giản nhìn qua bên trong quán bar, không có tìm được Cao Ái Nguyệt, ngược lại là trông thấy một cái thân ảnh quen thuộc ngồi trên ghế sa lon đối diện chum đèn đỏ.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Thân hình cao gầy mặc trên người một chiếc váy màu đỏ bó sát người, đem thân thể thướt tha phát huy vô cùng tinh tế nổi bật. Khuôn mặt trang điểm đậm, mị nhãn như tơ, phiếm hồng da thịt không chỗ nào không toả ra sức hấp dẫn mê người.

Tôi đã rất lâu không gặp cô ấy, suýt chút nhận nhầm thành những người khác, nhưng là vẫn thấy rõ, tranh thủ thời gian sải bước đi tới nói: "Chị Tiêu Dao

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chị Tiêu Dao như con chim non nép vào người rúc vào trong ngực người đàn ông, một bên trán say lòng người hiện ra, một bên uống rượu đỏ. Nghe được thanh âm của tôi, lúc này mới lười biếng đem con người ngẩng lên nhìn về phía tôi.

Cô ấy đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên kêu tên của tôi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Truyện88*.vip trang web cập nhật nhanh nhất