Nhật Ký Tình Nhân

Chương 334: Hồng Tuyết Lâu xảy ra chuyện



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88. Tìm truyện ngay
**********

Cô Phương ở bên cạnh không nói gì cũng không có bộ dáng muốn đến giúp tôi.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Khi tôi đến đã dự liệu được sẽ xuất hiện loại cục diện này, vậy nên trong lòng đã có sự chuẩn bị. Chỉ là lúc đó dưới sự hoảng hốt nên rất nhanh đã bình tĩnh lại, nắm chặt micro, tiếng cười lạnh hắt ra từ chiếc micro: “Được rồi, muốn đi đúng không, được đấy, ai trong các người trong lòng không phục thì có thể đi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Người đàn ông nói cho rằng tôi thỏa hiệp, run rẩy người, vẫy tay, hỏi có ai muốn đi cùng ông ta không.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Ở đây hưởng ứng nhiệt liệt, không ít người đã đứng bên cạnh ông ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Khi bọn họ chuẩn bị quay người đi thì tôi cúi đầu cười nhẹ một tiếng, vỗ micro, thờ ơ nói: “Nhưng mà, lời tôi nói ở đây, ai muốn ở lại thì tiền lương về sau sẽ được tăng lên một chút, nếu như đi rồi, về sau muốn quay lại cũng không thể nữa.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Giọng nói vừa dứt, hiện trường lập tức yên tĩnh, một đám người vừa muốn quay người chuẩn bị rời đi thì bước chân đã dừng lại tại chỗ, ngoảnh lưng về phía tôi, do dự chưa quyết định.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Người đàn ông đi đầu trong chốc lát đã hoảng loạn, vội vàng xua tay, gầm lên: “Các người làm cái gì vậy? Thấy tiền là mắt sáng ra sao? Về sau chúng ta tự mình lập nghiệp, lúc đó còn thiếu tiền sao? Hồng Tuyết Lâu của cô ta cũng nhanh chóng sụp đổ thôi, ở lại đây thì có thể làm được gì?”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Sau câu nói này, đám người kia bắt đầu lung lay. Cục diện rơi vào bế tắc, chỉ một số ít người không có một chút do dự ở lại. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi bất lực thở dài, đưa miệng đến bên cạnh micro, nhàn nhạt nói: "Hồng Tuyết Lâu có sụp đổ hay không không phải là ông nói là được nhưng Hồng Tuyết Lâu bây giờ vẫn có năng lực khiến các người sẽ bị chặn ở khắp mọi nơi sau khi rời đi, các người có tin hay không?”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Nói vậy, tôi cười nheo mắt và nâng tầm mắt lên, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt tức giận của người quay đầu kia, nỗi hoảng sợ trong lòng lúc ban đầu đã tan biến từ lâu, dần dần thích nghi với tình hình hiện tại. Người ở bên ông ta dồn dập lùi trở về, ngoan ngoãn đứng dưới sân khấu, dùng một vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm ông ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Mà lúc đó mỗi người đứng ở bên cạnh ông ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Sắc mặc của người đàn ông tái mét, nắm chặt tay ngẩng đầu giơ tay lên chỉ vào mũi tôi, cắn răng nghiến lợi.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi nheo mắt cười đáp lại ông ta, bình tĩnh như thường. Ư hử một tiếng khiêu khích ông ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Người đàn ông đó lập tức mặt đỏ tía tai, tay run rẩy chỉ miệng cứ “Cô, cô”, lắp bắp hồi lâu thì hừ một tiếng, vung tay xoay người: “Được, cô có bản lĩnh, các người không đi thì tôi đi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Dứt lời, thẳng người ưỡn ngực đi về phía cửa, bước chân kiên định, không chút do dự.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Khi đi đến cửa, chần chừ quay đầu, đôi mắt tức giận từ cửa nhìn chằm chằm vào người tôi, giọng nói từ xa truyền đến: “Tân Ái Phương, cô chờ đó cho tôi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Lời nói đó không có lực uy hiếp bởi vì tôi bây giờ có cả Hồng Tuyết Lâu và nhà họ Phương, nào cần đến một con sói cô đơn tách khỏi nhà họ Phương chứ.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Người đi rồi, tôi thở phào một hơi, ổn định lại cảm xúc, cười ấm áp nắm lấy micro, nói với nhóm người ở phía dưới: “Các người có ai muốn đi nữa không?"

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tất cả đều cúi hết đầu xuống, không nói lời nào.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Yên lặng một lát, cảm xúc lo lắng của tôi đã thả lỏng hơn, giọng nói đã mềm mại hơn không ít: “Được rồi, đã như thế này thì tiệc tối tiếp tục thôi, các người thế nào thì cứ thế đó đi, chuyện vừa rồi mọi người đều coi như là chưa xảy ra chuyện gì là được.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Sau khi nói xong, tiếng nhạc vang lên, đập tan không khí nặng nề, cứng đờ vừa rồi. Chị Tưởng Thanh ở trong đám ngu cầm bình rượu lên và hét lớn một tiếng, thân thể uốn éo nhảy múa, còn gọi mọi người nhảy lên.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Không lâu sau đã khiến không khí nóng lên, dường như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra vậy, ở đây chỉ có nhiệt tình nhảy loạn và tiết tấu âm nhạc mạnh mẽ.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi cong khóe miệng, hài lòng đặt micro xuống sân khấu với cô Phương, ở một nơi bên lề nhất của hội trường tìm một vị trí để ngồi xuống.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Mông ngồi còn chưa nóng, cô Phương đã giơ ngón tay cái lên khen ngợi tôi: “Lợi hại, Tân Ái Phương, tôi còn cho rằng chuyện này sẽ ầm ĩ một lúc, không ngờ nhanh như vậy mà cô đã giải quyết được.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi động đậy khóe miệng, cười, không tự hào về những gì mình vừa làm được mà là đoán rằng những ngày sau cũng sẽ không trải qua thuận lợi lắm.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Cô Phương ngẩng đầu uống rượu, mặt đỏ bừng, dường như rất vui vẻ, từ lúc bắt đầu ngồi xuống đã luôn cười. Quản gia Phương ở bên cạnh cô ta cũng luôn cản lại nhưng không cản được cô ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Sau khi cô ta uống xong rồi, cô ta chộp lấy cánh tay của tôi và nói: “Hồng Tuyết Lâu về sau giao cho cô, tôi và anh tôi sẽ không quản lý nữa.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Nói vậy, xong đột nhiên ợ hơi, trong mắt mơ màng: "Mấy ngày cô không ở đây, tôi đã nói tình hình đại khái của Hồng Tuyết Lâu cho Tưởng Thanh nghe, nếu như cô có gì không biết, ví dụ như quan hệ cá nhân hay sản nghiệp bên dưới của nhà họ Phương hay gì đấy đều có thể hỏi Tưởng Thanh.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi gật đầu, nhìn Tưởng Thanh đang nhảy vui vẻ ở trong đám người. Truy cập truyen88.vip để đọc truyện hay mỗi ngày

Anh nợ em một câu yêu thương!




“Còn ngày mai có một vài giấy chứng nhận và văn kiện được chuyển đến, tôi đã sắp xếp luật sư giúp cô làm rồi, ngày mai anh ta sẽ liên hệ với cô, đưa qua đây cho cô.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi gật đầu lần nữa, cảm thấy cánh tay mình đột nhiên bị siết chặt.

Anh nợ em một câu yêu thương!




“Nhạc Tín kia chết rồi.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Cả người tôi run lên, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch, nghĩ đến chuyện tối hôm đó thì cả người phát run nhưng lúc đó tôi cũng là tận mắt nhìn thấy Nhạc Tín nặng nề chìm sâu xuống sông.

Anh nợ em một câu yêu thương!




“Nhà họ Nhạc vẫn còn người mà, tôi sợ sau khi cô tiếp nhận Hồng Tuyết Lâu, người nhà họ Nhạc sẽ gây phiền phức cho cô.”

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tôi cười chế nhạo một tiếng, khi cô ta nói Nhạc Tín chết rồi thì đã đoán được câu tiếp theo chính là câu này nhưng phỏng chừng không chỉ có người nhà họ Nhạc mà những người ở bên cạnh Nhạc Tín khi trước cũng không phải là loại tốt đẹp gì, sau chuyện của Nhạc Tín kết thúc, những người kia cho rằng có thể leo lên Tần Thiên Khải.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Nhưng mà Tần Thiên Khải là một người thông minh, cũng là một thương nhân, sau khi lợi dụng xong thì sau đó liền đạp người ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Chuyện này tôi cũng mới biết dạo gần đây, đoán rằng những người đó sẽ không chịu để yên, suy cho cùng cũng để bán đứng Nhạc Tín, bụng dạ cũng không tốt đến đâu.

Anh nợ em một câu yêu thương!




“Chuyện này cô Phương có thể yên tâm, trong lòng tôi đã có suy tính.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Cô Phương thở dài một hơi, thả lỏng tay tôi ra, lại uống hai chén rượu, không nói thêm gì nữa.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Tiệc vào buổi tối mười một giờ đã kết thúc.

Anh nợ em một câu yêu thương!




Ngày thứ hai sau khi nhận được văn kiện mà luật sư gửi đến, tôi có thể coi là chính thức trở thành người thừa kế hợp pháp nhà họ Phương. Mà cô Phương và quản gia Phương không muốn ở lại chút nào, tối hôm qua đã tìm người chuyển những đồ nên chuyển đi rồi, sáng hôm

Anh nợ em một câu yêu thương!





Anh nợ em một câu yêu thương!