Nhật Ký Trấn Tà: Bà Xã Bắt Ma Của Quỷ Vương

Chương 1



Ngày mười năm tháng bảy Âm lịch, tục xưng ngày cô hồn.

Trong đêm này bách quỷ dạ hành*.

Gió lớn nổi lên bốn phía, giấy tiền vàng mã sớm đã bị cháy thành tro tung bay khắp bầu trời đêm.

Chân trời tối đen bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

“Mẹ, Tú Ngữ vỡ ối, sắp sinh rồi!”

Người đàn ông trẻ tuổi vuốt chiếc bụng cao ngất của người vợ với vẻ mặt lo lắng, mà sắc mặt người phụ nữ đang nằm trên giường đã bắt đầu trắng bệch, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Bà đỡ sớm đã chờ sẵn bắt đầu bận rộn.

Người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài phòng vẫn luôn nhắm mắt, hai tay kết ấn, miệng không quên niệm chú ngữ*.

Bầu trời đêm vẩn đục.

Một người đàn ông trung niên búi tóc cao, trên người mặc trường sam* bằng vải xanh đang bước đi, bên cạnh còn có một em bé khoảng bốn năm tuổi mặc đồ và vấn tóc giống vậy đi theo.

“Sư…”

“Đừng nói chuyện!”

Hai người tiếp tục bước đi về phía biệt viện* hai tầng hẻo lánh kia.

Đứng trước cửa nhìn lướt qua, vách tường dán bùa chú tẩm máu chó mực, trên mặt đất xung quanh nhà còn đốt một vòng tiền giấy, người đàn ông trung niên gõ nhẹ hai cái lên cửa.

Người mở cửa chính là người phụ nữ ban nãy, nhìn thấy người trước mặt, đôi mày nhíu chặt đã dãn ra không ít.

“Anh Hoàng, hôm nay vẫn phải mời anh đến một chuyến, thật ngại quá, đi đường thuận lợi chứ?”

Người phụ nữa vừa nói vừa bước vào bên trong, đứa bé đi theo sau mở to đôi mắt trong veo tò mò nhìn xung quanh.

“Đi đường thuận lợi, giao tình giữa hai ta đã nhiều năm vậy rồi, có khó khăn giúp đỡ nhau là điều tất nhiên.”

“Chỉ là…” Hoàng đạo trưởng nhíu mày, muốn nói gì đó lại thôi.

“Ngày mười năm tháng bảy vốn đã không dễ sinh, hơn nữa hiện tượng thiên văn đêm nay bất thường, lệnh tôn… không biết đêm nay có thể tránh được một kiếp này không!”*

Người phụ nữ nắm chặt tay: “Khó đến đâu cũng phải thử!”

Hoàng đạo trưởng trộn gạo nếp với chu sa, đặt ở bốn góc phòng, lại dùng nước tiểu đồng tử* vẽ hình âm dương ở vị trí ngũ hành, tạo thành ngũ hành bát quái trận.

Thời khắc giao nhau giữa giờ tý và giờ sửu, gió lớn rít gào, lại như thể có vô số vong linh đang gào khóc ai oán.

Ngay sau đó dông tố nổi lên, theo đó là một mùi máu nồng nặc, tiếng khóc trẻ sơ sinh vang lên bên tai.

Tiếng khóc đó như thể xuyên thủng màn đêm.

Bầu trời đỏ như biển máu, nháy mắt âm khí bao phủ hết cả phòng.

“Á!”

“Tại… sao như vậy được? Ôm nó đi mau! Ôm nó đi mau!”

Giọng nói của một nam một nữ vang lên, bà đỡ ôm đứa bé bước ra.

“Tam Cô, mắt đứa bé này…”

Nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của con trai và con dâu, lại thêm giọng nói ngập ngừng của bà đỡ, khiến trái tim của Lâm Tam Cô treo lơ lửng.

Lâm Tam Cô ôm đứa bé vào lòng, lúc này bà mới nhìn rõ dáng vẻ đứa bé sơ sinh trong lòng.

Đôi mắt!

Mắt con bé màu trắng!

“Anh Hoàng!”

Hoàng đạo trưởng lại gần nhìn… cũng vô cùng kinh sợ, hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như đều cùng nhớ tới điều gì.

Đứa bé trong lòng vẫn chưa nín, tiếng khóc vẫn vang vọng trong bầu trời đêm.

Tiếng khóc ấy như ngọn đèn trong đêm tối, dẫn đường cho trăm loại ma quỷ từ khắp bốn phương tám hướng tụ tập về đây.

“Đến rồi, xem ra phải khổ chiến một trận!” Lâm Tam Cô lẩm bẩm.

Thấy cha mẹ đứa bé bị dọa sợ không hề nhẹ, vẻ mặt của bà mụ cũng hoảng sợ, Hoàng đạo trưởng nhanh chóng ôm đứa trẻ mới sinh đặt vào lòng đứa bé đi cùng.

“Hu…”

“Ha ha ha…”

Kèm theo nụ cười quỷ dị chói tai, vô số ma quỷ tụ tập lơ lửng giữa căn phòng.

Không ngừng lao vào va chạm bên ngoài tấm chắn ngũ hành bát quái trận.

Hoàng đạo trưởng xuất bốn tấm bùa trong túi đeo lưng của mình ra, bốn lá bùa lơ lửng giữa không trung, ông cắn ngón tay giữa, vừa vẽ vừa niệm chú ngữ.

Ngay sau đó ông ta phất tay một cái, bùa chú bay ra in trên tấm lá chắn.

“Tiểu Bạch, nghĩ cách để con bé đừng khóc nữa!”

Nói xong, Hoàng đạo trưởng nhún người bay lên nóc nhà, Lâm Cô cũng lấy vũ khí của mình, động tác thành thạo bay lên trên nóc nhà.

Tiểu Bạch nhìn bà đỡ sợ đến run rẩy ngồi xổm ở góc tường, lại nhìn đứa bé đang gào khóc trong lòng mình.

*Chú thích:

Bách quỷ dạ hành: đủ loại ma quỷ lởn vởn trong đêm.

Kết ấn: Hành động chắp tay lại với nhiều hình dạng khác nhau, thường dùng khi niệm chú trong đạo giáo, phật giáo, luyện công, trừ yêu…

Chú ngữ: Lời niệm chú của đạo sĩ.

Trường sam: Một kiểu trang phục truyền thống Trung Quốc.

Biệt viện: Kiểu căn nhà có sân riêng của Trung Quốc.



Lệnh tôn: Chỉ con cháu trong nhà đối phương một cách lịch sự.

Đồng tử: Trẻ con, phái nam: bé trai, ngày xưa người ta thường dùng nước tiểu của các bé trai để trừ tà.

Chương 2: Cửa tiệm số 47.

Dỗ dành đủ kiểu cũng không có tác dụng, Tiểu Bạch hơi lo lắng.

Nếu đứa bé này cứ khóc mãi thì bên phía sự phụ sẽ khó xử lí rồi.

Tiểu Bạch nuốt nước miếng, từ từ đưa ngón tay của mình vào cái miệng đang há to vì khóc của bé.

Vốn là chỉ muốn thử xem sao, nhưng không ngờ bé nín khóc thật, cắn mút ngón tay của mình.

Tiểu Bạch mừng rỡ.

Khuôn mặt bầu bĩnh cười như thể nhặt được vàng vậy.

Mặc dù tròng mắt của đứa trẻ này chỉ có màu trắng, nhưng lại như có thể nhìn thấy, lại còn như đang nháy mắt với mình.

Trong lòng Tiểu Bạch không khỏi cảm thấy hơi hoảng sợ.

Hoàng đạo trưởng vung một cái đậu đồng* lên trên không trung, miệng lẩm bẩm niệm chú ngữ.

Trên đậu đồng nhỏ bỗng xuất hiện một lá bùa vàng, ông phất tay một cái, đậu đồng đập trúng người một số con quỷ, chỗ đậu đồng va phải tạo thành một lỗ thủng lớn, khói đen bốc lên “xèo xèo”.

“Đêm nay vốn dĩ là ngày để đám quỷ các ngươi quay về nhân gian nghỉ ngơi, không nhanh chóng về nhà thăm con cái cháu chắt của mình mà lại dám ở đây làm loạn, nếu như còn không đi, thì bản quân sẽ phải ra tay đấy!”

Đối mặt với sự uy hiếp của Hoàng đạo trưởng, một số quỷ hồn cân nhắc một chút rồi rời đi.

Dưới Âm phủ đã chịu đủ loại cực hình, khó khăn lắm chịu đựng được đến hôm nay.

Mặc dù thứ trong căn phòng kia rất mê người, nhưng tu vi của tên đạo sĩ trước mặt này cũng không hề thấp, nếu như bị đánh tan quỷ phách, biến thành tinh phách vậy chả phải là mất nhiều hơn được!

Hoàng đạo trưởng khẽ nâng tay, thanh kiếm đồng tiền* bay từ túi đeo lưng ra hóa thành vô số thanh kiếm trên không trung, bay đi theo động tác tay của ông.

Những con quỷ bị kiếm đồng tiền đâm vào lập tức kêu thảm thiết và hóa thành khói đen.

Nhưng số lượng quỷ rất nhiều, chúng tập trung dày đặc trên không trung.

Giết như vậy cơ bản cũng không thay đổi được tình hình.

Lâm Tam Cô chụm hai ngón tay giữa lại, cắn rách một ngón, nhanh chóng vẽ lên không trung vài cái, trong nháy mắt, một đĩa tròn lớn chi chít những hoa văn màu vàng xuất hiện trước mắt.

Hoàng đạo trưởng bước chân phải lên tạo thành thế đứng tấn vững chắc, nhận chiếc đĩa trên tay Lâm Tam Cô, sau đó rót toàn bộ linh lực của mình vào cảnh tay phải, dùng lực đẩy vào không trung.

Chiếc đĩa tròn như thể có khả năng hấp thụ vậy, vô số ma quỷ bị nó hút vào.

Mà lúc này, tấm chắn bát quái cũng vỡ vụn.

Đám quỷ hồn tấn công về phía hai người trên nóc nhà.

“Anh Hoàng!”

Thấy một con quỷ răng nhọn mắt đỏ dẫn đầu xông đến sắp đâm vào Hoàng đạo trưởng, Lâm Tam Cô hét lớn nhắc nhở.

Khi hai người cho rằng đêm nay khó tránh được một kiếp thì bầu trời màu máu đột nhiên vỡ thành hai nửa, tản ra hai bên.

Giữa bóng đêm, mười luồng ánh sáng bay ra bao vây đám ma quỷ lại.

“Nghiệp chướng, các ngươi đã biết tội hay chưa!”

Giọng nói trầm thấp mạnh mẽ vang lên, đôi mắt xanh lam của người đàn ông bình tĩnh thản nhiên.

Hơi thở toát ra từ người hắn khiến người ta nhìn thôi đã khiếp sợ.

Bầy quỷ đã không còn sự tàn bạo ban nãy, tất cả đều quỳ xuống dập đầu.

Trong miệng phát ra tiếng cầu xin tha thứ.

“Chảo dầu địa ngục, trăm năm luân hồi súc sinh!”

Nói xong, cả bầy quỷ bị hút vào trong bóng đêm vô tận.

Người đàn ông khẽ liếc mắt nhìn Lâm Tam Cô và Hoàng đạo trưởng, rồi biến mất trong không trung.

Hai mươi năm sau.

Tiệm bánh nằm ở ngã tư thứ hai, đường Thanh Nha, thành phố Thanh Phong.

Phong cách trang trí phục cổ trang nhã lại khiến người khác cảm giác có chút kì lạ.

Trên cửa có treo một chiếc chuông gió hình con quạ nhìn có hơi kinh dị.

Chỉ cần có người mở cửa sẽ vang lên tiếng chuông gió.

Phía trên có treo một tấm biển gỗ hình tròn, trên đó viết:

Số 47.

Ba nữ sinh bước từ bên trong ra, trong tay còn cầm một cái bánh kem nhỏ.

“Haizz, các cậu nói xem có phải cô ấy vừa xấu vừa mù không, trước giờ lúc nào cũng đeo khẩu trang và kính đen. Nhưng bánh ngọt mà cô ấy làm là bánh ngọt ngon nhất ở thành phố Thanh Phong này mà tớ từng ăn.”

“Làm màu thôi, mù sao mà còn nấu ăn được?”

Cô gái buộc tóc hai bên nhìn điện thoại nói: “Đi nhanh nào, sáu rưỡi rồi, chúng ta trước qua bên đó đợi A Lệ.”

*Chú thích:

Đậu đồng (铜豆) Một loại đĩa ngắn, có chân thời cổ đại. Search từ tiếng Trung sẽ thấy hình dáng của nó.

Kiếm đồng tiền (铜钱剑): Kiếm được kết lại từ nhiều đồng tiền, thường kết bằng dây đỏ, dùng trong trừ ma diệt quỷ.

Chương 3: Gặp ma quỷ trên đường

Một cô gái cao gầy trong bộ đồng phục đầu bếp bước từ trong bếp ra.

Nói với em gái đứng trước quầy thu ngân: “Hiểu Uyển, chị đi trước.”

“Được, chị Hạ.”



Hiểu Uyển gật đầu cười, sau đó lập tức chào hỏi vị khách vừa bước vào.

Chúc Hạ Dương đi đến phòng thay đồ để thay quần áo, nhưng cô vẫn không tháo kính râm và khẩu trang ra.

Những người thường xuyên đến cửa tiệm số 47 cũng không cảm thấy xa lạ gì với dáng vẻ này của cô.

Cửa tiệm này là của Chúc Hạ Dương.

Mà bánh ngọt trong tiệm đều do cô tự tay làm.

Vừa đi qua khỏi ngã tư đường thì bỗng nhiên một cơn gió lớn ập đến.

Bầu trời đêm bỗng như bị nhuộm màu máu đỏ.

Mà ở giữa bầu trời đỏ lại xuất hiện một vết nứt màu đen!

Trong vết nứt kia lại có cái gì đó chui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau hàng loạt thứ gì đó chen lấn chui ra ngoài!

Nhưng mà cô đã biết quá rõ rồi, nhìn những thứ đó hai mươi năm, cô chắc chắn sẽ không nhận lầm.

Đó là một lũ quỷ!

Nhưng thứ xuất hiện trước mắt thì cô chưa bao giờ nhìn thấy.

Đó là một luồng sương mù rất lớn.

Lại có rất nhiều màu sắc.

Nếu trên thế giới này có mây bảy màu thì chắc là cũng giống như vậy.

“Kẽo kẹt…”

Một tiếng động rất chấn động mạnh mẽ vang lên.

Chúc Hạ Dương thấy thứ đó bay thẳng đến chỗ của mình.

Cô sợ đến mức lùi lại vài bước.

Tuy từ nhỏ đến lớn đều có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nhưng đây vẫn lần đầu tiên nhìn thấy số lượng nhiều như vậy!

Chính xác mà nói là trước đây muốn thấy cũng không thể được.

Mỗi lần đến rằm tháng bảy thì bản thân cứ như là đang lánh nạn vậy.

“Ha ha ha, thật sự là trời cũng giúp ta!”

Luồng sương mù nháy mắt biến thành một hình người mờ ảo.

Móng vuốt sắc nhọn của nó đâm về phía Chúc Hạ Dương.

Chúc Hạ Dương biết bây giờ có trốn cũng không kịp nữa, vì thế cô học theo dáng vẻ của bà nội, cắn ngón tay giữa, hai tay kết ấn, lớn tiếng niệm chú ngữ.

Nhưng mà thứ trước mắt vẫn không biết mất.

Ngược lại còn mang theo tiếng cười bén nhọn chói tai tấn công về phía mình.

“Thân thể này quả là được tạo ra dành riêng cho ta, đặc biệt là linh hồn có tu vi vạn năm này!”

Dứt lời, móng vuốt của thứ kia đã tới trước mặt của Chúc Hạ Dương rồi.

Chúc Hạ Dương hét to một tiếng, đưa tay lên che trước mặt, thân thể lui về sau ngã xuống.

Cơm mang đến cho bà nội cũng rơi trên mặt đất.

Cô không muốn chết.

Bây giờ bà nội vẫn còn nằm trong bệnh viện!

Nếu mình chết, ai sẽ chăm sóc bà nội đây?

“Cút ngay!”

Đột nhiên.

Có một giọng nam truyền vào tai cô, lạnh băng mà lại rất truyền cảm.

Không đợi Chúc Hạ Dương kịp thấy rõ, chỉ thấy làn sương khói kia bay ra xa mấy mét.

Một người đàn ông đứng trước mặt cô.

“Ha ha ha… không hổ là Hằng Cổ, nhanh như vậy đã tới rồi, nhưng nếu Quỷ Môn không được sửa lại thì vẫn sẽ có rất nhiều quỷ chạy ra ngoài đấy.”

Tiếng cười của luồng sương mù khiến Chúc Hạ Dương cảm thấy thực chói tai.

Khi đôi mắt đỏ bừng của nó nhìn về phía mình, Chúc Hạ Dương hoảng hốt kinh ngạc, không khỏi rùng mình.

“Cô sớm muộn gì cũng thuộc về tôi thôi, ha ha ha…”

Nói xong tên kia lập tức biến mất!

Vào khoảnh khắc người đàn ông kia xuất hiện, ma quỷ đi ra từ vết nứt đen kia lập tức chạy trốn bốn phía.

Người đàn ông cứ như không nhìn thấy người trên mặt đất vậy, biến mất cùng với luồng sương mù trong bóng đêm.

Chúc Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng lại, từ vết nứt ban nãy có hai luồng ánh sáng trắng và đen bay ra.

Sau đó tất cả bỗng trở lại bình thường, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác vậy.

Thật lâu sau, Chúc Hạ Dương mới lấy lại tinh thần bò dậy, thu dọn đồ đạc của mình trên mặt đất, nhanh chân chạy đến bệnh viện.

Trên giường bệnh, một bà cụ tóc hoa râm mặc đồng phục bệnh nhân đang ngồi.

Bà nhìn sự thay đổi của bầu trời ban nãy, đôi mắt thâm thúy có thần thoạt nhìn không giống một người đã ngoài sáu mươi tuổi.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bà vội vàng nhìn sang.

Sau khi nhìn thấy người tới bèn nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm