Từ trước đến nay, dù Chúc Hạ Dương lạnh lùng hay tức giận cỡ nào cũng sẽ không nói như vậy.
Qua nhiều năm như thế, Mạc Thần đã quá hiểu rồi.
Nhưng lúc này anh ta lại không hiểu tại sao Chúc Hạ Dương nói như vậy.
“Tìm đường chết cũng tốt!”
Những lời này nghe khó chịu biết bao.
Mạc Thần không dám tin câu này do Chúc Hạ Dương nói ra, vẻ mặt của anh ta đầy hoảng sợ, hai người khác cũng giống như vậy.
“Tiểu Hạ Dương, cậu đang nói gì thế!”
Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang của mình xuống, chậm rãi nói rõ từng câu từng chữ: “Nếu như chỉ vì cha mẹ và em trai mới không muốn chết, vậy thì cứ chết luôn là được!”
“Cậu...”
Mạc Thần nghe từng câu từng chữ được nói ra từ trong miệng Chúc Hạ Dương, anh ta vừa thất vọng vừa tức giận.
“Mạc Thần, anh bình tĩnh trước đã, chị Hạ nói đúng.”
Mạc Thần không hiểu, nghi ngờ nhìn Hiểu Uyển, đang định nói gì thì lại bị Hiểu Uyển giành nói trước.
“Em biết chị Hạ vì muốn tốt cho em, em phụng dưỡng bố mẹ không sai, tạo điều kiện cho em trai đi học cũng đúng, nhưng em không nên cho rằng bọn họ là vướng bận duy nhất của đời em mà không thật sự quý trọng mạng sống của mình, để cho tất cả người quan tâm em yêu thương em đau lòng.”
Hiểu Uyển khóc lóc nhìn Chúc Hạ Dương, cúi đầu.
“Xin lỗi mọi người, em không nên ích kỷ như vậy...”
Còn chưa nói xong, Hiểu Uyển đã bị Chúc Hạ Dương kéo lại ôm vào trong lòng.
“Đồ ngốc, cho dù bên cạnh em không còn bất kỳ ai, cũng phải sống vì bản thân!”
“Vâng, em biết rồi, chị Hạ.”
Chúc Hạ Dương cười, đưa tay xoa đầu cô ấy.
Lúc này Mạc Thần mới cẩn thận suy nghĩ vì sao Chúc Hạ Dương lại tức giận như thế.
Từ nhỏ đến lớn cô sống cùng bà nội, từ trước đến nay chưa ai từng gặp cha mẹ cô, nhưng cô vẫn tự mình sống rất tốt.
Cũng đã qua hai mươi năm.
“Tiểu Hạ Dương, tôi...”
Chúc Hạ Dương buông Hiểu Uyển ra, dáng vẻ rất thoải mái, nhìn mọi người nói: “Chúng ta suy nghĩ xem nên chọn cách nào bảo vệ Hiểu Uyển đi!”
Vốn Chúc Hạ Dương cho rằng mình nói lời quá đáng như vậy thì Hiểu Uyển sẽ không hiểu, không ngờ cô ấy lại hiểu ý của mình.
Quả nhiên đều là người đáng thương, tâm linh tương thông.
Bảy giờ tối, trời đã tối rồi.
Trên đường không có một bóng người, cũng không có ráng chiều như những ngày khác.
Hiểu Uyển đi trên đường từ nhà mình đến siêu thị, gió thổi tới, cô ấy xiết chặt quần áo của mình.
Mồ hôi lạnh trên trán cứ ứa ra ngoài, cô ấy không dám dừng bước, cũng cưỡng ép bản thâ không nên nghe bất cứ tiếng động nào.
Đi qua quảng trường trước mặt, Hiểu Uyển đi vào quảng trường tìm một chỗ dễ thấy ngồi xuống.
Ở quảng trường vừa tối lại vừa vắng, Hiểu Uyển càng cảm thấy bất an hơn, một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Mà trong hẻm nhỏ cách đó không xa, Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đang nấp trong đó, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Hiểu Uyển.
Lạc Minh thì ở trong góc tối ở quảng trường.
Nếu như gặp phải côn đồ, cậu ta có thể dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh Hiểu Uyển.
Nếu như không phải là người, thì để Chúc Hạ Dương ra tay!
“Tiểu Hạ Dương, đã mất tích bốn người rồi, nếu như thật sự không phải do người làm, cậu có nắm chắc không?”
“Yên tâm, nhất định bảo vệ Hiểu Uyển an toàn!”
Thấy Chúc Hạ Dương chắc chắn như vậy, Mạc Thần gật đầu.
Cho dù như thế nào anh ta đều chọn tin tưởng Chúc Hạ Dương.
Hiểu Uyển đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, bọc kín quần áo, hai tay ôm chặt cơ thể mình.
Đột nhiên, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân!
Vẫn nhẹ nhàng, chậm rãi.
Tiếng chân nhỏ như vậy, không biết mấy người chị Hạ có nghe thấy không.
Trải qua chuyện tối qua, Hiểu Uyển đã không còn sức chống cự với âm thanh này, vừa nghe thấy thì đã cảm thấy mình sợ đến nỗi sắp không thở nổi.
“Tiếng bước chân!”
Hiểu Uyển nhỏ giọng nói, ba người đang trốn lập tức nâng cao cảnh giác.
“Gần lắm!” Hiểu Uyển kêu lên.
Chúc Hạ Dương nhìn sương mù nổi lên xung quanh quảng trường, sắc mặt thay đổi lớn.
“Thấy rồi!”
Chương 35: Hành tung
Ngay sau đó, quảng trường u ám yên tĩnh không một bóng người.
Tại sao trên quảng trường bỗng nhiên nổi sương mù?
Hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã không thấy người nữa.
Kết hợp với những gì Hiểu Uyển nói lúc trước, xem ra kẻ bắt cóc thật sự không phải người!
Nếu như là vật kỳ lạ quấy phá, vậy thì Hiểu Uyển sẽ nguy hiểm!
“Tiểu Hạ Dương, cậu xem, có phải là...”
“Hẳn là đúng, phải mau chóng tìm được Hiểu Uyển!”
Chúc Hạ Dương cũng luống cuống, dù sao cũng là do mình bảo dùng cách này tìm ra kẻ bắt cóc.
May mà trước đó để phòng chuyện bất ngờ, cô đã cho Hiểu Uyển một món đồ phòng thân.
Hy vọng có tác dụng!
“Hạ Dương, cô nhìn xem!”
Lạc Minh đột nhiên hét lớn: “Nhìn xem, máy theo dõi trên người Hiểu Uyển!” Lạc Minh nhặt vật trên đất lên.
Chúc Hạ Dương càng thêm lo lắng, Mạc Thần vỗ vỗ vai cô.
Đột nhiên, một ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt ba người, Lạc Minh và Mạc Thần hoảng sợ.
“Ma trơi!”
“Chắc chắn chúng ta bị phát hiện!”
Chúc Hạ Dương nhìn Trường Sinh, đi lên trước hai bước cẩn thận quan sát.
Mạc Thần thấy Chúc Hạ Dương không sợ, cũng lên trước tò mò nhìn.
“Trường Sinh, mi đi đâu vậy?”
Còn tưởng giận mình nên sẽ không xuất hiện chứ.
“Tiểu chủ tử đi với tôi!”
Trường Sinh nói xong đang định đi về trước, nhưng bị Chúc Hạ Dương gọi lại. “Trường Sinh, không thấy bạn tôi nữa, tôi phải tìm cô ấy trước!”
“Tôi biết ở đâu, tôi đưa cô đi.”
Người này, hóa ra là vội tới giải vây cho mình!
“Vậy mau đi thôi!”
Hy vọng có thể đuổi kịp, Hiểu Uyển đừng xảy ra chuyện gì.
“Hạ Dương, chuyện này...” Lạc Minh đứng tại chỗ, không dám đi tới trước.
“Không sao, nó sẽ không làm hại các cậu, Lạc Minh cậu về đi, tôi sợ lát nữa cậu sẽ bị dọa.”
Nói xong, Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đi theo Trường Sinh rời khỏi quảng trường.
Mà Lạc Minh nhìn bóng lưng của hai người, biểu cảm trên trở nên bình tĩnh, lúc lâu sau mới xoay người rời đi.
Hướng đông bên rìa thành phố Thanh Phong, bên đường cái dẫn vào thị trấn nhỏ có một con đường mọc đầy cỏ dại.
Con đường có rất ít người đi đó dẫn đến một nhà kho bỏ hoang.
Nhưng bởi vì quá sát ranh giới thành phố nên bây giờ vẫn chưa khai phá.
Hơn nữa nơi đó còn có vài lời đồn.
Liên quan tới những thứ đó.
Bởi vì hàng năm không có xe đi lại, đường đất rất lầy lội mọc cỏ dại um tùm, chỉ còn có một lối đi nhỏ hẹp.
Mượn ánh sáng yếu ớt của Trường Sinh đi đằng trước, bóng tối phía trước và bụi có hai bên âm u như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhảy ra.
Mạc Thần giơ tay nắm vạt áo của Chúc Hạ Dương, theo sát phía sau cô.
Mà trong tòa nhà hoang phế ở cuối đường không có tia sáng nào, bê tông vỡ vụn rải đầy đất.
Trong bóng đêm, căn nhà này có vẻ vô cùng hiu quạnh.
Cũng âm u đáng sợ.
Trong một phòng ở tầng hai, một cô gái ngồi khoanh chân, trước mặt đặt hai cây cây nến màu trắng, còn có một chiếc gương đồng.
Trong gương phản chiếu một gương mặt tóc tai lộn xộn.
Chính là Hiểu Uyển!
Mà áo khoác màu trắng rộng thùng thình trên người, đã sớm rách nát, dính đầy bùn đất.
Trong góc tường tối, một ánh mắt đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm cô ấy.
“Nhanh như vậy đã tới rồi.”
Môi người đó hiện một nụ cười gian xảo, giữa kẽ răng dính đầy máu tươi.
“Nhưng dù là ai thì cũng không thể ngăn cản mình, ha ha ha...”
Nói xong, ngọn lửa của cây nến bị gió thổi lung lay, ngay sau đó biến thành ánh sáng xanh âm u.
Một người đàn ông trẻ đứng đằng trước cô ấy.
Trong tay người đàn ông cầm một cây đinh sắt dài chừng ba mươi phân, từng bước một đến gần Hiểu Uyển.
Khi đinh sắt đang dựng ở đỉnh đầu Hiểu Uyển, cửa phòng xuất hiện một ánh sáng xanh.
“Dừng tay!”
Chúc Hạ Dương thấy hành động của người đàn ông, vội vàng lớn tiếng quát.
“Chúc Đạt Sướng?”
“Gì mà ruột già heo, bây giờ còn có tâm trạng nói đùa sao?”
(Chúc Đạt Sướng- zhùdáchàng đọc giống zhūdàcháng –Trư Đại Tràng có nghĩa Ruột già của con heo, tác giả chơi chữ, nên lúc tả mình sẽ không để Trư Đại Tràng mà để là Ruột Già Heo luôn nhé)
Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần, tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ.
“Không phải, anh ta tên Chúc Đạt Sướng, bạn học của tôi!”
Chương 36: Đinh Tỏa Hồn
Chúc Hạ Dương cảm thấy buồn nôn.
Sao lại có người đặt tên như vậy, thật là tài mà.
“Sao bạn học của cậu lại thế này!”
Người tên Ruột Già Heo này vừa nhìn đã biết không bình thường.
Ánh mắt đỏ rực, trong miệng nhìn như vừa hút máu, cả người nhìn vô cùng vặn vẹo u ám.
Xem ra, anh ta là bị mượn xác rồi!
“Chúc Đạt Sướng là con trai độc nhất của chú Chúc, chúng tôi gặp nhau mấy lần, cũng là đàn em khóa dưới của tôi.”
Xem ra quan hệ giữa Mạc Thần và nhà ruột heo lớn cũng không tệ.
“Đạt Sướng, thả cô gái đó ra!”
Mạc Thần chỉ vào Ruột Già Heo nói, mà Chúc Hạ Dương trợn đôi mắt trắng dã nhìn cậu ta.
“Ruột Già Heo này đã bị thối rồi, không nghe lời cậu đâu!”
Nói xong, Chúc Hạ Dương rút kiếm gỗ đào ra, đang định tiến lên, ruột heo lớn cười một tiếng nói: “Nếu không quan tâm đến con bé này thì cứ bước lên trước thêm một bước đi.”
Trường Sinh cũng cản trước mặt Chúc Hạ Dương.
“Tiểu chủ tử đừng kích động, trong tay anh ta là đinh Tỏa Hồn!”
“Đinh Tỏa Hồn để làm gì?”
Trước giờ Chúc Hạ Dương chưa từng nghe thấy vật này.
“Chỉ cần hồn phách bị đinh Tỏa Hồn vây hãm, trừ khi hồn bay phách lạc, nếu không cho dù có là hắc bạch vô thường cũng không bắt hồn được.”
Vật này lợi hại vậy sao?
Nếu Ruột Già Heo dùng đinh Tỏa Hồn đối phó Hiểu Uyển thì nguy rồi!
“Tên này thật biết xem hàng, nhưng hình như linh hồn của cô gái này càng thú vị!”
Nói xong, Trư Đại Tràng nhìn Chúc Hạ Dương, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc mừng rỡ.
“Anh dám!”
Trường Sinh bay trước người Chúc Hạ Dương, bảo vệ cô ở phía sau.
Nhưng một thứ nho nhỏ ngay cả thực thể cũng không có, ngay cả lửa cũng không phải, có thể bảo vệ người khác sao?
Nhưng mà nó có lòng như vậy Chúc Hạ Dương cũng rất cảm động.
“Chúc Đạt Sướng, cậu buông cô ấy ra, tôi có thể dùng linh hồn của tôi trao đổi!”
“Tiểu Hạ Dương, cậu...”
“Tiểu chủ tử không thể được.”
Mạc Thần và Trường Sinh vội vàng ngăn cản, mà trong mắt Ruột Già Heo tràn đầy mừng rỡ.
“Được!”
Dứt lời, Ruột Già Heo vung tay lên, cơ thể của Hiểu Uyển đã rời khỏi mặt đất bay lên không trung.
Hiểu Uyển cũng tỉnh lại, sợ đến mức la lớn, sau khi thấy Chúc Hạ Dương và Mạc Thần thì vội vàng kêu cứu.
“Hiểu Uyển, đừng sợ, chị sẽ cứu em!”
Nói xong, Chúc Hạ Dương chậm rãi đi về phía ruột heo lớn.
Khi Hiểu Uyển về đến bên cạnh Mạc Thần, Chúc Hạ Dương cũng đến bên cạnh ruột heo lớn.
Ruột heo lớn bảo cô ngồi trước cây nến, mà Chúc Hạ Dương cũng giả vờ đi tới, nhưng ngay lúc đó lại đánh một chưởng vào ngực ruột heo lớn.
“Cô...”
Chúc Đạt Sướng bị đánh một chưởng bay lên tường, sau đó rơi xuống đất, che ngực hung dữ nhìn Chúc Hạ Dương.
Khóe miệng rỉ máu tươi.
Mà Chúc Hạ Dương vội vàng kiểm tra Hiểu Uyển.
“Tiểu Hạ Dương thật lợi hại!”
Trong lòng Chúc Hạ Dương vừa âm thầm lau mồ hôi cho mình.
May mà đã vẽ bùa diệt ma trong lòng bàn tay, nếu không mình cũng không tránh được đinh Tỏa Hồn.
“Tiểu chủ tử cẩn thận!”
Dứt lời, chỉ thấy Ruột Già Heo phóng tới.
Chúc Hạ Dương vội vàng tránh qua một bên, kéo dãn khoảng cách giữa mình và đám người Hiểu Uyển.
Nếu mục tiêu của hắn là mình, chắc bọn họ sẽ không bị sao.
“Con khốn!”
Chúc Đạt Sướng cười khà khà tấn công lần nữa, Chúc Hạ Dương rút kiếm gỗ đào đâm về phía hắn.
Eo của Trư Đại Tràng bị đâm, trên mặt lộ vẻ đau đớn.
“Cứu... Mau cứu tôi!”
Chúc Đạt Sướng dùng một tay che vết thương, một tay đưa về phía người trước mặt.
Dường như rất khó chịu.
“Tiểu chủ tử, anh ta bị mượn xác, nhưng ý thức chưa biến mất hoàn toàn, không thể làm anh ta bị thương!”
Trường Sinh kêu lên.
Chúc Đạt Sướng cũng quá thảm, sau khi lấy lại ý thức, anh ta lại chịu đủ vết thương trên người.
Kiếm gỗ đào trong tay Chúc Hạ Dương vì không muốn làm Ruột Già Heo bị thương, mỗi một kiếm cũng chỉ đánh vào người anh ta.
Lấy ra một lá bùa trấn tà dán vào giữa đầu anh ta, tà vật trong cơ thể bắt đầu hét thảm.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Ruột Già Heo.