- Tại sao có nhiều cổ đông lại đến trễ như vậy? – Minh Nguyệt tức tối la mắng. Còn Gia Kiệt ngồi đó với phong thái hờ hững. Anh cảm thấy nỗi sợ hãi đang vây quanh hắn. Hắn đang cầu mong cuộc họp đừng diễn ra
Cộp...cộp...Tiếng đế giày vang lên càng ngày gần, ngày càng lớn. Tất cả mọi người đều hồi hộp chờ đợi, không ngoại trừ hắn
Cạch...Lại dáng người nhỏ bé quen thuộc, cô không gỡ bỏ chiếc kính mát để mọi người nhận mặt
- Cô là ai? – Minh Nguyệt chau mày, trước đây cô ta chưa từng thấy cô gái này xuất hiện trong bất kì cuộc họp nào
- Xin lỗi tôi tới trễ, mọi người cứ tiếp tục đi – tôi tự tin cười trước mọi người
- Cô tới trễ - cô ta bắt đầu nổi nóng – chúng ta vào họp thôi, không cần phải chờ nữa
Anh ngồi lặng im, anh thấy cô gái này rất quen, có nghi ngờ...nhưng không đoán được. Còn Kiệt, nãy giờ hắn đang gậm nhắm nỗi lo lắng, sự thật rồi cũng sẽ đến thôi. Hắn chỉ nuối tiếc không thể níu giữ đến cuối cùng, vậy cái chết của em gái hắn là vô nghĩa sao?
- Mục đích của cuộc họp lần này chẳng hẳn ai cũng đã biết, giám đốc Nguyễn Gia Kiệt đây không đủ kinh nghiệm để tiếp tục điều hành công ty như trước nữa, tôi sẽ tiến hành phế bỏ anh ấy – cô ta dõng dạc tuyên bố - mọi người đều xì xào, có vẻ mâu thuẫn, hắn cũng đã dùng đủ cách để lôi kéo các cổ đông, nhưng rất khó. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của cô ta, hắn tức lộn ruột – Chúng ta sẽ bỏ phiếu
Từng lá phiếu được bỏ vào trong thùng, họ đều nhìn hắn với ánh mắt khó xử. Anh đương nhiên cũng tham gia bỏ phiếu, từ đầu đến giờ anh chỉ im lặng quan sát
- Tại sao ngay từ đầu anh không ủng hộ em – cô ta níu giữ tay áo của anh, xem ta cô ta vẫn còn nhiều tham vọng lắm. Anh giật phăng tay áo ra
- Đừng dùng cái miệng bẩn thỉu đó để nói chuyện với tôi – anh lạnh lùng nói. Cô ta dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận cái cách đối xử này, cái kiểu trước đây chỉ dành cho những cô gái lẳng lơ khác trừ cô
- Tùy anh thôi – đã vậy, cô ta sẽ không nương tay nữa
- Kết quả chúng ta sẽ tính theo phần trăm cổ phần trong công ty. 46% ủng hộ phế bỏ giám đốc Nguyễn Gia Kiệt, 29% còn lại bỏ phiếu phản đối, còn số cổ đông còn lại trung lập. Như vậy... - cô ta cư nhiên tuyên bố
- Khoan đã... - tôi lên tiếng chặn họng cô ta. Nãy giờ tôi chỉ yên lặng quan sát, coi thử cô ta làm mưa làm gió gì ở đây. Bây giờ tôi mới chỉ rõ cho cô ta biết, tôi...mới chính là cổ đông lớn nhất ở đây
- Có chuyện gì sao? – cô ta chếch lông mày tỏ vẻ khinh thường. Ai cũng nhìn tôi, anh cũng vậy – bây giờ cô có nói gì thì cũng không thay đổi được gì đâu
- Thật chứ? – lần này thì tôi nhếch môi
Rời khỏi ghế đệm, tôi bước lên ngang hàng với cô ta, rút trong xách xấp giấy tờ
- Đây – tôi đưa ra trước mặt tất cả các cổ đông – là hơn 15 đơn kí nhận ủy quyền. Tôi đã mua lại phần lớn cổ phần của các cổ đông ở nước ngoài, mọi người có thể xác nhận chữ kí bao nhiêu thì tùy. Bây giờ, tôi đang nắm trong tay 37% cổ phần công ty, hình như nhiều hơn cô Minh Nguyệt đây thì phải
Có thể nói khó ai mà không kinh ngạc trước chuyện này. Nhìn sắc mặt thay đổi liên tục của cô ta từ vàng sang xanh rồi sang trắng, thật sự rất thú vị. Còn hắn vừa mừng vừa lo, có lẽ 1 sự hy vọng đang len lỏi, nếu cô ấy đồng ý thì đã ngồi im không lên tiếng rồi
- Bây giờ thì cô có thể về chỗ ngồi rồi chứ, hoặc có thể xác nhận đống giấy tờ đó. Nãy giờ tôi thấy cô...điều hành cuộc họp mà không coi ai ra gì. Thật sự cô đã leo lên đầu tôi ngồi rồi – tôi tháo gỡ cái kính mát xuống
Cả 3 người đều giật mình, tưởng mình nhìn lộn. Anh không tài nào hiểu được, làm sao cô gái này lại có nhiều tiền để mua lại cổ phần như vậy chứ. Còn hắn thì tin rằng mình đã gặp lại em gái, 1 nỗi niềm vui mừng không xiết, hắn sắp không ngồi yên được nữa rồi. Minh Nguyệt bây giờ xem ra còn xanh hơn lúc nãy, cô ta cứ tưởng mình đang gặp lại hồn ma của Gia Hân, người mà cô đã bỏ mặc cho chết khô trong nhà kho
- Trước mắt tôi muốn hỏi cô Minh Nguyệt, cô đã tìm được giám đốc nào tài giỏi hơn anh Gia Kiệt đây chưa?
- Vẫn...chưa... - cô ta vẫn còn chưa hoàn hồn, mồ hôi đổ ra như tắm
- Vậy...sau khi giám đốc đây bị cắt chức, ai sẽ tiếp tục điều hành công ty đây. Không lẽ cô định để hàng ngàn con người làm việc mà không có tổ chức, không có người đứng đầu sao? – một vài tiếng lao xao, đa số đang tán thành ý kiến đó, cô ta nhục nhã cúi đầu
Hắn như vớ được vàng, vừa gặp lại em gái, lại vừa được bênh vực. Còn gì hạnh phúc hơn sao
- Tôi...tôi...sẽ làm giám đốc – cô ta còn không biết tự lượng sức, dám nhận chức giám đốc về mình
- Vậy sao? Theo tôi được biết thì cô không hề có bằng cấp cũng như kinh nghiệm về kinh doanh, hơn nữa trước đây chỉ là người mẫu cho Thiên Phước. Cô muốn Sun&Moon phá sản sao? – tôi nổi đóa, sao cô ta có thể ăn nói không suy nghĩ gì được chứ
- Cô không thể chỉ căn cứ như vậy mà cho tôi không thể làm được
- Vậy được. Sắp tới là Giáng Sinh, cô và giám đốc Nguyễn Gia Kiệt sẽ cạnh tranh. Không cần biết 2 người làm thế nào, ai có doanh thu cao hơn sẽ được làm giám đốc. Các cổ đông có tán thành ý kiến của tôi không?
- Đúng vậy...
- Làm thế hợp lí đấy...
- Vậy cứ quyết định thế đi
- Vậy được, cuộc họp đến đây coi như kết thúc – đóng túi xách lại, tôi thẳng thừng tuyên bố
- Khoan đã... - có tiếng người kêu lại, lại là cô ta – cô...là ai?
- Tôi là Susan, cổ đông của Sun&Moon
Cô quay lưng bỏ đi, để lại 1 đống thắc mắc cho Minh Nguyệt, hắn và anh. Cô sẽ ghé qua chỗ nào đó ăn trưa, sau đó sẽ đi dự cuộc họp báo. Lúc nãy cô đã nhận được tin nhắn của Emma. Tất cả mọi người đã xuống máy bay, đang đi check in phòng khách sạn
Dừng trước quán mang tên Ngôi nhà nhỏ, cô cũng muốn vào đây ngồi chút cho ấm. Cô không thấy đói, sẽ chỉ nhâm nhi li ca cao nóng thôi.
Leng...keng...Tôi khá bất ngờ trước cách bài trí của quán, thật ấm áp. Tuy không ầm ĩ xô bồ, nhưng tôi cảm nhận được...tâm huyết của người chủ quán
Choang...Tôi giật thót mình. 1 cô gái làm rơi cách tách trên tay. Mọi người đều ngoái lại nhìn, nhưng cô ấy không hề bận tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Rồi cô bật khóc, tôi giật mình, không lẽ tôi đã làm điều gì sai. Cô ấy khóc ngon lành ngay giữa quán, như tôi là người có lỗi
- Cô à...cô... - tôi nhẹ nhàng nhắc nhở cô
- Cậu...sao... - cô ấy chạy lại ôm chầm lấy tôi. Nếu không phải vì tôi là con gái thì đây chắc là cuộc gặp gỡ nghẹn ngào giữa mấy cặp tình nhân
- Cô...sao vậy?
- Cậu...sao xưng hô xa lạ như vậy chứ? Sao bây giờ cậu mới về chứ hả? – cô ta tỏ vẻ nũng nịu
- Cô...là ai? – tôi mở to mắt
Vài phút lâm li trôi qua, cô ấy đã buông tôi ra, đã thôi khóc và xin lỗi tôi, tôi cũng không để tâm. Bây giờ tôi đang ngồi nhâm nhi li ca cao nóng và vài trang sách...nhưng bị người khác lúc nào cũng nhìn mình như moi móc tôi chịu không nổi. Đặt tiền lên bàn, tôi rời khỏi quán, thật mất hứng. Nhìn đồng hồ, cũng đã tới giờ đi dự họp báo rồi. Tốt nhất không nên đến trễ, thể nào cũng bị bọn phóng viên bới móc
- Cô tới rồi sao? – Emma chạy lại hớn hở khi thấy tôi – có cần trang điểm gì không?
- Không cần đâu, chúng ta bắt đầu thôi – tôi sửa sang lại đầu tóc – là truyền hình trực tiếp phải không?
- Phải
Ngồi cùng bàn với tôi là phó đạo diễn Emma, đạo diễn âm thanh, ánh sáng. Phòng họp không lớn, nhưng chật kín phóng viên. Nhìn mặt họ ngây thơ vậy thôi chứ lúc hỏi thì khó chịu lắm. Nếu không phải vì tài chinh chiến lâu năm chắc tôi cũng khó đối phó
- Chào cô đạo diễn Susan, nghe nói lần này cô về Việt Nam là muốn xây dựng sự nghiệp ở đây. Tại sao cô không ở Anh tiếp tục làm việc?
- Đó là ước mơ của tôi, tôi chỉ muốn về làm việc cho quê hương của mình thôi
- Vậy cô có tự tin lần này mình sẽ làm tốt như những lần trước không, mặc cho các điều kiện khí hậu, cảnh quay hay áp lực gì?
- Tôi thấy như vậy mới thú vị, tôi luôn đặt ra ình những mục tiêu, những khó khăn để vươn lên
- Vậy lần này cô hợp tác với Thiên Phước có gặp khó khăn gì không?
- Hầu như là không có. Nhưng tôi cũng chưa chắc, phải đợi phim bấm máy mới biết được
- Vậy cô có thể tiết lộ vài nét về nội dung bộ phim không?
- Đây là phim chiếu rạp, lần đầu tiên tôi quay ở Việt Nam nên có thể gặp rất nhiều khó khăn trong việc chọn cảnh. Nội dung phim nói về 1 cô gái sau 7 năm nằm viện tỉnh lại, sau đó cô ấy nhận ra mình bị lừa dối như thế nào. Vậy thôi
- Vậy khi nào cô sẽ tổ chức casting?
- Thời gian và địa điểm tôi sẽ nhanh chóng thông báo. Mong các anh chị phóng viên có thể hỗ trợ tôi
- Đương nhiên rồi ạ. Vậy cho tôi hỏi vấn đề hơi riêng tư 1 chút.Tôi được biết cô đã gần 30 rồi, nhưng hình như cô vẫn chưa có bạn trai, tôi thấy cô xinh đẹp như vậy mà
- Đó...đúng là chuyện riêng tư...nên...tôi không thể trả lời được – cô cười xòa
- Cô cười rất đẹp. Có thể hỏi tên Việt của cô là gì không? Tôi thấy không có thông tin gì về việc cô từng sinh sống ở Việt Nam
- À, tôi là...Nguyễn Gia Hân
Choang...Cái ly trên tay Thảo rơi xuống đấy. 5 chị em nhà nó đang xem ti vi. Khi thấy gương mặt của cô gái đó rất quen, bọn nó đã quyết lấy ảnh trong phòng ba ra xác nhận, thật sự rất giống. Hơn nữa...tên cũng trùng, chắc chắn đây là người mẹ mà ba nó vẫn luôn nhung nhớ bấy lâu, phải gọi ngay cho ba mới được. Nói là làm, Thảo lấy điện thoại điện lên công ty
Thành đang được Tiến băng bó vết thương ở chân, tại hôm qua anh giao chiến với mấy tay đua. Có người điện tới
- Chuyện gì vậy? – anh mệt mỏi nghe máy
- Ba...mẹ...mẹ...lên ti vi đấy ba à. Con...sẽ gửi cho ba – Thảo nói giọng lắp bắp như muốn khóc. Xem ra cô bé rất xúc động
- Con nói cái... - anh khó hiểu. Tít...tít...Có tin nhắn được gửi đến
"Tôi là...Nguyễn Gia Hân..." Anh run run, tưởng mình nghe lầm, anh liên tục nghe đi nghe lại đoạn video hàng chục lần. Chiếc điện thoại không còn đứng vững, rơi xuống đất vỡ tan tành. Bờ môi anh mấp máy không nói thành lời, Tiến thấy vậy cũng làm khó hiểu
- Có chuyện... - anh vụt chạy đi ngay khi Tiến vừa mở lời – này...đi đâu đó?