Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 14: Phiền não của Tiêu tổng (2)



“Tiêu Sinh, hôm nay anh có bận không? Em muốn mời anh ăn tối.”

Tiêu Sinh vừa tan làm, điện thoại đã vang lên một hồi chuông. Hắn liếc nhìn màn hình, tin nhắn đang hiển thị là của Lạc Gia Hân.

Nhìn thấy hai chữ “Hân Hân”, Tiêu Sinh chợt cảm thấy đau đầu và phiền muộn. Hắn cũng muốn gặp Lạc Gia Hân, tất nhiên không phải để tâm tình chuyện trai gái, cũng chẳng phải để đòi lại công đạo cho Cao Hy Hy. Hắn chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với cô về sự việc xảy ra vào hôm qua.

“Sáu giờ gặp, anh đến đón em.”

Tiêu Sinh nhanh chóng trả lời tin nhắn của Lạc Gia Hân, sau đó thu dọn tài liệu, rời khỏi Công ty.

Đúng hẹn, Tiêu Sinh đến trước cổng chung cư, Lạc Gia Hân cũng vừa bước ra. Cô ta đã chủ động chọn một quán ăn khá sang trọng và ấm cúng, Tiêu Sinh cũng không có ý kiến gì.

Dọc đường đi, Tiêu Sinh luôn giữ im lặng, khuôn mặt nghiêm nghị và lạnh nhạt hệt như dáng vẻ ngày thường của hắn khi ở Công ty. Lạc Gia Hân khẽ thở dài một hơi, chợt nhớ đến những ngày trước, Tiêu Sinh dù lạnh lùng với cả thế giới, nhưng lại ấm áp, trìu mến và cưng chiều cô ta vô cùng.

“Tiêu Sinh, hôm nay em hẹn anh ra đây vì có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Ngồi vào bàn ăn, Lạc Gia Hân khẽ mím môi một cái, sau đó mỉm cười dịu dàng, đưa tay vén lọn tóc đang rơi xuống trước ngực, nhỏ giọng nói Tiêu Sinh. Tiêu Sinh đang phiền muộn, hắn không để tâm đến những hành động đầy ẩn ý của Lạc Gia Hân, chỉ hờ hững đáp:

“Vừa hay anh cũng có chuyện muốn nói với em.”

Lạc Gia Hân vẫn giữ nụ cười điềm đạm trên môi, tỏ ra hiểu chuyện mà nói:

“Được, vậy anh nói trước đi.”

Tiêu Sinh thở hắt ra một hơi, hắn cũng không có ý định vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề:

“Gia Hân, hôm qua là em cố tình đẩy Cao Hy Hy, làm bẩn y phục của cô ta, đúng không?”

Nụ cười diễm lệ và e thẹn trên môi Lạc Gia Hân chợt tắt, sắc mặt cô ta bỗng trở nên khó coi. Lạc Gia Hân mở to mắt nhìn Tiêu Sinh, lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhói khó tả.

Hóa ra Tiêu Sinh nhận lời mời đi ăn tối với cô ta là để chất vấn cô ta chuyện này sao?

“Anh nhìn thấy rồi sao?”

Lạc Gia Hân hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi hỏi Tiêu Sinh. Lúc nhìn thấy Cao Hy Hy với bộ y phục mới, tự tin đứng trước Đại hội đồng cổ đông mà thuyết trình, Lạc Gia Hân đã cảm thấy có chuyện gì đó không đúng. Cô ta biết rõ, trong thời gian ngắn, nếu không có sự trợ giúp của người khác, Cao Hy Hy không thể ứng phó được.

Nhìn ánh mắt chứa đầy vẻ chán ghét xen lẫn sự cố chấp của Lạc Gia Hân, Tiêu Sinh biết cô ta cũng không có ý định trốn tránh chuyện này. Hắn thở dài một hơi rồi đáp:

“Gia Hân, anh biết em căm ghét Cao Hy Hy, anh cũng không thích cô ta, nhưng những chuyện em làm sẽ ảnh hưởng đến Công ty mà bố mẹ anh đã dày công gầy dựng, anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Lạc Gia Hân không nghe lọt tai những điều mà Tiêu Sinh vừa nói, bởi trong lòng cô ta lúc này, Tiêu Sinh chẳng khác nào đang viện cớ vì công việc chung để lên án cô ta, bênh vực Cao Hy Hy.

“Em đã định nhận lời quay lại với anh, Tiêu Sinh.”

Lạc Gia Hân rũ mi mắt, buồn bã đáp lời, rồi thở dài thườn thượt. Vành mắt cô ta phút chốc đỏ hoe, lồng ngực cũng đau nhói từng hồi. Với giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, Lạc Gia Hân cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của Tiêu Sinh mỗi khi có chuyện liên quan đến Cao Hy Hy.

“Em thực sự rất sợ, Tiêu Sinh, em thực sự sợ.” Lạc Gia Hân nghẹn ngào nói, nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống gò má trắng nõn nà. “Em sợ anh sẽ thích Cao Hy Hy mà bỏ mặc em, em sợ anh sẽ dành hết mọi ưu tiên mà anh từng dành cho em để cho cô ta. Vì em vẫn còn yêu anh, sợ mất anh, nên em mới làm khó dễ Cao Hy Hy để cô ta thấy khó mà rút lui…”

Giọng nói của Lạc Gia Hân càng lúc càng lạc đi trong tiếng nấc đầy uất ức và bất cam, khiến Tiêu Sinh dù muốn lạnh lùng trách móc cô ta cũng không tránh khỏi đau lòng, thương xót. Tiêu Sinh chờ đợi suốt ba năm, Lạc Gia Hân mới quay trở về, hắn khao khát làm lại từ đầu với cô ta đến nỗi trong mơ cũng mơ về ngày hai người đoàn tụ.

Thế nhưng, chẳng hiểu vì lí do gì, giờ đây, khi Lạc Gia Hân nói ra những lời như dốc hết ruột gan, Tiêu Sinh lại chẳng mảy may động lòng.

Hắn không vui như hắn vẫn tưởng, không hạnh phúc chất ngất như vô số lần hắn bắt gặp khung cảnh này trong giấc mơ. Lạc Gia Hân, cô ta không còn là mơ ước của Tiêu Sinh nữa.

“Gia Hân, chuyện này… để sau đi. Anh chỉ muốn nói với em, đừng vì căm ghét người khác mà đánh mất đi chính mình.”

“Em làm chuyện này là vì ai chứ? Còn không phải vì em yêu anh sao?” Lạc Gia Hân nắm chặt góc váy của mình, dần dần nhận ra Tiêu Sinh không còn khát khao tình yêu của cô ta nữa.

Tiêu Sinh ngả người ra ghế, bất lực mà nhìn ra cửa sổ thủy tinh, ký ức năm đó lại ùa về. Ngày đó, hắn chấp nhận cưới Cao Hy Hy vì hai lý do. Thứ nhất, hắn chán nản và đau khổ vì đánh mất Lạc Gia Hân. Thứ hai, vì mẹ hắn mắc bệnh tim, không thể chịu được xúc động mạnh. Bao năm qua hắn từng nghĩ, chỉ cần Lạc Gia Hân quay về, những ngày tháng tự do tự tại của hắn cũng sẽ trở lại. Thế nhưng bây giờ, Tiêu Sinh cảm thấy thật trống rỗng.

Ngay giây phút ấy, Tiêu Sinh nhận ra, tình cảm hắn dành cho Lạc Gia Hân rốt cuộc chỉ còn lại sự cố chấp và ngông cuồng của tuổi trẻ mà thôi.