Lạc Gia Hân vừa lên phòng Tổng Giám đốc thì gặp phải Tiêu Sinh đang đăm chiêu nhìn vào màn hình máy tính. Cô ta bước lại gần hắn, cúi người, cố tình để lộ vòng một căng đầy dưới cổ áo chữ V trễ nải.
"Gia Hân, có việc gì không?"
Tiêu Sinh ngước mắt nhìn cô ta một lát, sau đó lại chăm chú làm việc. Lạc Gia Hân có chút bất mãn, liền thở dài một hơi rồi nói:
"Hôm nay anh đưa Cao Hy Hy đi gặp đối tác à?"
"Đúng vậy! Kế hoạch lần trước do cô ấy thực hiện. Đối tác muốn gặp cô ấy." Tiêu Sinh bình thản đáp.
"Tại sao em không thể đi cùng anh, với tư cách là thư ký của anh? Anh luôn bỏ mặc em bên ngoài cuộc sống của anh, công việc của anh. Vì sao Cao Hy Hy có thể đi bên cạnh anh, mà em với tư cách là bạn gái của anh lại không thể?"
Lạc Gia Hân bức xúc đã lâu, nên hỏi một tràng. Tiêu Sinh lúc này mới sửng sốt ngước mắt lên nhìn cô ta, chau mày hỏi:
"Bạn gái? Chúng ta đã chia tay lâu rồi, và cho đến bây giờ vẫn chưa quay lại với nhau, sao em có thể xem là bạn gái của anh được?"
Lời nói của Tiêu Sinh khiến Lạc Gia Hân tức giận đến nghẹn cả họng. Cô ta không nghĩ đến, Tiêu Sinh ấy vậy mà vô tình đến thế!
"Tiêu Sinh, anh thích Cao Hy Hy rồi, đúng không?"
Lạc Gia Hân nói với giọng điệu nghiêm túc, khiến Tiêu Sinh cũng ngẩn người ra một hồi. Hắn thích Cao Hy Hy ư? Có lẽ nào lại thế chứ? Hắn chỉ xem cô như đồng nghiệp, một người đồng nghiệp bất đắc dĩ mà thôi.
"Tôi thích ai không quan trọng nữa. Quan trọng là lát nữa tôi phải đi gặp đối tác, em để túi đồ đó lại đây, rồi đi làm việc đi."
Nói rồi, Tiêu Sinh hướng ra cửa, gọi lớn:
"La Sơn, Cao Hy Hy, mấy giờ rồi mà hai người còn chưa vào làm việc?"
La Sơn đang đứng ngoài cửa xem kịch vui, còn Cao Hy Hy thì đang ở căn tin ăn sáng với Kỷ Hàm. Nghe Tiêu Sinh gọi, La Sơn hớt hải chạy vào.
"Chào Tiêu tổng!" Nói rồi, anh ta liếc nhìn Lạc Gia Hân một cái rồi tiếp lời. "Sáng nay cô Gia Hân một mực giật túi đồ này khỏi tay tôi, tôi còn tưởng anh mua cho cô ấy."
La Sơn dứt lời, Lạc Gia Hân lập tức đen mặt, trừng mắt nhìn anh ta. Tiêu Sinh lại thở dài một hơi, nghiêm mặt nói với Lạc Gia Hân:
"Em quậy đủ rồi đó, Gia Hân! Mau về làm việc đi, đây là công ty, không phải nơi để em có thể tùy hứng!"
Hai mắt Lạc Gia Hân bỗng đỏ hoe lên, ai oán nhìn Tiêu Sinh, nhưng hắn chỉ lạnh lùng ra hiệu cho La Sơn đuổi người. Lạc Gia Hân càng ngày càng quá phận, hắn càng bao dung cô ta, cô ta lại càng thách thức giới hạn của hắn.
La Sơn đưa tay mời Lạc Gia Hân ra cửa, trong lòng vô cùng hả hê. Thường ngày, cô ta hay chê bai anh ta quê mùa, cục mịch, lại còn chọc ghẹo đến giới tính của anh ta trước mặt mấy bà tám trong công ty, La Sơn nhẫn nhịn cũng đã lâu rồi. Nếu không phải Lạc Gia Hân là người do Tiêu Sinh đích thân tiến cử, với cái tính đó của cô ta, cô ta nhất định sẽ bị đào thải sớm.
Cao Hy Hy lúc này mới thong thả đi vào phòng làm việc, vừa đúng tám giờ sáng. Nhìn thấy bản mặt đáng ghét của Tiêu Sinh, Cao Hy Hy lập tức cảm thấy không khí xung quanh ngột ngạt hơn hẳn.
Tiêu Sinh cũng không thèm nhiều lời với cô, hắn cầm túi quần áo hàng hiệu đắt tiền tiến lại bàn làm việc của Cao Hy Hy, trầm giọng nói:
“Mặc vào đi, rồi chuẩn bị đi gặp đối tác.”
Cao Hy Hy tròn mắt nhìn Tiêu Sinh, cô nhận ra thứ trong tay hắn chính là món quà mà hắn tặng cho Lạc Gia Hân.
“Tôi không mặc! Quần áo của tôi không đẹp, không đắt, nhưng đủ lịch sự.”
Vừa nghĩ đến bộ quần áo kia là Lạc Gia Hân không cần mới tới tay cô, Cao Hy Hy liền cảm thấy bực tức trong lòng. Tiêu Sinh lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ muốn nhân cơ hội này mua cho cô một bộ quần áo mới mà thôi!
“Lịch sự thì lịch sự, nhưng cô đã mặc nó nhiều lần rồi. Thay cái này đi, rồi giữ luôn mà mặc. Bộ quần áo này nằm trong bộ sưu tập mới nhất của nhãn hàng xa xỉ, không phải có tiền là mua được đâu.”
Cao Hy Hy ghét nhất là thái độ này của Tiêu Sinh. Cô không còn là Cao Hy Hy - người vợ nhu nhược của hắn nữa. Cô không muốn sống dưới sự ban phát của nhà họ Tiêu, càng không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Tiêu Sinh. Hơn nữa, thứ mà Lạc Gia Hân bỏ đi, cô nhất định sẽ không thèm!
“Tiêu tổng, xin anh đừng làm ra vẻ bố thí đó cho tôi. Tôi có tiền, tôi tự mua sắm cho bản thân mình. Còn nữa, nếu Lạc Gia Hân của anh không thích thứ này, anh vất đi là được, đừng đem thứ người ta xem là đồ thừa để tặng cho tôi!”
Nói rồi, Cao Hy Hy không thèm để ý đến Tiêu Sinh nữa, chỉ chăm chú làm việc của mình. Tiêu Sinh có chút chưng hửng, nhưng cũng khá bực mình. Hắn đã dày công săn lùng món hàng thời trang mà giới thượng lưu đua nhau giành giật cho bằng được suốt mấy hôm nay, vậy mà Cao Hy Hy lại tỏ thái độ như vậy. Thật tức chết hắn!
Nếu là ba năm trước đây, chắc chắn Tiêu Sinh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng hiện tại, hắn chỉ cảm thấy có gì đó chua chua, xót xót, xen lẫn bất lực và hoài nghi chính mình.
Có phải đúng như lời Lạc Gia Hân đã nói, hắn thực sự thích Cao Hy Hy rồi? Chuyện này rất khó có khả năng, vì nếu có thể thích cô, vì sao ba năm qua hắn chưa từng động lòng với cô, thậm chí còn không có hứng thú gì với cô?