Cao Hy Hy thức khuya mấy đêm liền vẫn chưa thể xong bản kế hoạch cho triển lãm sắp tới, nên cô quyết định sẽ tá túc ở phòng pha trà của Công ty.
Hôm đó, thấy Cao Hy Hy bước ra từ nhà vệ sinh với bộ đồ pijama hình con vịt, Tiêu Sinh thực sự nhịn cười muốn nội thương.
“Anh cười cái gì? Còn không phải tại anh bắt tôi tăng ca ngày đêm à?” Cao Hy Hy trừng mắt nhìn Tiêu Sinh, lúc này cũng đang mặc một bộ pijama.
“Không có, tại tôi thấy em mặc bộ đồ này rất dễ thương.” Tiêu Sinh mỉm cười đáp, trong mắt mười phần cưng chiều.
Cao Hy Hy liếc mắt một cái, bĩu môi không thèm đáp. Cô ngủ ở phòng pha trà, Tiêu Sinh ngủ ở phòng Tổng giám đốc. Thế nhưng ban đêm, Tiêu Sinh vẫn thỉnh thoảng xuống phòng trà xem xem Cao Hy Hy ngủ có ngon giấc hay không, có đạp chăn ra ngoài hay không.
Sáng sớm hôm sau, Cao Hy Hy thức dậy, vệ sinh cá nhân, rồi chuẩn bị vào làm việc. Đúng lúc này, Phương Dật lại nhắn tin:
“Anh đến trước cổng Công ty em rồi, muốn mời Hy Hy đi ăn sáng.”
“Em xuống liền!”
Cao Hy Hy bận rộn suốt mấy ngày, tất nhiên là cũng có hơi nhớ Phương Dật. Nhìn thấy tin nhắn của anh ta, cô hí hửng rời phòng làm việc. Tiêu Sinh nhìn dáng vẻ gấp gáp và nụ cười tươi tắn của Cao Hy Hy, nghĩ đến chuyện cô sẽ vui vẻ cùng Phương Dật mà không khỏi hụt hẫng. Hắn nhìn hai túi thức ăn nóng hổi ở trên bàn mình, chợt nhận ra sự quan tâm mà hắn dành cho Cao Hy Hy sẽ chẳng bao giờ có cơ hội thể hiện trước mặt cô.
Phương Dật đón Cao Hy Hy ngay trước cổng Công ty, khi cô vừa bước vào xe, anh ta liền nhìn thấy khuôn mặt không điểm chút phấn son. Dù Cao Hy Hy xinh đẹp, làn da không chút tì vết, môi cũng đỏ hồng tự nhiên, nhưng Phương Dật vẫn cảm thấy không được vui.
“Hôm qua em không về nhà à?”
Cao Hy Hy sửng sốt nhìn Phương Dật, lắp bắp đáp:
“Làm… làm sao anh biết?”
Phương Dật nhếch miệng cười rồi nói:
“Em chẳng bao giờ ra đường mà không trang điểm, ít nhất cũng phải thoa chút son.”
Cao Hy Hy vô thức đưa tay xoa xoa mặt mình, thật kỳ lạ, bình thường Cao Hy Hy cũng chỉ dùng kem chống nắng, qua loa một chút, chẳng qua hôm nay cô vội xuống gặp Phương Dật nên đã quên đánh son, vậy mà anh ta vẫn đoán ra được cô không về nhà.
Cao Hy Hy vốn không phải cô gái quá mức thật thà, không biết nói dối, nhưng ở trước mặt Phương Dật, không hiểu vì sao cô lại có chút rụt rè, không thể nào che giấu anh ta bất cứ điều gì.
“Công ty đang có dự án quan trọng, nên em buộc phải tăng ca.” Cao Hy Hy lí nhí đáp.
“Tiêu Sinh có tăng ca cùng em không?” Phương Dật bình thản hỏi lại, giọng điệu lạnh tanh.
Cao Hy Hy chợt chột dạ, Phương Dật không thường hay ghen, nhưng cứ hễ nhắc đến Tiêu Sinh, anh lại bày ra vẻ mặt lãnh đạm, vô tình kia, khiến cô hơi sợ.
“Có ạ, nhưng em và hắn mỗi người một chỗ…” Cao Hy Hy rũ mi mắt, giọng nói bắt đầu có chút căng thẳng.
Phương Dật nhếch miệng cười, cũng không muốn làm khó cô nữa. Tiêu Sinh thích Cao Hy Hy như vậy, cùng là đàn ông với nhau, anh ta đương nhiên hiểu được ý đồ của hắn.
Dọc đường đi, Phương Dật không nói thêm lời nào, Cao Hy Hy cảm thấy có chút sợ sệt, nhưng cô cũng chẳng làm gì sai, những chuyện cần nói đều đã nói. Cao Hy Hy vốn là người tâm cao khí ngạo, chỉ vì chục tỷ đồng trả nợ cho cha mới phải cúi mình trước Tiêu Sinh, nay gặp được Phương Dật, cô đã sớm xác định, hợp thì đến, không hợp thì tan.
Cao Hy Hy cũng chẳng buồn giải thích gì thêm, dự án đấu thầu kia đã chiếm hết tâm trí của cô rồi. Cũng tốt nghiệp đại học ngành Kinh tế, lại phải khom lưng bó gối hầu hạ Tiêu Sinh suốt ba năm, nay Cao Hy Hy mới có cơ hội chứng minh thực lực, nên cô chỉ muốn dốc sức cho nó. Nếu Phương Dật hiểu cô thì chẳng có gì bàn cãi, còn nếu anh ta cố tình không hiểu thì đành phải tùy vào duyên phận.
Gần tám giờ sáng, Phương Dật đưa Cao Hy Hy về lại Công ty Tiêu Gia. Cao Hy Hy định bước xuống xe thì anh ta đã nắm lấy tay cô, đưa lên môi mình, rồi nói bằng giọng nhỏ nhẹ, trìu mến:
“Ban nãy anh có chút không phải, em đừng để trong lòng.”
Cao Hy Hy hơi ngạc nhiên, nhưng dù sao Phương Dật đã nói như vậy, cô cũng không muốn làm mất hòa khí.
“Em không sao, chỉ mong từ nay anh có thể thông cảm cho công việc của em một chút.”
“Ừm.” Phương Dật lập tức đáp lời, sau đó đưa tay Cao Hy Hy lên môi mình, hôn nhẹ một cái. “Vậy em đi làm đi, tối anh sẽ gọi.”
Cao Hy Hy mỉm cười, vội rụt tay lại, dù sao cũng đang đứng trước Công ty, không nên quá thân mật với Phương Dật.
Đúng lúc này, Lạc Gia Hân cũng vừa đến, khoảnh khắc ban nãy bị cô ta bắt gặp. Lạc Gia Hân có chút kinh ngạc, nhưng đã nhanh tay quay lén bằng điện thoại. Cô ta nhận ra Phương Dật, bởi anh ta thường xuất hiện trên báo đài, cũng là một doanh nhân trẻ có tiềm năng giống như Tiêu Sinh.
Đột nhiên, trong đầu Lạc Gia Hân nảy ra một vài ý nghĩ, cô ta nhếch miệng cười một cách đắc ý, ánh mắt hướng về phía Cao Hy Hy cũng đầy toan tính.