Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 37: Âm mưu (3)



Ở cách đó không xa, Tiêu Sinh đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Cao Hy Hy và Phương Dật. Mặc dù không rõ Phương Dật nói gì với Cao Hy Hy, nhưng nhìn biểu cảm và thái độ của cô, hắn cũng đoán ra được phần nào.

Có lẽ Cao Hy Hy ghen với Lạc Gia Hân, trong khi đó Phương Dật lại vô cùng hờ hững, khiến cô có chút hụt hẫng.

Tiêu Sinh thở dài rồi nghĩ, hắn cũng không phải chưa từng trải qua chuyện yêu đương, nên hắn rất hiểu tâm trạng của Cao Hy Hy. Lúc trước, khi còn cùng với Lạc Gia Hân ở bên nhau, cô ta cũng không ít lần chọc ghen hắn bằng những trò trẻ con. Lâu ngày, Tiêu Sinh đã quen với chuyện đó, và cũng bao dung cho tính khí của cô ta, nhưng nói thật lòng, hắn vẫn cảm thấy có chút chán nản.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng Tiêu Sinh chắc chắn rằng Lạc Gia Hân đã làm điều gì đó khiến Cao Hy Hy hiểu lầm về mối quan hệ giữa cô ta và Phương Dật. Bất chợt, Tiêu Sinh cảm thấy vô cùng thất vọng về Lạc Gia Hân, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ta khiến hắn thất vọng. Thế nhưng, những lần trước đó cùng lắm chỉ là những trò vặt vãnh. Bây giờ không ngờ cô ta lại cả gan mồi chài Phương Dật chỉ vì căm ghét Cao Hy Hy. Lạc Gia Hân quả thực đã biến thành con người khác.

Thời gian trôi đi, cuối tuần đó, Cao Hy Hy cũng hoàn thành bảng kế hoạch dưới sự giúp sức của Tiêu Sinh. Hai người đã tốn hết nửa tháng ròng để chuẩn bị cho buổi triển lãm. Bản kế hoạch đó cũng sớm được công bố trước ông Tiêu, bà tiêu và hội đồng cổ đông, ai nấy đều vô cùng tán thưởng sự sáng tạo và tỉ mỉ của Cao Hy Hy.

“Nói đi nói lại, vẫn là Tiêu tổng tuổi trẻ tài cao.” Một đại cổ đông trong Công ty vỗ tay khen ngợi Tiêu Sinh trước Hội đồng.

Tiêu Sinh mỉm cười khiêm tốn, ánh mắt trìu mến liếc về phía Cao Hy Hy.

“Tôi chỉ giỏi giữ chân người có tài thôi, còn toàn bộ kế hoạch lần này là công sức của Phó phòng Cao.”

Cao Hy Hy cúi đầu ngượng ngùng, không ngờ Tiêu Sinh lại khen ngợi cô trước mặt Hội đồng cổ đông. Trước đây, hắn luôn coi thường cô và xem cô như cái gai trong mắt, thế nhưng thời gian qua, làm việc chung với nhau cũng đã lâu, Cao Hy Hy nhận ra Tiêu Sinh là người rất dễ bị thuyết phục bởi những nhân viên có năng lực.

Buổi tối hôm đó, để mừng cho công lao của Cao Hy Hy, Tiêu Sinh liền mời cô đi ăn tối một bữa thật hoành tráng.

“Hay là tôi gọi các anh chị em trong phòng kế hoạch cùng đi nhé, dù sao tôi cũng là người của phòng kế hoạch.”

Nhận được lời mời của Tiêu Sinh, Cao Hy Hy có chút ngượng ngùng. Đi ăn tối riêng với Tiêu Sinh là chuyện mà cô vẫn luôn kiêng kị.

“Nếu mời cả phòng kế hoạch thì phải mời luôn cả Kỷ Hàm à?” Tiêu Sinh nhíu mày nhìn Cao Hy Hy, trong lòng không vui chút nào.

“Tất nhiên rồi, cậu ấy cũng là người của phòng kế hoạch mà!”

“Vậy thì không được!” Tiêu Sinh lạnh lùng đáp.

Cao Hy Hy thở dài bất lực, lắc đầu rồi nói:

“Anh đường đường là Tổng giám đốc, sao lại đi so đo với một nhân viên nhỏ nhoi chứ?”

“Ai bảo cậu ta cứ luẩn quẩn trước mặt em?” Tiêu Sinh trừng mắt nhìn Cao Hy Hy rồi không ngần ngại nói. “Nói chung là tôi không thích những người luôn bám lấy em, kể cả Phương Dật!”

Cao Hy Hy mở to mắt nhìn Tiêu Sinh, bầu không khí xung quanh hai người bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo. Cô không nghĩ đến Tiêu Sinh lại buông lời tán tỉnh mình như vậy, mặc dù vẻ mặt của hắn không có chút gì là cợt nhả, Cao Hy Hy vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi.

Không phải Cao Hy Hy “tự sướng”, nhưng cô thực sự nghĩ có lẽ nào Tiêu Sinh đã phải lòng cô không?

Đây là chuyện mà Cao Hy Hy cho là đáng sợ nhất trên đời!

“Sao em ngây người ra vậy? Lời tôi nói có vấn đề gì sao?” Tiêu Sinh bắt đầu điều khiển xe, tất nhiên là không cho ai đi cùng bọn họ.

“Không có gì, chỉ là… tôi cảm thấy nó không giống phong cách thường ngày của anh.” Cao Hy Hy lắp bắp đáp.

Đúng vậy, thường ngày hắn ta vô sỉ, khó tính, mặt mày vô cũng hãm cạch, lại xấu xa hèn hạ! Một kẻ không ngần ngại bỏ ra mười tỷ chỉ để Cao Hy Hy chủ động ly hôn, giờ sao có thể tán tỉnh cô được?

“Em muốn biết vì sao không?” Tiêu Sinh đột ngột nhìn Cao Hy Hy bằng ánh mắt có chút ẩn ý, khiến Cao Hy Hy hơi sợ hãi mà rụt người lại.

“Chắc là thôi đi, tôi… không muốn biết!”

Cao Hy Hy mỉm cười gượng gạo, rồi nhìn đi nơi khác. Tiêu Sinh thở dài một hơi, hắn vốn định thông qua bữa cơm tối nay mà bày tỏ lòng mình.

Từ lúc Cao Hy Hy xác nhận mối quan hệ với Phương Dật, Tiêu Sinh đã nhận ra, hắn thực sự thích cô rồi!

Thế nhưng Cao Hy Hy lại phũ phàng đến mức nghe cũng không muốn nghe, nhìn cũng không muốn nhìn, thực sự khiến Tiêu Sinh vừa đau lòng lại vừa day dứt.

Lúc này, trên đường rất vắng, ở ngay bãi đỗ xe đối diện Công ty, một chiếc xe đen sang trọng đang đỗ. Ngồi trên xe là một người đàn ông điển trai, cao lớn, lịch lãm, không ai khác chính là Phương Dật. Phương Dật cuộn tay thành nắm đấm, tức giận nhưng vẫn cố bảo trì bình tĩnh. Anh ta đã nhìn thấy rõ mồn một, Cao Hy Hy lên xe Tiêu Sinh, nói chuyện thân mật rồi cùng nhau đi đâu đó.

Ngay lúc đó, điện thoại Phương Dật bỗng đổ chuông liên hồi. Anh ta cau có bắt máy, chợt nhận ra giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Phương tổng, anh rảnh không? Chúng ta đi ăn tối nhé?”