Rởi khỏi phòng họp, Tiêu Sinh vẫn nắm chặt tay Cao Hy Hy, Cao Hy Hy cũng không hề giãy giụa như mọi khi, có lẽ chuyện vừa xảy ra đã khiến tâm trí cô trở nên chậm phản ứng.
Tiêu Sinh và Cao Hy Hy quay về phòng Tổng Giám đốc, lúc này, Cao Hy Hy mới e dè hỏi:
“Tiêu Sinh, chúng ta phải làm sao đây? Tôi… tôi thực sự không làm chuyện đó. Tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.”
Tiêu Sinh ngồi xuống bàn làm việc, day day hai bên thái dương. Cao Hy Hy đã nói câu nói kia rất nhiều lần, như một người bị quẫn trí. Tiêu Sinh đau lòng, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp:
“Tôi tin em, dù có chuyện gì xảy ra cũng tin em. Bây giờ em phải bình tĩnh, việc đầu tiên là mở toàn bộ hệ thống camera để xem xét.”
Cao Hy Hy như bừng tỉnh, lập tức gật đầu lia lịa rồi gọi điện cho phòng kỹ thuật. Tiêu Sinh đã có lệnh phải rà soát toàn bộ hệ thống camera, nên bộ phận kỹ thuật không dám chậm trễ, thức trắng mấy đêm liền, không bỏ sót một chi tiết nào.
Thế nhưng, xem xét một lượt, kết quả vẫn là con số không.
Cao Hy Hy cũng vì chuyện này mà thức trắng mấy đêm, Tiêu Sinh cũng không về nhà, cứ ở lại Công ty chăm sóc cho cô. Thấy Cao Hy Hy tiều tụy đi, Tiêu Sinh vô cùng bất an. Từ trước đến nay, Cao Hy Hy luôn làm chủ mọi việc rất tốt, cô chưa bao giờ suy sụp đến mức này. Tiêu Sinh nghĩ ngợi một hồi rồi chủ động gọi điện thoại cho một người bạn thân thiết. Anh ta là luật sư giỏi có tiếng trong giới doanh nhân, nếu có sự trợ giúp của người này, dù Cao Hy Hy không tìm được chứng cứ chứng minh mình vô tội thì cũng không ai có thể ép cô nhận tội.
Tối hôm đó, sau khi xem xét hết toàn bộ hệ thống camera nhưng vẫn không phát hiện điều gì bất thường, Cao Hy Hy chán nản nằm dài trên bàn, cơm tối cũng không buồn ăn. Tiêu Sinh đi gặp đối tác về, thấy Cao Hy Hy rũ rượi ngồi trong phòng làm việc, đèn cũng không bật, liền cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn bước lại gần cô, khẽ vén mái tóc lòa xòa trước trán cô rồi dịu dàng nói:
“Hy Hy, về nghỉ ngơi thôi, tôi đưa em về.”
Cao Hy Hy lắc đầu, vành mắt đỏ hoe lên, đột nhiên lại ôm cổ Tiêu Sinh rồi bật khóc:
“Tiêu Sinh, tôi rất sợ. Tôi chưa bao giờ sợ như thế này, ngay cả khi bố tôi mắc nợ xã hội đen hàng tỷ đồng, tôi cũng không cảm thấy sợ như thế này. Tôi sợ ảnh hưởng đến cả công ty, ảnh hưởng đến anh, sợ mình trở thành tội đồ.”
Cao Hy Hy cứ như vậy mà ở trên vai Tiêu Sinh khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi tèm lem, ướt cả vai áo vest của hắn. Tiêu Sinh ôm cô vào lòng, vỗ về cô một lúc, đợi cô bình tĩnh lại rồi mới khuyên nhủ:
“Hy Hy, đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Chúng ta từ từ điều tra mọi việc, được không?”
Cao Hy Hy lắc đầu, sụt sùi nói:
“Anh đừng gạt tôi, đừng tưởng tôi không biết gì cả. Vụ việc lần này khiến Công ty tổn thất hàng trăm tỷ, còn bị đối tác cười chê, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, còn bị ngân hàng gửi công văn tất toán khoản vay. Tình hình khó khăn như vậy cũng vì tôi mà ra, làm sao tôi yên tâm được?”
Lời nói của Cao Hy Hy càng khiến Tiêu Sinh cảm thấy đau lòng và lo lắng khôn xiết. Đúng như những gì cô nói, dự án lần này là dự án trọng điểm, Tiêu Sinh đã đầu tư một khoản tiền không nhỏ, hơn nữa còn là một khoản vay ngân hàng. Cũng không phải hắn không không đủ tiền để trả, vả lại trong chuyện làm ăn không thể không xảy ra chuyện thế chấp, nợ nần.
Có điều, Tiêu Sinh không ngờ Phương Dật lại có được toàn bộ kế hoạch triển lãm và triển khai dự án mới của Công ty hắn, càng không ngờ được Công ty Phương Thị lại nhanh chóng đầu tư để cạnh tranh với Tiêu Gia. Đây rõ ràng là cạnh tranh không lành mạnh.
“Tiêu Sinh, tôi xin lỗi, tất cả là lỗi của tôi. Tôi cũng không ngờ Phương Dật lại là kẻ như vậy.”
Hình như Cao Hy Hy cũng có cùng suy nghĩ với Tiêu Sinh, cô thất vọng tràn trề bởi Phương Dật lại lợi dụng thông tin nội bộ của Tiêu Gia để cạnh tranh với bọn họ. Rõ ràng, trong chuyện tình cảm anh ta đã là một kẻ lạnh lùng, nhẫn tâm, trong chuyện làm ăn lại không hề đứng đắn.
Tiêu Sinh vuốt ve sống lưng đang căng thẳng của Cao Hy Hy, trầm giọng đáp:
“Hy Hy, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Tôi không trách móc em, không phải lỗi của em. Em nghỉ ngơi đi, sau đó cố nghĩ lại thật kỹ xem, thời gian trước đó có điểm gì bất thường, có ai đáng nghi ngờ cố tình tiếp cận em hay không.”
Cao Hy Hy gật đầu lia lịa, cằm vẫn đặt trên vai Tiêu Sinh, khóc sụt sùi. Tiêu Sinh thở dài một hơi, ngoài an ủi Cao Hy Hy, hắn cũng chưa biết phải làm gì tiếp theo.