Trong những ngày xảy ra chuyện động trời kia, Tiêu Sinh chợt phát hiện ra Cao Hy Hy không còn gắt gỏng với hắn, xua đuổi hắn hay lạnh nhạt với hắn nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù chuyện lần này gây tổn thất rất lớn đối với Công ty mà nhà họ Tiêu ra sức gầy dựng, nhưng bù lại, Tiêu Sinh dường như đã có được sự tín nhiệm, dựa dẫm của Cao Hy Hy.
Mấy ngày này, Tiêu Sinh luôn ở bên cạnh Cao Hy Hy, ngay cả khi cô đã về nhà. Tiêu Sinh có thể nhận thấy sự hoang mang và sợ hãi của Cao Hy Hy sau khi chứng kiến người đàn ông khả nghi kia mở khóa căn hộ của cô chỉ với vài thao tác đơn giản.
Tối hôm đó, trong lúc ngồi ăn cơm, Tiêu Sinh suy nghĩ một lát rồi ngẩng mặt lên, đối diện với khuôn mặt hốc hác của Cao Hy Hy, trầm giọng nói:
“Hy Hy, em có thể nghĩ đến chuyện chuyển nhà, tôi sẽ tìm một căn hộ mới cho em, đảm bảo an ninh sẽ tốt hơn nơi này.”
Cao Hy Hy sửng sốt nhìn Tiêu Sinh, thực sự cô cũng từng nghĩ đến chuyện chuyển nhà. Có điều, tài chính của cô không cho phép cô ở những căn hộ cao cấp. Với số tiền mà Cao Hy Hy có thể kiếm được, ngoài việc chăm lo cho bản thân, cô còn phải gửi về nhà cho bố mẹ, căn hộ hiện giờ cô đang ở có thể xem là vừa hợp túi tiền lại vừa vặn với nhu cầu của cô nhất.
Thấy Cao Hy Hy trầm ngâm nghĩ ngợi, Tiêu Sinh cũng hiểu ra vấn đề. Trước đây, Cao Hy Hy vì tiền nên mới kết hôn với hắn, hắn biết, mấy năm qua, người cha nát rượu, cờ bạc, bê tha của cô vẫn chứng nào tật nấy, không thay đổi được. Cao Hy Hy chăm chỉ làm việc như vậy một phần là vì gồng gánh kinh tế của cả nhà.
“Hy Hy, em đừng lo, chi phí thuê nhà tôi sẽ trả.”
“Không được! Tôi không muốn mắc nợ anh!” Cao Hy Hy kiên quyết đáp, ngay sau khi Tiêu Sinh mở lời. Cô ghét nhất là nợ ân tình của người khác, Tiêu Sinh lại càng không.
“Xem như là bồi thường cho ba năm hôn nhân không hạnh phúc của em.” Tiêu Sinh mỉm cười, thản nhiên đáp.
Cao Hy Hy cúi đầu, không biết phải nói gì, chỉ cảm thấy vành mắt mình nóng lên, sống mũi cũng cay xè.
Tiêu Sinh và Cao Hy Hy rất hiếm khi nói về cuộc hôn nhân đã từng đổ vỡ của hai người bọn họ. Kỳ thực ba năm đó, Cao Hy Hy không đặt nhiều tâm tư của mình lên Tiêu Sinh, chỉ mong muốn thông qua cuộc hôn nhân này để cứu gia đình mình. Hơn nữa, sau đó, Cao Hy Hy cũng nhận được mười tỷ, cô biết Tiêu Sinh muốn ly hôn với cô chẳng qua vì muốn giải thoát cho cả hai người, Lạc Gia Hân chỉ là một cái cớ.
“Tôi cũng đã nhận mười tỷ, có lẽ không cần bồi thường nữa. Anh cũng không hề nợ tôi, chúng ta kết hôn với nhau là tôi nguyện ý, anh mới là người bị ép buộc. Ba năm đó, cuộc sống của tôi không hề tệ, anh cũng chưa từng ngược đãi tôi.”
Cao Hy Hy nhỏ giọng đáp, cô nghĩ mọi chuyện nên chấm dứt ở ngày mà họ ly hôn. Thế nhưng, Tiêu Sinh lại nắm chặt tay cô, vuốt ve mái tóc của cô rồi nói:
“Vậy xem như chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.”
Cao Hy Hy mở to mắt nhìn Tiêu Sinh. Bắt đầu lại từ đầu, ý hắn là hai người bọn họ chính thức quen nhau sao? Cao Hy Hy chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này, lúc này, cô đang rối bời vì sự việc kế hoạch triển lãm bị lộ. Hơn nữa, Cao Hy Hy vẫn chưa sẵn sàng tiếp nhận tình cảm củacủa Tiêu Sinh.
Cũng không hẳn là không có tình cảm với hắn, mà cô nghĩ, bọn họ không thể xóa sạch quá khứ để đến với nhau. Cao Hy Hy gượng cười rồi đáp:
“Nếu là Phương Dật, tôi không ngại thử thêm một lần, nhưng với anh… tôi sợ.”
Tiêu Sinh ngỡ ngàng, ánh mắt nhìn Cao Hy Hy chứa đầy sự băn khoăn. Phương Dật đã làm tổn thương Cao Hy Hy rất nhiều, vì sao cô nguyện ý cùng anh ta thử lại một lần nữa, mà với hắn thì Cao Hy Hy lại quyết liệt cự tuyệt?
Tiêu Sinh có chút đau lòng, hắn vốn nghĩ thời gian bên nhau không lâu, nhưng hắn cùng Cao Hy Hy có rất nhiều chuyện đáng nhớ, thế nhưng cuối cùng Cao Hy Hy vẫn không chọn hắn.
“Em yêu Phương Dật đến thế sao?” Tiêu Sinh buồn bã hỏi.
Cao Hy Hy nghĩ ngợi một lúc, nói cô yêu Phương Dật thì không phải, cô không yêu kẻ xem cô như thế thân, làm tổn thương cô, còn khiến cô lâm vào cảnh khốn đốn như hiện tại.
“Không, tôi không yêu anh ta.” Cao Hy Hy kiên quyết đáp.
“Vậy tại sao?” Tiêu Sinh hỏi.
Cao Hy Hy sửng sốt nhìn hắn, lẽ nào hắn không hiểu ý cô. Cao Hy Hy thở dài một hơi rồi đáp:
“Vì cho dù Phương Dật quay lưng với tôi một lần nữa, tôi vẫn sẽ không tổn thương. Nhưng anh thì khác, nếu chúng ta yêu nhau rồi lại chia xa, tôi… nghĩ là tôi sẽ rất khó vượt qua. Bởi vì…”
Cao Hy Hy đột nhiên ngập ngừng, cô né tránh ánh mắt của Tiêu Sinh. Mấy ngày gần đây, Cao Hy Hy đã nghĩ rất nhiều chuyện. Giả sử Tiêu Sinh không còn ấm áp, quan tâm cô như hiện tại, cô sẽ ra sao. Cao Hy Hy là người không hiểu thấu lòng người, lại càng không hiểu thấu lòng mình. Cô thực sự rất ngốc!