Cao Hy Hy đến công ty Tiêu Gia, vừa vào phòng Tổng Giám đốc đã thấy Tiêu Sinh cùng với mấy vị cổ đông lão làng trong Công ty họp mặt căng thẳng. Cô khéo léo đóng cửa, rồi đứng ngoài hành lang. La Sơn vừa đi ngang qua, nhìn thấy Cao Hy Hy thì liền kéo cô lại, nhỏ giọng nói:
“Hình như Tiêu tổng tìm được manh mối gì đó có liên quan đến chuyện của chị đấy!”
Cao Hy Hy sửng sốt, tròn mắt nhìn La Sơn. Mấy hôm nay Tiêu Sinh mặc dù có chút bận rộn nhưng vẫn thường xuyên quấn lấy cô. Nào ngờ, hắn vẫn không bỏ cuộc mà tiếp tục điều tra vụ việc kia.
Cao Hy Hy có chút cảm động, nói đúng hơn, là vô cùng cảm động.
Đợi Tiêu Sinh họp xong, Cao Hy Hy mới bước vào phòng. Nhìn thấy hắn, cô bối rối nói:
“Tôi đến từ tám giờ, nhưng thấy anh đang họp nên…”
Tiêu Sinh mỉm cười, đương nhiên không trách mắng Cao Hy Hy đi làm trễ. Hắn nhẹ nhàng kéo cô lại gần mình, khiến Cao Hy Hy giật mình sửng sốt.
“Tiêu Sinh, đang ở công ty…”
“Không sao, đây là phòng riêng của anh, đâu ai dám vào.”
Tiêu Sinh lại cười xấu xa, ôm chặt lấy Cao Hy Hy. Cao Hy Hy cũng không phản kháng nữa, thấp giọng hỏi hắn:
“Chuyện kia… anh điều tra đến đâu rồi?”
“Hôn anh một cái rồi anh trả lời.” Tiêu Sinh vừa nói vừa chu miệng ra.
Cao Hy Hy tức giận đánh “bép” vào miệng hắn, sau đó đứng phắt dậy, đi lại bàn làm việc của mình. Tiêu Sinh không nghiêm túc chút nào, hắn còn đang cười hì hì ở sau lưng cô.
“Thôi nào, đừng giận.” Tiêu Sinh tiến lại gần Cao Hy Hy, nắm bàn tay cô, hôn lên mấy cái rồi tiếp lời. “Anh tra được tên đàn ông lẻn vào nhà em từng có tiền án tiền sự, phía cảnh sát đều lưu lại thông tin của anh ta. Về cơ bản thì anh ta không có thù oán gì với em hay là mối liên hệ nào với công ty Tiêu Gia cả. Anh đoán là có người thuê anh ta làm như vậy, chứ không phải xuất phát từ động cơ của chính anh ta.”
Cao Hy Hy nhíu mày nhìn Tiêu Sinh, dường như cô đang hoài nghi chuyện gì đó. Cao Hy Hy thở dài một hơi rồi cúi đầu nhìn máy tính đang khởi động, không nói với hắn lời nào.
Tiêu Sinh cũng đoán được suy nghĩ của Cao Hy Hy. Ở Công ty này, người luôn đối đầu với Cao Hy Hy, làm khó dễ cô nhiều lần không ai khác chính là Lạc Gia Hân. Tiêu Sinh cũng từng nghi ngờ Lạc Gia Hân, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng Lạc Gia Hân không phải kẻ bất chấp thủ đoạn như thế.
Buổi trưa, Cao Hy Hy vào phòng trà, một lần nữa lại đối mặt với Lạc Gia Hân. Cô xoay người bỏ đi, vì không muốn dây vào rắc rối. Thế nhưng, Lạc Gia Hân lại gọi cô lại:
“Hy Hy, sao nhìn thấy tôi lại sợ hãi quay đầu bỏ chạy vậy? Có phải đã làm chuyện có lỗi với công ty nên không ngẩng mặt nhìn ai khác được, đúng không?”
Cao Hy Hy đảo mắt một vòng rồi thở dài. Con người của Lạc Gia Hân vẫn luôn như vậy, có chút đắc ý thì lại châm chọc, mỉa mai người khác.
“Tôi không rảnh nói chuyện với cô.”
Cao Hy Hy tiếp tục bước đi, muốn tránh xa Lạc Gia Hân một chút. Nào ngờ, Lạc Gia Hân lại níu tay cô lại, thấp giọng cảnh cáo:
“Tốt nhất là cô nên biết thân biết phận mà rời khỏi công ty và đừng làm liên lụy đến Tiêu Sinh nữa!”
Cao Hy Hy tức giận hất tay Lạc Gia Hân, trong mắt cô, ả đàn bà xấu xa này luôn tìm mọi cách hãm hại cô, thậm chí chuyện lần này rất có thể cũng liên quan tới cô ả.
“Cô là cái thá gì mà dám ra lệnh cho Cao Hy Hy tôi? Tôi nói cho cô biết, cô càng muốn ngăn cản tôi, tôi càng muốn tiến đến với Tiêu Sinh đấy! Cô làm gì được tôi?” Cao Hy Hy trợn mắt, hăm dọa Lạc Gia Hân, khiến cô ta căm tức đến nỗi đỏ bừng mặt mày.
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô? Cô có bản lĩnh thì đi mà giành lấy Tiêu Sinh, tôi không rảnh!” Cao Hy Hy khoanh tay thách thức.
“Cao Hy Hy, cô đừng quá tự phụ!” Lạc Gia Hân giận sôi máu.
Cao Hy Hy nhếch miệng cười, nói nhỏ với Lạc Gia Hân:
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra sự việc kia đến cùng, kẻ nào làm ảnh hưởng đến công ty và Tiêu Sinh thì tự biết!”
Lời nói của Cao Hy Hy khiến Lạc Gia Hân triệt để câm miệng, không dám nói thêm lời nào, sợ càng nói dài nói dai lại càng để lộ điểm yếu của bản thân. Cao Hy Hy nhếch miệng cười một cách đầy khinh bỉ, rồi rời khỏi phòng trà.
Cao Hy Hy rời khỏi phòng trà thì liền quay về phòng tổng giám đốc tìm gặp Tiêu Sinh. Tiêu Sinh đang dùng bữa trưa, thấy Cao Hy Hy không vui, liền mỉm cười kéo cô lại gần mình rồi hỏi:
“Sao vậy? Sao mặt mày buồn hiu vậy? Ai dám làm Hy Hy của anh mất hứng?”
Cao Hy Hy hất tay Tiêu Sinh, nhăn mặt nói:
“Còn ai vào đây ngoài nữ thần trong mộng của anh?”
Tiêu Sinh nhướng mày, hiểu ra được vài chuyện, nhưng hắn vẫn mặt dày xấn tới, xoa xoa tấm lưng mềm mại của Cao Hy Hy rồi nói:
“Ơ hay, em tự làm chính mình giận đấy à?”
“Anh… Đồ mặt dày!”
Cao Hy Hy vùng vằng đứng dậy, nhưng vừa xoay người đi, cô đã không nhịn được mà mỉm cười.