Tiêu Sinh đưa Cao Hy Hy về phòng bệnh đặc biệt dành riêng cho hắn, sau đó rót cho cô một cốc nước. Nhìn bộ dạng thảm thương của Cao Hy Hy, Tiêu Sinh vừa thấy buồn cười lại vừa đau lòng.
“Xin lỗi, mặc dù không cố ý, nhưng anh đã làm em sợ.”
Cao Hy Hy húp một ngụm nước, liếc mắt nhìn Tiêu Sinh, xấu hổ đáp:
“Sợ gì chứ? Sợ anh chết rồi không ai trả lương cho tôi!”
Tiêu Sinh nhìn hai mắt sưng húp, đầu tóc rối xù, chân đi dép lê của Cao Hy Hy, đoán chừng nghe tin hắn bị tai nạn, cô đã vội chạy đến đây, chắc còn khóc lóc rất thảm thương. Vậy mà còn mạnh miệng!
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng giống như một phép thử. Tiêu Sinh nghĩ ngợi một lúc, rồi quay sang nhìn Cao Hy Hy, nghiêm túc hỏi:
“Nếu thật sự anh là người nằm trong nhà xác thì sao?’
Cao Hy Hy sửng sốt, ngước mắt nhìn Tiêu Sinh. Lúc này, trong mắt cô là sự sợ hãi và bàng hoàng giống hệt như lúc nãy. Cao Hy Hy thật sự không dám tưởng tượng rằng Tiêu Sinh vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, và cô không bao giờ được gặp lại hắn nữa.
Cao Hy Hy thở dài một hơi, cúi đầu không đáp. Tiêu Sinh như thấy sự đau lòng đến tột cùng trong mắt cô. Hắn khẽ cười, ôm cô vào lòng rồi nói:
“Vậy mà em còn nói em không có tình cảm với anh à?”
Cao Hy Hy xấu hổ, định đẩy Tiêu Sinh ra, nhưng hắn đã dùng một cánh tay lực lưỡng của mình ôm chặt lấy cô. Đây là cơ hội hiếm có, Tiêu Sinh nhất quyết sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hắn lại tiếp tục thì thầm vào tai Cao Hy Hy, giọng nói từ tính, ngọt ngào lại có chút quyến rũ:
“Em nói xem đây có phải là định mệnh hay không? Nếu không có sự nhầm lẫn kia, liệu em có biết rằng anh đối với em quan trọng thế nào hay không? Hy Hy à, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện rồi, cũng đã để lỡ mất nhau một lần, anh không muốn sau này phải hối hận nữa. Em thấy thế nào?”
Những lời nói của Tiêu Sinh như có ma lực khiến Cao Hy Hy không thể không nghĩ tới khoảnh khắc ban nãy. Tiêu Sinh nói đúng, cô và hắn đã bỏ qua nhau một lần, ban nãy suýt chút nữa thì cô nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ Tiêu Sinh thêm một lần nữa. Cảm giác đau xót và hối tiếc kia, đến cuối đời, Cao Hy Hy cũng không muốn trải nghiệm thêm một lần nào khác.
Thấy Cao Hy Hy im lặng không nói, Tiêu Sinh càng thêm chắc chắn rằng trong lòng cô, hắn giữ một vị trí rất quan trọng. Lúc này, Tiêu Sinh đột nhiên xoa xoa hai gò má Cao Hy Hy, rồi hôn lên đôi mắt đỏ sưng húp của cô, dịu dàng nhắc lại một lần nữa:
“Hy Hy, em nhớ anh từng nói gì với em không?”
Cao Hy Hy có chút xấu hổ, lúng túng quay lại đi nơi khác rồi lầm bầm:
“Anh ngày nào cũng nói, nói nhiều như vậy, làm sao tôi nhớ hết được?”
Cao Hy Hy vừa dứt lời, Tiêu Sinh đã bật cười rồi đáp:
“Từ nay trở về sau em có thể quên hết mọi chuyện mà anh từng nói với em, chỉ duy nhất một điều em không được quên, đó là… anh yêu em. Hy Hy, anh thực sự rất yêu em.”
Dứt lời, Tiêu Sinh liền đặt lên môi Cao Hy Hy một nụ hôn, khiến cô hoàn toàn không kịp phản ứng. Bàn tay rắn chắc ôm chặt lấy vai cô, để cô không thể nào giãy giụa. Thật ra, Cao Hy Hy cũng không hề muốn giãy giụa. Đến tận lúc này, cô mới biết bản thân đã chờ đợi nụ hôn này của Tiêu Sinh từ rất lâu rồi.
Hai người ở trong phòng bệnh viện môi lưỡi dây dưa không dứt. Phút chốc, bầu không khí xung quanh họ đã bắt đầu nóng lên và đầy ám muội. Tiêu Sinh sau một hồi nhấm nháp làn môi mềm mại của Cao Hy Hy cũng đành phải buông. Hắn xoa xoa đôi môi đã bị hắn cắn mút đến sưng đỏ, mỉm cười rồi nói:
“Bây giờ chúng ta bắt đầu lại từ đầu được chưa?”
Cao Hy Hy thở hổn hển, bên tai là tiếng nói ấm áp và trìu mến của Tiêu Sinh, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú, rạng rỡ của hắn. Cao Hy Hy cảm thấy tim mình đập nhanh đến điên cuồng, cảm giác rung động lúc này còn mãnh liệt hơn khi cô hẹn hò với Phương Dật gấp trăm lần.
Tiêu Sinh thấy Cao Hy Hy chỉ nhìn mình mà không đáp, hắn liền mỉm cười mà dọa nạt:
“Em còn không trả lời, anh tiếp tục hôn đến khi em chịu nói thì thôi!”
Cao Hy Hy trừng mắt nhìn Tiêu Sinh, mặt mày hắn đầy vết thương, tay cũng đang phải bó bột, vậy mà hắn còn đùa giỡn cô cho được. Cao Hy Hy mím môi, suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Anh còn nhớ em từng nói gì với anh không?”
Tiêu Sinh ngẩn ra một lúc, sau đó chậm rãi hồi tưởng lại từng khoảnh khắc bọn họ bên nhau. Một lát sau, Tiêu Sinh đáp:
“Em từng nói, nếu phải bỏ lỡ nhau một lần nữa, em sẽ không chịu đựng được. Em yên tâm, anh sẽ không để em phải thất vọng và đau lòng.”
Tiêu Sinh nói xong, Cao Hy Hy liền nở một nụ cười, cô khẽ gật đầu, hai cánh môi hé mở như định nói điều gì đó với Tiêu Sinh…
“Trời ơi, Tiêu tổng, anh dọa em sợ chết đi rồi! Ủa… chị Hy Hy… chị…”
La Sơn từ đâu chạy xộc vào phòng bệnh, nước mắt nước mũi tèm nhem. Thấy Cao Hy Hy đang ngồi trong lòng Tiêu Sinh, còn mặt Tiêu Sinh thì đen như đít nồi, anh ta đã biết anh ta phạm phải một sai lầm cực lớn.
La Sơn nuốt nước bọt, cười cười một lát, sau đó co chân bỏ chạy ra ngoài.