Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng

Chương 8: Rối loạn hormone?



Vì Lạc Gia Hân giận dỗi bỏ về, bữa cơm tối của nhà họ Tiêu trở nên gượng gạo hẳn. Kỳ thực đây chỉ là cảm giác của Tiêu Sinh, còn ông bà Tiêu và Cao Hy Hy thì vẫn cao hứng dùng bữa.

Kết thúc bữa cơm, Tiêu Sinh lên ban công sân thượng gọi điện cho Lạc Gia Hân, thế nhưng chuông đổ ba bốn lần, cô ta vẫn không nghe máy. Tiêu Sinh vô cùng chán nản. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, Lạc Gia Hân vẫn trẻ con và nóng nảy như vậy.

"Sinh à, xuống dưới nhà đánh xe đưa Hy Hy về đi con!"

Mẹ Tiêu phát hiện Tiêu Sinh đứng trên sân thượng, liền ló đầu lên ra lệnh. Tiêu Sinh bực bội đảo mắt một vòng, không nhanh không chậm đáp:

"Cô ta có chân mà mẹ, tự đến được thì tự về được chứ!"

Bà Tiêu nhanh chân đi về phía Tiêu Sinh, sau đó đưa tay cốc lên đầu hắn.

“Cái thằng đầu đất này! Con để Hy Hy đi về nhà một mình vào giờ này à?”

Tiêu Sinh chán nản nhìn mẹ mình, hắn vẫn không hiểu Cao Hy Hy có điểm gì lại khiến mẹ hắn yêu thích đến như vậy. Bà Tiêu đứng đối diện với Tiêu Sinh, thuyết phục hắn cả buổi trời hắn mới chịu đưa Cao Hy Hy về. Thế nhưng, khi hai mẹ con xuống dưới phòng khách, Cao Hy Hy đã về từ lúc nào.

“À, con bé nói cũng khá trễ rồi, nên không đợi Tiêu Sinh nữa.”

Nhìn sắc mặt hụt hẫng của bà Tiêu, ông Tiêu vội lên tiếng giải thích. Tiêu Sinh lại cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Những ngày kế tiếp, Tiêu Sinh tìm cách bắt chuyện với Lạc Gia Hân nhưng cô ta không hề muốn lắng nghe hắn. Cao Hy Hy vẫn như cũ, chăm chỉ đi làm, và không hề để ý đến cặp đôi rắc rối Tiêu Sinh và Lạc Gia Hân. Thế nhưng, ngày qua ngày, tâm sự của Tiêu tổng lại có chút biến chuyển.

“Sếp à, hình như dạo này anh bị rối loạn hormone thì phải.” La Sơn đứng khép nép bên bàn làm việc của Tiêu Sinh, tay ôm chặt tập tài liệu, e dè lên tiếng.

Tiêu Sinh vừa nghe hết câu, hai mắt đã trợn ngược, nghiến răng nói với La Sơn:

“Cậu muốn chết phải không?”

La Sơn đương nhiên không muốn chết, lập tức xua tay rồi vội giải thích:

“Sếp, sếp đừng nóng! Tôi nghe nói… nghe nói… đàn ông lâu ngày không được thỏa mãn thường… nóng giận thất thường. Mà anh thì… hầu như lúc nào cũng phát hỏa, thực sự không phải chuyện bình thường.”

La Sơn vừa dứt lời, Tiêu Sinh liền giơ nắm đấm về phía anh ta, đang vẻ hùng hồn như sắp đánh người tới nơi. La Sơn sợ hãi, co chân bỏ chạy, ra đến cửa còn không quên thò đầu vào nói thêm một câu:

"Sếp, tôi chỉ muốn tốt cho anh mà thôi. Tích tụ ham muốn lâu ngày không được thỏa mãn nhất định sẽ bị nóng trong người, ảnh hưởng tâm trí…"

"Cút!"

Tiêu Sinh không nhịn nổi, lập tức phóng tập tài liệu về phía La Sơn. Đúng lúc đó, Cao Hy Hy lại bước vào.

"Á!"

Tập tài liệu oan nghiệt kia lập tức đáp xuống đầu Cao Hy Hy, khiến cô choáng váng mặt mày, giấy tờ trên tay cũng vô ý mà rơi xuống đất. Tiêu Sinh cũng hoảng hốt, hắn chỉ muốn đánh cho La Sơn lắm mồm kia chừa thói nhiều chuyện thôi, không ngờ lại đụng phải Cao Hy Hy.

Cao Hy Hy khi không lại bị đập trúng đầu, đương nhiên là không vui. Cô trừng mắt nhìn Tiêu Sinh, hậm hực vô cùng.

"Nhìn gì mà nhìn? Mau nhặt lên!"

Tiêu Sinh gác chân lên bàn, mặc dù không cố ý làm Cao Hy Hy bị thương, nhưng cảm giác ức hiếp cô vẫn luôn thống khoái như vậy. Cao Hy Hy là cấp dưới, không còn cách nào khác, đành cúi xuống nhặt tập tài liệu, trong miệng không ngừng lầm bầm chửi rủa Tiêu Sinh.

"Đồ hách dịch. Đồ chết bầm!"

Tiêu Sinh nhếch miệng cười. Hắn đã quen với thói độc miệng của Cao Hy Hy từ lúc nào không biết. Tiêu Sinh vắt chân lên ghế, tận hưởng cảm giác khoái trá khi thấy Cao Hy Hy loay hoay dưới đất với đống giấy tờ. Váy ngắn, giày lại quá cao, khiến động tác của cô trở nên rất chật vật.

"Alo, phòng Hành chính nhân sự Ban hành gấp quy chế xử phạt mới của Công ty. Nói xấu sếp, xúc phạm sếp, xử phạt năm trăm ngàn đến hai triệu một lần, tùy mức độ nặng nhẹ. Thế nhé!"

Tiêu Sinh vừa dứt lời đã thấy ánh mắt tóe lửa của Cao Hy Hy. Dạo này, cô thường ỷ y có bà Tiêu chống lưng nên nói năng không kiêng dè, không ngờ cái tên Tiêu Sinh nhỏ mọn này lại tính toán như vậy.

"Nhìn gì? Tiếp tục làm việc đi!"

Tiêu Sinh bày ra vẻ mặt hách dịch, vênh váo nhìn Cao Hy Hy. Cao Hy Hy tức đến méo mặt, thật muốn nhào đến tẩn cho Tiêu Sinh một trận, thế nhưng, vì bảo toàn tiền lương đến cuối tháng, cô buộc phải nhẫn nhịn.

Cao Hy Hy tiếp tục cúi xuống đất sắp xếp lại mớ tài liệu. Ở cách đó không xa, Tiêu Sinh vốn dĩ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên lại bị thứ gì đó thôi miên, thu hút sự chú ý.

Bên dưới cổ áo sơ mi có phần trễ nải của Cao Hy Hy là một đôi gò bồng đảo trắng muốt như tuyết, mềm mại như lụa thượng hạng. Khe ngực sâu hun hút như muốn dẫn dắt đầu óc của Tiêu Sinh hướng đến những suy nghĩ chẳng mấy trong sáng. Quỳ dưới đất là đôi chân thon dài lộ ra khỏi chiếc váy công sở ngắn và bó sát. Không biết Cao Hy Hy đang vô tình hay cố ý, mà từ góc độ của Tiêu Sinh, hắn có thể nhìn thấy mảnh vải ren nhỏ xíu lấp ló bên dưới chiếc váy của cô.

Đột nhiên, ký ức đêm hôm đó ở hán bar vốn dĩ nên trôi vào quên lãng lại hiện về rõ mồn một. Tiêu Sinh nuốt nước bọt, lập tức cảm thấy cả người khô nóng, nơi nào đó cũng không tự chủ được mà ngẩng cao đầu.

Chết tiệt! Sao lại như vậy? Tiêu Sinh hắn rất ít khi có phản ứng như thế này, thậm chí là khi ở bên cạnh Lạc Gia Hân. Tiêu Sinh sầu não, bắt đầu cảm thấy có thứ gì đó không ổn sắp diễn ra.