Nhật Ký Xây Dựng Tổ Chức Ở Nơi Dị Giới Xuyên Qua

Chương 2: Trước Ngày Viết Nhật Ký, Quá Trình Xuyên Không



Ôm tiểu nha đầu vào lòng, lão gia tử cười phúc hậu. Nha đầu ngày đó đứng chưa tới hông ông giờ đã lớn thế này.

Mọi người thấy thế cũng vui mừng, chuyện năm đó đứa trẻ tội nghiệp. Chỉ còn một mình nhân gian, ba mẹ mất, nay mạnh mẽ trưởng thành vốn chuyện tốt.

Tà Vân ôm gia gia đã lâu không nhìn, nay tóc cũng hoa râm. Chỉ trách nàng dùng thời gian quá lâu để lớn, không phụng dưỡng ông cẩn thận. "Gia gia, có phải hay không ta thật không tốt. Đi lâu như vậy, hại gia lo lắng ".

Lão gia tử vỗ vỗ Tà Băng đầu, cười nói. "Nào có, nhìn con trưởng thành hạnh phúc người làm ông ta đây như thế mãn nguyện, ha ha".

Tà Vân không nói chỉ im lặng vui vẻ, lòng nàng ấm áp biết bao nhiêu. Cô của Tà Vân, em gái ba nàng đi đến ôm nàng một cái."Cực khổ cho con rồi". Bà đau lòng này đứa nhỏ của anh trưởng, hận không thể mang nàng về hảo hảo yêu thương.

Cả nhà như thế đầy đủ thành viên đều vui mừng. Quản gia lâu năm trong gia đình thấy trời bắt đầu giữa trưa vội nói. "Lão gia, đã quá trưa cơm chuẩn bị xong rồi".

Lão gia ừ một cái, mọi người cùng nhau vào nhà nhưng là... Tà Vân nhìn bên rừng đối diện nhà xuất hiện ánh sáng lóe lên, là súng bắn tỉa. Nàng cả kinh, cây súng đang hướng đến lão gia tử. Vội chạy đến nàng hét "Gia gia cẩn thận, có người bắn tỉa".

Bị tiếng Tà Vân dọa tên bắn lén biết mình đã bại lộ, hắn liền bắn loạn. Tiếng súng đùng đùng vang liên tiếp, cũng may Quân gia được Tà Vân nhắc nhở tránh được. Lão gia tử tuy có kinh hách nhưng vẫn mau chóng bình tĩnh. Ông điều động mọi người vào trong nhà chính tránh trước, dù Quân gia ai ai thân thủ cũng không phải hạn vừa. Nhưng địch trong tối, ta ngoài sáng cẩn thận là đều cần thiết.

Lão gia tử cùng toàn thể Quân gia đã vào trong, nhưng tiếng súng vẫn không dừng. Xem ra bọn chúng đã quyết tâm giết người của Quân gia, ông lại sai đám người ra đối phó. Thuộc hạ Quân gia được huấn luyện khắc khe, có thể nói là tinh anh. Nhanh chóng rút súng ứng chiến, mạnh mẽ quyết liệt.

Một số người chưa hoàn hồn, may mắn vừa rồi Tà Vân nhắc nhở kịp thời. Nếu không, nếu không chỉ chậm một khắc họ không thể đầy đủ trở vào. Một số người định đến cảm ơn Tà Vân nhưng nàng lại không thấy đâu.

Mọi người truyền nhau đến lão gia tử, ông giật mình nhận ra Tà Vân không thay thấy đâu. Vội vã nhìn ra ngoài sân, thì ra từ đầu nàng đã ở lại đối phó đám người trong rừng. Không ít tên bị nàng bắn chết, đám thuộc hạ của nàng cũng không thua kém.

Hợp tác với người trong Quân gia, nhanh chống khống chế tình hình. Bọn bắn lén chỉ còn lại mấy người, trong khi người quân gia lại chỉ ít người bị thương không đáng lo ngại.

Lão gia tử thầm khen cháu gái mình, vừa nãy còn như bình thường cô gái. Giờ lại hóa thiếu nữ dũng mãnh, mỗi một phát súng đều ngắm bắn chuẩn xác một người. Không uổng công hắn hy vọng tương lai Quân gia.

Bọn ám sát thấy tình hình không ổn, quả nhiên là Quân gia, mỗi người đều là tinh anh. Nghĩ muốn rút lui, hôm nay đã hao tổn nhiều nhân lực liền hướng trong rừng thoát thân.

Thuộc hạ quân gia không được lệnh lão gia tử nên không đuổi theo, thuộc hạ Tà Vân ngược lại truy kích. Tà Vân vốn thấy bọn chúng chạy liền hết hứng thú, muốn vào nhà. Ai ngờ Lục Dân thiếu niên bên cạnh nàng lại chạy theo truy kích. Nếu là người khác nàng sẽ không hề quan tâm. Nhưng hắn theo chăm sóc nàng từ nhỏ, từ lâu đã xem hắn là người thân. Nay thấy hắn dấn thân vào nguy hiểm, nàng không thể không quan tâm.

Đuổi theo vào rừng Tà Vân mặt bỗng nhăn lại, trước mắt là vực. Lại nhìn trước vực Lục Dân bị bọn sát thủ đánh thuê chèn ép vây quanh. Trước khi bị phát hiện nàng phải tìm cách làm sau đưa hắn chuyển vào đây. Nắm chặt tay đầu óc xoay chuyển nhanh chóng. Nàng nghiêm mặt, tự động đường đường chính chính ra ngoài đối mặt.

Đám sát thủ nhìn nàng bất ngờ, nàng nhưng dám một mình đi ra. Một trong số bọn hắn nhận ra nàng vội hô "Ả là cháu đích tôn Quân gia, không giết được lão nay giết cháu lão cũng không tệ ". Bọn chúng đồng loạt gật đầu, hôm nay tổn thất nhiều như vậy không thể vô công trở về.

Tức thời, sát thủ chuyển mục tiêu nhắm vào Tà Vân. Nàng vẫn đứng im lặng, giống như tự nguyện cho bọn hắn giết chết. Lúc này nàng ra hiệu cho Lục Dân đã bị lãng quên ra tay. Lục Dân nhận được gật đầu, móc ra súng dự phòng bắn bọn người đang không phòng bị.

Một vài tên sát thủ ngã xuống bọn hắn mới nhận thấy trúng kế, tức giận muốn ra tay với Tà Vân thì đã bị nàng đá rơi súng. Thân thủ nàng nhanh nhẹn thi triển karate tay đấm chân đá đám người cánh xa. Dùng judo vật ngã đám người ở gần, tránh né đạn đến một cách gọn lẹ. Có lúc lại sử dụng một chút cổ võ nhảy tới nhảy lui làm sát thủ hoa mắt loạn xạ.

Một hồi ác chiến, sát thủ toàn bộ bị nàng cùng Lục Dân hạ gục. Đương nhiên tên nào chưa chết, cũng phải chết. Nàng nhìn Lục Dân, y gật đầu ra ý hiểu rõ. Đi đến từng tên sát thủ chưa dứt hơi, ngay đầu một phát súng. Những tên còn lại đau đớn nhích người lùi muốn trốn khỏi ánh mắt tử thần của Tà Vân. Nhưng được bao xa chứ, 'bằng' một tiếng giữa không gian yên ắng đặc biệt chói tay. Tên sát thủ mềm người ngã xuống, đầu không ngừng tuôn máu.

Tên cuối cùng ở xa nhất, bị Tà Vân đánh gãy xương lại bị Lục Dân bắn ở chân. Muốn trốn không xong, nhích người cũng không được. Lục Dân đi đến hắn giơ súng nhắm ngay đầu "Hừ, cho các người đáng chết. Ngày lão đại về nhà vui vẻ như vậy bị các ngươi phá hủy. Thật không thể tha mà".

Tên sát thủ trầm mặt không nói giống như buông xui trước cái tử. Bổng nhiên hắn ngước đầu cười điên loạn "Ha ha ha.. Đúng ta đáng chết, các ngươi cũng phải chết theo".

Tà văn thấy không ổn, quả nhiên hắn tung cát trong tay vào Lục Dân. Không nhìn thấy gì nhưng Lục Dân vẫn bắn loạn trúng vai sát thủ. Hắn từ trong áo lấy ra quả mìn nhỏ, muốn kích hoạt.

Chuyện không hay nàng lo sợ đã đến, Lục Dân không thể cứ như vậy chết. Nàng vội chạy đến đẩy ra Lục Dân đang nhắm tịt mắt, rời xa vòng nguy hiểm vách đá. "Bùm" tiếng mìn nổ chấn động khu rừng, lửa lớn gặp cây lập tức bén mồi lan ra.

Lão gia tử huy động người vừa vào tới đã thấy một màn này, trước mắt tiếng nổ đỏ lửa. Lục Dân bị sức dội văng mạnh ra đất ngất đi, còn Tà Vân cùng sát thủ tan xương nát thịt.

Quân gia lão nhân không thể tin đều ông nhìn thấy, trong đầu không ngừng hình ảnh lúc nhỏ của Tà Vân. Nàng năm tuổi thông minh linh động, nàng đánh ra những đường quyền từ thân thể bé nhỏ. Nàng mười tuổi ngày từ biệt ông lưu luyến không nỡ, cách sáu năm chờ đợi. Nàng hôm nay sau bao nhiêu đó ngày tháng, gặp lại nàng chưa nói bao nhiêu câu, chưa ngắm kĩ nàng lớn lên xinh đẹp. Nay lại, lại..

"A.... Vân nhi, không". Lão gia tử đau đớn ngã xuống, nước mắt không khống chế tuôn trào. Cháu gái của ông, không đâu, không thể nào.

Gia quyến phía sau cũng ôm lấy chính mình thân nhân tức tưởi khóc lớn. Tà Vân nàng hiểu chuyện cô gái, sao mệnh lại như vậy khổ, sao gia đình anh trưởng lại như vậy đáng thương.

Người bình tĩnh hơn kêu người đỡ lão gia dậy, người dập tắt đám lửa tránh lan ra xa hơn. Sau khi lửa tắt may mắn, thi thể sát thủ được thẩm định nhưng lại không có của Tà Vân.

Con trai thứ ba nhà Quân gia chạy về báo cho mọi người tin tốt. Nhà chính đang bao trùm một mảng đau thương. Chưa ai trở lại chính mình nhà, mà thờ thẫn thương tâm. Lão gia tử cũng sắc mặt tiều tụy, lúc về đến nay vẫn chưa lên tiếng.

Một thuộc hạ được con trai thứ ba sai quay về báo tin trước, vừa đến trước mặt lão gia tử vừa nói. "Lão gia, tin tốt. Không có thi thể của tiểu thư, không có thi thể của tiểu thư".

Lão gia tử mắt động, mọi người cũng nhìn hắn hỏi rõ. Thực sự, là thực sự sao? Tên thuộc hạ chắc chắn, vừa rồi đã kiểm định không có thi thể tiểu thư.

Mọi người vừa vui, lại vừa lo lắng. Vậy Tà Vân đâu? Nhớ lại vừa rồi bìa rừng, vách núi! Là vách núi. Vừa với một tia hy vọng bọn họ lại tuyệt vọng, nhìn lão gia. Lão gia tử thì không muốn nghĩ đến cái gì ngoài ý muốn vội ra lệnh."Đi, đi nhanh. Sai người tìm đường xuống vách núi tìm, dù là bằng cách nào. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!".

Bọn họ một đám bất ngờ, phải. Bọn họ không nên bỏ cuộc, liền nhanh chóng phái người đi tìm.

Lão gia tử trong thư phòng vuốt ve cuốn sách Tà Vân từ nhỏ yêu thích. Tầm mắt nhìn ra cửa sổ một mảnh rừng xanh vô tận. Lòng kiên định, 'Tà Vân, phải cố lên. Ông nhất định tìm ra cháu'.