Nhật Ký Xoay Người Của Nữ Phụ - Fuglife

Chương 77



Chapter 77 Câu dẫn thượng tiên (15)

Từ lúc đi tới lúc về cũng chỉ vỏn vẹn một canh giờ, vậy mà tiểu viện của cô thực sự đã có thêm mấy.

phòng, đồ đạc bên trong cũng chuẩn bị đầy đủ Trình Diệu Vi mỉm cười, chỉ cho Tư Tính từng nơi, sau đó nói.

Sau này ở đây, có gì thiếu thì nói với ta– Trình Diệu Ví theo thói quen đưa tay xoa xoa má Tư Tĩnh.

Chuẩn bị cho con ạ?- Tư Tĩnh ngẩng đầu, rong mắt hàm chứa một chút lo lắng và vui mừng đan xen.

Ừ,- Trình Diệu Vi mỉm cười – Nghỉ sớm đi, ngày mai bắt đầu tu luyện.- Nói xong cô liền quay đi.

Vâng. Sư phụ.. ngủ ngon.- Tư Tĩnh cúi đầu, nói nhỏ.

Ngủ ngon. Trình Diệu Vì đã đi được vài bước, vậy mà vẫn đáp lại Tư Tĩnh giật mình, sau đó nhanh chóng chạy về phòng, đóng cửa.

Sư phụ nghe được.

Tối đó nằm trên giường, Tư Tĩnh vẫn là khó ngủ.

Tất cả mọi thứ mà sư phụ làm đều khiến cho Tư Tĩnh không nhịn được mà cảm động, mà muốn trầm mê trong đó. Nhưng cậu không phải là không hiểu, không có thứ gì là mãi mãi cả. Nếu cậu không làm tốt, rất có thể cậu sẽ bị sư phụ vứt bỏ.

Vậy nên trong tối hôm đó, Tư Tĩnh ôm quyết tâm phải cố gắng thật tốt, không được phụ lòng sư phụ vào trong giấc ngủ.

Còn Trình Diệu Vi, sau khi về phòng, cô liền nghe tiếng hệ thống.

[Cô xưng hô vẫn còn giống người hiện đại.] Hm?- Trình Diệu Vì hơi bất ngờ khi thấy hệ thống đột nhiên nhô ra.

[Khi ở trước mặt người ngoài, khi hứa hẹn, hay khi cần ra vẻ sư phụ, cô sẽ xưng hô là “vi sự”. Nhưng, lúc bình thường thì lại xưng “ta”.] Trình Diệu Vị đảo mắt. Có sao?

Vậy mới nói, mấy người hiện đại xuyên về cổ đại, quả thực là có rất nhiều thứ không thể thích ứng được. Mấy cái danh xưng chính là một trong số đó.

Cái thứ hai là không có vòi xịt đ*t [..}- Quyết định offline.

Sau khi đuổi được hệ thống đi, Trình Diệu Vi trở về giường, vốn là nơi nguyên chủ thích trùm chăn rồi xếp bằng tu luyện chứ không phải để ngủ, bắt đầu nghiên cứu cái không gian hiện tại đã thuộc sở hữu của mình Từ lúc dung nhập ngọc bội xong, thăng lên ba cấp, Trình Diệu Vi đã thấy được không gian, thế nhưng vẫn nhịn xuống tò mò để bồi bên cạnh Tư Tính.

Hiện tại xung quanh đã không còn ai, cô liền nhảy thẳng vào trong không gian.

Tâm vừa niệm như vậy, Trình Diệu Vi liền thấy mình đang xếp bằng ở một khu đồng cỏ xanh.

Cô đứng dậy, kiềm chế ham muốn cười lớn trong lòng, bắt đầu đi dạo xung quanh.

Nơi cô đứng hẳn là trung tâm của không gian, có một biệt phủ vô cùng rộng lớn, xây dựng cũng rất kỳ công. Căn biệt phủ này có bốn viện chính ở bốn góc, dọc theo đó là hành lang cùng những phòng nhỏ hơn. Trình Diệu Ví đi dạo vào từng nơi một, tâm muốn chửi má nó. Bàn tay kim cương quả thực chính là bàn tay kim cương.

Bốn căn phòng lớn, mỗi căn dành cho một chức nghiệp trong tu chân giới: Luyện khí, luyện dược, phù chú, trận pháp. Mỗi căn phòng lại có những nguyên liệu quý hiếm, thành phẩm thượng cấp, giống như là để lại cho đời sau vậy, hay đúng hơn, là dành cho nữ chính.

Trong những căn phòng nhỏ hơn, Trình Diệu Vi có thể tìm thấy vô số kì trân dị bảo, nguyên liệu thô để tạo nên những thành phẩm kia, được sắp xếp vô cùng hợp lý.

Sau khi xem xong căn biệt phủ kia, Trình Diệu Vì mỉm cười đi ra ngoài, bắt đầu nhìn ngầm xung quanh.

Phía bắc là một vài dãy núi và một khu rừng. Dù chưa đi vào, thế nhưng Trình Diệu Vi có thể nhờ cốt truyện mà biết được chủ nhân trước của không gian trồng dược liệu mọc trong rừng và trên núi ở đó.

Lúc nào cần thì cứ tới mà tìm.

Phía nam biệt phủ kia là một ruộng linh thảo không thấy điểm kết thúc, tất cả mọi thứ đều xanh um, tươi tốt vô cùng. Ở mỗi nơi còn có một tấm biển ghi ở đó trồng gì, quả thực là dâng bàn tay vàng cho nữ chính Phía đông có mấy hồ nước cùng một dòng suối, thứ mà trong nguyên tác khi là “linh thuỷ và linh dịch cực phẩm”. Thấy ghê chưa. Ngay cả Bạch Vân đại tiên là cô đây cũng chỉ có linh dịch thượng phẩm thôi đấy.

Linh thuỷ thượng cấp, trung cấp, hạ cấp đều có Linh dịch thì có loại cực phẩm, chỉ có một ao nhỏ, nhưng chỗ này đủ cho nữ chính tu luyện cả đời. Mà cả đời ở tu chân giới cũng là tầm chục ngàn năm đấy.

Trình Di Vi ngồi xuống bên hồ linh dịch cực phẩm, dùng ngón út chấm thử một chút rồi đưa lên miệng. Lập tức, thực quản và dạ dày của cô nóng, lên như vừa uống rượu mạnh, linh lực trong đan điền bắt đầu có dị động, hấp thu chỗ linh dịch kia.

Má ơi bảo sao lại nói là hàng cực phẩm Rất tuyệt vời xin cảm ơn: Trình Diệu Vi lấy trong không gian ra cái thìa bạc, sau đó cười rất là khả ố Kết quả, lúc cô chật vật hấp thụ xong linh khí của thìa linh dịch đó, đi ra ngoài, đã là con mẹ nó một tháng sau.

Trình Diệu Vi sau khi hỏi hệ thống xong liền ôm đầu.

Toang. Toang hẳn rồi. Tâm này đồ đệ hắc hoá mịe rồi còn đâu.

Trả tiểu bạch thỏ khả ái của ta lại đây huhu.

Nhưng lúc Trình Diệu Vi mở cửa ra, cảnh tượng Tư Tĩnh hắc hoá lại không đập vào mắt, trái lại là Bạch Dương và Tiêu An đang chỉnh tư thế cầm kiếm cho Tư Tĩnh.

Thấy Trình Diệu Vi đi ra, Bạch Dương và Tiêu An lập tức cúi đầu thỉnh an, Tư Tĩnh thì thu kiếm lại, lập tức đi tới trước mặt Trình Diệu Vi Sư phụ, người xuất quan rồi.- Giọng nói của Tư Tĩnh cực kì cao hứng, ánh mắt cũng lấp lánh nhìn Trình Diệu Vi Tâm can Trình Diệu Vi cảm thấy được an ủi cực kì, cô sờ sờ má Tư Tĩnh, sau đó nhìn hai người đang đứng kia. Bạch Dương hiểu được là cô muốn biết gì, lập tức đáp, Một tháng trước, lúc tới đây dọn dẹp, chúng đồ đệ thấy Tư Tĩnh đệ đệ đứng trước cửa chờ trưởng lão. Sau đó nghe kể thì biết là trưởng lão đang bế quan để củng cố cảnh giới. Thấy Tư Tĩnh đệ đệ muốn học tập, chúng đệ tử liền giúp Tư Tĩnh đệ đệ một chút.

Nghe tới đây, Trình Diệu Vi hơi nhíu mày, thế nhưng.

Bạch Dương lại nói ngay.

Chỉ dạy mấy thứ cơ bản như đứng tấn, dẫn khí nhập thể hay chạy bộ, đảm bảo không ảnh hưởng tới việc tu luyện sau này, mong trưởng lão yên tâm.

Trình Diệu Vi nghe vậy thì lập tức giãn mi, mỉm cười nhìn Tư Tĩnh.

Lại đây, vi sư xem xương cốt của ngươi. Nếu một tháng vừa rồi bị hai tên này làm cho cứng lại, vậy thì vi sư bẻ xương của chúng để đền bù.

Vi nhẹ giọng nói từng chữ một, khiến cho cả ba người đồng loạt rùng mình. Bạch… Bạch Vân trưởng lão? Đó thực sự là Bạch Vân trưởng lão của họ sao? Sao đột nhiên cô lại nói ra lời đáng sợi như vậy? Đó là lời một trưởng lão nên nói với hậu bối sao?

Lúc này Bạch Dương và Tiêu An mới nhớ ra, những chiêu thức trong kiếm pháp của Thượng Huyền trưởng lão truyền xuống coi trọng mềm dẻo. Mà Tư Tĩnh muốn học cái đó, thân thể đương nhiên cũng, phải mềm dẻo.

Nhưng mấy ngày nay bọn họ thực sự là đã cho Tư Tĩnh học mấy bài cường kiện xương cốt a… Ai kêu đồ đệ nhìn có vẻ yếu ớt như vậy chứ.

Huhu. Lần này kêu trời trời không thấu kêu đất đất không nghe rồi Trình Diệu Vi cầm tay của Tư Tĩnh nản nản một chút, lại từ vai xuống lưng, thi thoảng bóp bóp hai cái Cuối cùng nhìn hai tên đầu sỏ kia, mắt hơi nheo lại Bẻ từ đâu thì tốt đây.