"Thái hậu dạo này thân thể không khỏe, miễn thỉnh an buổi sáng cho hậu cung, không cần thức dậy sớm, bản cung có chút không quen." Kỳ Quý phi rửa ngọc cơ tán được thoa trên mặt, nhận khăn lụa Tú Trúc đưa tới lau sạch. Sau đó nàng nhìn vào gương đồng, đưa tay lên sờ mặt ngắm nghía mình trong gương hồi lâu.
"Nương nương, ngọc cơ tán này quả thật dùng rất tốt. Da mặt nương nương ngày càng trở nên trắng trẻo mịn màng." Tú Trúc nói.
Trong gương soi rõ khuôn mặt nữ tử kiều mị, một đôi mắt hết sức phong tình, nghe tỳ nữ nói như thế miệng nàng bất giác chau lên. "Tú Trúc, cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi ngày càng khéo nói, cho dù là lời không thật, bản cung nghe cũng thoải mái."
Tú Trúc vội hỏi. "Nương nương, nô tỳ cũng không dám lừa gạt người, lời nô tỳ nói đều là thật. Da mặt nương nương nõn nà, nhìn tựa như ngọc, trong hậu cung này nào ai có làn da có thể so sánh được với nương nương."
Kỳ Quý phi hài lòng cười hai tiếng, soi gương hồi lâu dần dần nụ cười kia tắt ngấm, chỉ còn lại một tiếng thở dài. "Cho dù bản cung có đẹp hơn chăng nữa nếu không có ai thưởng thức cũng là uổng phí. Gần đây số lần Hoàng thượng đến Đan Nguyệt cung càng ngày càng ít."
"Nương nương, Hoàng thượng quả thật luôn nhớ tới người, nói không chừng lúc nào đó Hoàng thượng chán ghét Hinh Phi kia, sẽ lại quay về Đan Nguyệt cung của nương nương." Tú Trúc thấp giọng nói, mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng lại không chắc.
Kỳ Quý phi cười tự giễu một tiếng, tháo cây trâm hơi lệch một chút trên búi tóc xuống, cài vào một lần nữa, lẩm bẩm nói.
"Bản cung hầu hạ Hoàng thượng đã bốn năm, chuyện phòng the sớm đã nguội lạnh. Trong mắt bản cung, chỉ có nắm vững quyền lực ở hậu cung, mới có thể đạt được vinh hiển nhất. Mà toàn hậu cung bây giờ, trong tứ đại chính phi Quý, Hiền, Thục, Đức. Ghế Thục Phi vốn bỏ trống, Đức Phi mất, Hiền Phi giảm phi vị không ngừng, còn bị nhốt ở lãnh cung, bản cung mới là người lớn nhất ở hậu cung, ai dám khiến bản cung không thoải mái." Nói đến đây, ánh mắt thâm sâu hơn.
"Khoảng cách tới vị trí kia, bản cung chỉ kém một bước nhỏ mà thôi. Chỉ một bước nhỏ!"
"Nương nương, nô tỳ tin tưởng nương nương nhất định có thể đạt được ước muốn."
"Còn không phải sao. Hiện tại tuyển tú mới kết thúc, hậu cung lại vào thêm một nhóm tú nữ mới, mỗi người đều là mỹ nhân, tuyệt không cho phép lại xuất hiện thêm một Hinh Phi nữa. Còn Ngạn Phi, không lo bảo vệ tốt Du công chúa sống qua ngày, nhất định phải nháo thành chuyện rối tung lên. Nàng ta chịu không nổi khi thấy người khác được tốt đẹp, nghĩ đến Lý Quý nhân bây giờ tiếng tăm vượt trội, đúng là do Ngạn Phi chọn, đẹp thì có đẹp nhưng chỉ là hạng ngốc nghếch giống như Quan Sung viện thảm bại đến mất mạng."
Trong mắt Kỳ Quý phi xẹt qua tia khinh bỉ. "Có điều, nếu như Lý Quý nhân này có thể đoạt vinh sủng của Hinh Phi, bản cung không ngại giúp nàng ta một tay."
"Ý của nương nương là?" Tú Trúc cảm thấy sáng tỏ vài phần.
"Một lát nữa ngươi vào khố phòng lấy trâm Phi Thủy Liên Châu cùng với bộ khuyên tai Thương Hải Minh Nguyệt, đích thân mang đến cho Lý Quý nhân, nói đây là một chút tâm ý nho nhỏ của bản cung, Hoàng thượng sủng ái nàng, bản cung vô cùng hâm mộ." Kỳ Quý phi thờ ơ nói, khóe miệng lại khẽ cong lên một nụ cười.
Tú Trúc hơi kinh ngạc. "Nương nương, đây chính là bộ trâm và khuyên tai mà người thích nhất, vì sao phải hào phóng ban cho Lý Quý nhân như vậy? Cho dù muốn lôi kéo Lý Quý nhân cũng không cần tiêu tốn như thế. Lý Quý nhân chẳng qua chỉ là một quý nhân nho nhỏ, sao có thể nhận nổi ưu ái của nương nương."
Năm ngón tay Kỳ Quý phi hơi cong thành một bông hoa, động tác thanh nhã lột quả bồ đào ăn, Tú Trúc cung kính đợi một bên vội vàng đưa khăn lụa sạch cho nàng lau tay.
Kỳ Quý phi liếc nhìn Tú Trúc một cái. "Tú Trúc, ngươi đi theo bản cung nhiều năm, nên biết bản cung không lôi kéo những người vô dụng. Lý Quý nhân này có phân lượng như thế nào? Bản cung muốn thử ước lượng một chút, nếu không sau này lại xuất hiện một con thiêu thân, chẳng phải liên lụy đến bản cung sao."
Tú Trúc cúi đầu. "Nương nương nói có lý, nô tỳ hổ thẹn."
"Ban cho Lý Quý nhân một chút lợi lộc là tốt, thế nhưng lợi ích này quá nhiều thì bản tính trong xương sẽ lộ ra. Đến lúc đó ngươi nhìn xem, Lý Quý nhân sẽ ỷ sủng sinh kiêu như thế nào?"
"Nương nương thánh minh."
――――――――――――――――――――――――
Trường Nhạc cung.
Trong điện chỉ còn một tỳ nữ Vân Kiều, nhìn nhìn bốn phía, thấy chủ tử gật đầu với nàng, mới lại gần nhỏ giọng nói. "Nương nương, nô tỳ lưu lại một ít thức ăn mà nhũ mẫu dùng trong thường ngày, mang đến Thượng Y cục len lén để Lý Thái y, người trung hậu thành thật kiểm tra tỉ mỉ một hồi. Lý Thái y nói thức ăn không có gì khác lạ, đều là chút đồ ăn bình thường."
"Ngươi nói như thế nào? Trong Thượng Y cục đã có người phát hiện?" Thần sắc Diệp Linh Sương ngưng trọng.
"Nô tỳ chỉ nói, có khả năng có người hạ độc trong cơm mưu hại nương nương. Nương nương tín nhiệm hắn mới âm thầm lệnh cho hắn điều tra. Lý Thái y vừa nghe nói như thế? Tất nhiên là không dám chậm trễ, cũng đảm bảo sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Nô tỳ còn cố ý tránh được Ngô Thái y."
"Ngươi cũng cẩn thận, Ngô Thái y quả thật nên tránh đi, hắn có quan hệ với Kỳ Quý phi, bản cung đã sớm biết từ trước rồi." Diệp Linh Sương thở dài, nghiêng tai nghe tiếng gió bên ngoài. "Vân Kiều, về những phương diện khác, chẳng hạn như lúc nhũ mẫu tắm rửa, có bỏ thêm gì đó hay không?"
Vân Kiều lắc đầu. "Nhũ mẫu phải nuôi Tam Hoàng tử bằng sữa mẹ, dựa theo quy củ trong cung, cứ hai ngày hũ mẫu phải tắm rửa một lần. Mấy ngày nay nô tỳ cố ý thân cận với nhũ mẫu một chút, rảnh rỗi giúp bà ấy lấy một ít đồ dùng để tắm rửa. Nô tỳ không phát hiện nhũ mẫu thả cái gì đáng nghi vào trong nước, trên người bà ấy cũng không dùng hương liệu kỳ lạ nào." Càng nói về sau, Vân Kiều càng có chút hổ thẹn. "Nương nương, nô tỳ phụ kỳ vọng của người."
"Lẽ nào thật sự là bản cung đa nghi?" Diệp Linh Sương lẩm bẩm. "Bình thường tất cả đồ ăn của Thụy nhi đều là từ sữa trong người nhũ mẫu, nếu không phải trong người nhũ mẫu xảy ra vấn đề, vậy vấn đề nằm ở chỗ nào."
Có vẻ một câu của Hinh Phi làm cho Vân Kiều nhớ ra điều gì, đôi mắt đang rũ xuống đột nhiên ngước lên, chen miệng nói. "Nương nương, người vừa nói xong nô tỳ chợt nhớ tới, lúc nhũ mẫu tắm rửa thay xiêm y có một loại hương thảo mộc nhàn nhạt. Lúc ấy nô tỳ cũng không lưu ý, chỉ nghĩ là đám cung nữ Thượng Phục cục sử dụng hương thảo mộc giặt quần áo. Bây giờ nghĩ kỹ lại, hương thơm đó có vẻ khác thường so với loại hương chuyên giặt quần áo!"
Hai mắt Diệp Linh Sương thoáng hiện lên một tia sắc lạnh, phi tần hậu cung chỉ sử dụng xiêm y do tỳ nữ riêng giặt, vậy trong đám hạ nhân được phân công giặt quần áo chắc chắn sẽ dư người.
"Vân Kiều, nhất định có người ở Thượng Phục cục đặc biệt lưu tâm đến xiêm y cần giặt của nhũ mẫu, thay bản cung điều tra người này, thận trọng để tránh phải đả thảo kinh xà ( 1)."
Đả thảo kinh xà: bứt dây động rừng,
Lúc Vân Kiều liếc mắt nhìn qua, thấy trong mắt Diệp Linh Sương bắn ra từng tia sắc lạnh như dao găm, chấn động trong lòng, vội vã trả lời. "Nương nương yên tâm, nô tỳ chắc chắn làm tốt chuyện này."
"Chuyện này không cần gấp. Mấy hôm nữa ngươi lấy nhiều xiêm y cần giặt của bản cung hơn một chút mang đến đó, cũng thuận tiện cho ngươi thăm dò."
"Nô tỳ hiểu."
Sau khi hai người nói chuyện xong, Vân Kiều gọi Thúy Hoàn và Bội Hoàn đến. Hai người họ có chút ngơ ngác, không rõ chuyện gì nhìn chằm chằm Vân Kiều hồi lâu.
"Nương nương, người thật là thiên vị, kéo riêng Vân Kiều tỷ tỷ nói chuyện lâu như vậy." Thúy Hoàn vặn ngón tay, thấp giọng nói lầm bầm.
"Đúng vậy đúng vậy, nương nương đúng là biến hai nô tỳ thành người ngoài rồi." Bội Hoàn tiếp một câu.
Diệp Linh Sương tức giận liếc hai người một cái, cười nói. "Theo bản cung không bao lâu, lá gan hai nha đầu các ngươi càng lúc càng lớn, bình thường chắc hẳn là thường xuyên ỷ vào thế của bản cung khi dễ người khác?"
Bội Hoàn cuống lên. "Bọn nô tỳ nào dám, người khác cậy thế bắt nạt nô tỳ thì đúng hơn. Đều nói chủ nhân nào thì sẽ có nô tài đấy, nương nương người hiền hòa như vậy, bọn nô tỳ tất nhiên đều nhu thuận. Hôm qua nô tỳ và Thúy Hoàn vừa mới gặp Xảo Nhi, tỳ nữ thiếp thân bên người Lý Quý nhân, hai con mắt của nàng ta đều sắp đụng tới trời, cũng không nhìn lại xem nàng ta có thân phận gì, nô tỳ thấy thế thì bực bội." Bội Hoàn nói xong thì bĩu môi.
Thúy Hoàn bên cạnh cũng gật đầu liên tục, nói thêm vào. "Nương nương không nhìn thấy bộ dáng Lý Quý nhân, lớn lên tuy xinh đẹp nhưng trên thực tế là người tính tình ngang ngược vô lý." Thấy đôi môi Hinh Phi hé mở muốn nói gì, Thúy Hoàn liên tục không ngừng bồi thêm một câu. "Nương nương yên tâm, những lời này nô tỳ chỉ dám ở bên cạnh nương nương nói chuyện phiếm đôi lời, ra bên ngoài tất nhiên nói lời quy củ, sẽ không giống Xảo Nhi bên cạnh Lý Quý nhân cùng dạng như nhau, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng."
Vân Kiều đứng một bên che miệng cười trộm. Hai người này càng ngày càng không chính trực, cũng may hai người họ có khả năng kiềm chế tính khí, những lời không hay cũng sẽ không nói ra bên ngoài.
Diệp Linh Sương bĩu môi. "Thôi thôi, các ngươi hiểu là tốt, nếu không cẩn thận bị người bên ngoài nghe được, bản cung cũng sẽ không dễ dàng tha cho các ngươi."
Thúy Hoàn và Bội Hoàn hai người cúi đầu liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra ý cười tinh nghịch.
"Nương nương, người ở trong cung bí bách cũng lâu, trên mặt... Dạ, dấu răng cũng mờ bớt, không bằng nhân dịp hôm nay khí trời tốt ra ngoài đi dạo một chút?" Thúy Hoàn nhìn nàng chớp mắt.
Diệp Linh Sương có chút quẫn bách, lườm Thúy Hoàn một cái. "Tiểu nha đầu ngươi còn nhiều lời. Có điều, ra ngoài một chút cũng tốt."
Thúy Hoàn theo Hinh phi xuất cung, một trận gió lạnh thổi vào mặt, có chút lạnh lẽo.
"Nương nương, có chút gió hay là nô tỳ hồi cung lấy áo choàng đến?"
"Không cần, chỉ tùy tiện đi một chút có điều trên xiêm y này dính bụi, tí nữa quay về mang đến Thượng Phục cục." Diệp Linh Sương chậm rãi đi tới, giọng nói thanh thanh đạm đạm, nghe qua dường như có cảm giác vài phần lạnh lẽo.
"Không biết vị tỷ tỷ này là người phương nào?" Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh nhỏ giọt mềm mại.
Diệp Linh Sương liếc mắt nhìn sang, nữ tử một thân áo dài màu hồng nhạt cười yếu ớt với nàng. Nhìn xa xa giống như hoa sen đong đua trong gió, có vẻ mỏng manh, nhưng trong mắt lại ẩn giấu vài phần kiêu ngạo. Thoạt nhìn, thật giống như Liên Phi qua đời đã lâu.
Trong lúc Diệp Linh Sương còn đang tỉ mỉ quan sát, một tiểu nha đầu xinh đẹp bên cạnh nữ tử kia cũng đã tiến lên hai bước, khẽ quát nàng một tiếng, "Ngươi là vị nào, sao trông thấy chủ tử nhà ta lại không hành lễ?"
Dạo này Lý Quý nhân vinh sủng đang lên cao, nhìn vị chủ nhân trước mắt này trang phục đơn giản, búi tóc Lưu Vân kế chỉ cài hai cây trâm, Xảo Nhi so sánh liền rút ra được người này là phi tần không được sủng ái, vì vậy khí thế quanh thân lập tức tăng thêm vài phần.
"Xảo Nhi, còn không mau mau lui ra, nơi này có phần cho hạ nhân ngươi nói chuyện!" Lý Quý nhân thấp giọng khiển trách, bộ dạng nổi giận đều lộ vẻ nhu nhu nhược nhược.
Sắc mặt Diệp Linh Sương cũng không phiền, chỉ nhàn nhạt nhìn chằm chằm nàng ta, giống như nhìn một tôm tép nhãi nhép.
"Muội muội ở trắc điện Cam Tuyền cung Lý Quý nhân, không biết tỷ tỷ là vị nào?" Lý Quý nhân yêu kiều cười, quả thật là mỹ nhân mỏng manh như liễu rũ trong gió.
Lúc này Diệp Linh Sương mới cong môi, lạnh nhạt nói. "Hóa ra là Lý Quý nhân, bản cung ở chính điện Trường Nhạc cung, Hinh Phi."
Lý Quý nhân ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến, cuối cùng trở lại bình thường. "Muội muội mắt vụng về, vậy mà lại không biết tỷ tỷ chính là Hinh Phi, người được Hoàng Thượng sủng ái nhất. Vừa rồi Xảo Nhi mạo phạm Hinh Phi, mong Hinh Phi chớ trách."
"A, Lý Quý nhân không cần lo lắng, bản cung chưa bao giờ chấp nhặt cẩu nô tài không có mắt."
Lời này vừa nói ra, Xảo Nhi trước đó ngang ngược kiêu ngạo, khuôn mặt tức giận đến đỏ bừng, cũng không dám lỗ mãng nữa. Mà Lý Quý nhân nhu mì kia, gương mặt xinh đẹp lại lúc đen lúc xanh.
Hai vai Thúy Hoàn khẽ run run, nghiêng thân thể tận lực mím môi cười