Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 15: Lại Gặp Hoàng Thượng



Edit: Linh Quý Cơ

Beta: Nhã Quý Phi

Từ khi Đại Yến Đế đến chỗ Kỳ quý phi một đêm, số lần đến Cam Tuyền cung ít đi rất nhiều. Nếu tình cờ tới thì cũng là đi những cung điện nhỏ khác của Cam Tuyền cung mà thôi.

Nguyên nhân thật ra không có gì đặc biệt, nghe nói Hoàng Thượng biết Uyển quý tần có bệnh nhẹ nên truyền thái y đến xem. Kết quả Ngô thái y chẩn đoán Uyển quý tần bị cảm lạnh. Vì suy nghĩ cho long thể của Hoàng Thượng, Ngô thái y liền khuyên hắn không nên đến thăm nhiều để tránh nhiễm bệnh.

Đại Yến Đế chỉ thản nhiên ừ một tiếng, rồi không đến chính điện Cam Tuyền cung nữa. Bài tử thị tẩm của Uyển quý tần bị mang xuống đã rất lâu, lâu đến mức Đại Yến Đế dường như đã quên đi sự tồn tại của người này. Cửa Cam Tuyền cung cũng dần dần lạnh lẽo.

Diệp Linh Sương nghe xong tin tức này, khẽ nhếch khoé miệng, trong lòng chợt thấy vui sướng vô cùng. Nàng cầm lấy chiếc quạt nhỏ từ trong tay Mặc Nguyệt, tự tay quạt cho chính mình.

"Nương nương, đã gần mười ngày rồi mà Hoàng Thượng vẫn chưa tới Thuý Hà điện của chúng ta." Mặc Nguyệt lấy một chiếc quạt nhỏ khác từ trên bàn, theo thói quen nhẹ nhàng quạt cho chủ tử nhà mình, thuận tiện nói một câu.

Tuy rằng nàng cũng rất vui khi con đường rộng mở của Uyển quý tần đã là dĩ vãng từ khi bị thất sủng, nhưng lâu rồi Hoàng Thượng cũng không đến chỗ của nương nương. Nàng không thể không lo lắng.

"Mặc Nguyệt, Hoàng Thượng có rất nhiều việc phải làm. Không phải những ngày qua, hơn phân nửa thời gian Hoàng Thượng đều đến nghỉ ở chỗ của Kỳ quý phi và Hiền phi sao, tất nhiên ta so với các nàng thì kém vài phần." Diệp Linh Sương lãnh đạm cười, dường như nàng xem chuyện Hoàng Thượng sủng hạnh ai khác là việc bình thường. Chỉ là Mặc Nguyệt không biết, ẩn dấu trong lời nói đó một sự toan tính.

"Tâm trạng ta lúc này rất tốt, muốn ở trong sân luyện chút quyền cước, ngươi giúp ta tìm một chiếc quần. Hiện tại ta đang mặc váy nên chắc không tiện đấm đá nhiều." Diệp Linh Sương ngữ khí nhẹ nhàng cười nói với Mặc Nguyệt.

Vân Kiều vừa mới pha trà bước vào, nghe được lời này, bàn tay cứng lại một chút, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Linh Sương, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng về phía Mặc Nguyệt. Nàng có nghe lầm hay không, nương nương nói muốn đi ra ngoài luyện quyền cước? Đây là việc mà nữ tử hậu cung được nuông chiều từ bé nên làm sao?

Mặc Nguyệt hơi gật đầu với nàng ta, vẻ mặt mang ý cười, đi đến tủ quần áo, bắt đầu tìm kiếm bộ quần áo phù hợp.

"Vân Kiều, nha đầu Bội Hoàn kia đâu?" Diệp Linh Sương nhận chén trà từ trong tay Vân Kiều, sau đó thổi nhẹ lá trà Bích U nổi trên mặt nước rồi chậm rãi uống.

"Hồi bẩm nương nương, mới vừa rồi thấy nước trong ấm trà hết nên Bội Hoàn đã đem ấm đi Noãn Ẩm các." Vân Kiều cúi đầu đáp. Chợt thấy Diệp Linh Sương đặt cây quạt nhỏ lên một góc bàn, nàng liền tự mình nhặt lên, nhẹ nhàng quạt cho chủ tử.

"Nha đầu này cũng thật chịu khó." Diệp Linh Sương thả chén trà lên bàn, cười nói một câu.

Mặc Nguyệt tìm được một bộ quần áo màu hồng đào, sau đí búi cho Diệp Linh Sương kiểu tóc Thập Tự Kế (1) xinh đẹp. Đầu tiên búi tóc theo hình chữ thập, sau đó buông xoã phần tóc dư ra ở hai bên vai và dùng thêm cây trâm Tường Vân xanh biếc để cố định tóc. Xong hết mọi thứ, cả người Diệp Linh Sương đột nhiên phát ra sự thanh lệ thoát tục, lại pha thêm vài phần khí chất nữ hiệp.

(1) Thập Tự Kế: xem thêm tại đây

"Nương nương như thế này thật sự làm chói mắt nô tỳ." Mặc Nguyệt cười nói.

Nàng mang tới một đôi khuyên tai màu hồng nhạt, định đeo lên đôi tai trắng mịn kia, nhưng Diệp Linh Sương đưa tay ngăn lại: "Không cần phiền toái như vậy, chỉ là đi luyện chút quyền cước mà thôi."

Vân kiều đứng ở một bên che miệng cười trộm, trêu ghẹo nói: "Tay nghề Mặc Nguyệt tỷ tỷ thật khéo, trang điểm thế này, nương nương thoạt nhìn không mất đi sự cao quý, nhưng lại thêm vài phần hoạt bát."

"Được rồi, các ngươi cũng đừng trêu chọc ta. Vân Kiều, gọi An Đức Tử và Ngô Đoàn trông chừng ở ngoài điện, nếu có người đến thì báo một tiếng." Diệp Linh Sương vui vẻ liếc nhìn hai người bọn họ một cái.

"Tiểu chủ yên tâm, lúc nãy khi Mặc Nguyệt tỷ tỷ trang điểm cho người, nô tỳ đã nói với họ." Vân Kiều cười nói, cùng Mặc Nguyệt mỗi người một bên giúp Diệp Linh Sương đứng dậy.

"Năng lực làm việc của ngươi thật vừa ý ta." Diệp Linh Sương vừa lòng nhìn nàng ta, khoé miệng khẽ nhếch. Dù sao thì nha đầu kia đã ở Tư Lễ viện bốn năm qua, quy củ không phải thuộc dạng tầm thường, cách đối nhân xử thế cũng rất thấu đáo.

Chỉ chốc lát sau, Bội Hoàn mang nước ấm về, thấy y phục trên thân chủ tử thì kinh ngạc vô cùng, mắt sáng lên, hiếu kì tột độ:" Nô tỳ không ngờ nương nương lại biết võ."

Diệp Linh Sương lắc đầu, vẻ mặt đầy ý cười: "Chỉ là khoa chân múa tay thôi, không đáng nhắc đến, không tin ngươi hỏi nha đầu Mặc Nguyệt kia đi."

"Bội Hoàn muội muội đợi lát nữa nhìn thì sẽ biết "năng lực" của nương nương." Mặc Nguyệt cười nói, nhưng không trực tiếp trả lời.

Một lát sau, ba nha hoàn đứng trong hiên không thể rời mắt khỏi nữ tử đang ở giữa sân thi triển quyền cước. Lúc thì nhảy lên cao tung vài cước, lúc thì liên tục lộn mấy vòng. Bội Hoàn sợ tới mức hai tay ôm ngực, hai mắt mở to, thì ra nương nương nhà mình đúng là thật sự có tài.

iệp Linh Sương cảm thấy bản thân mới chỉ lặp đi lặp lại vài động tác, trán đã lấm tấm mồ hôi, toàn thân cực kì sảng khoái. Trước khi trọng sinh, nàng vốn sinh ra ở gia đình võ tướng. Thuở nhỏ tuy học cầm kỳ thi hoạ cũng không quên tập một số chiêu để phòng thân.

Chỉ là từ khi vào cung, vì phải giữ lễ nghi tuyệt đối nên nàng đã thu lại sự hoang dã của bản thân. Mục tiêu của nàng, là đoan trang ngồi ở vị trí quyền lực mà mọi phi tần trong hậu cung đều mong muốn.

Diệp Linh Sương trong này thoải mái bao nhiêu thì hai tiểu thái giám ngoài điện lại khổ bấy nhiêu. Bình thường Thuý Hà điện chẳng có người đặt chân tới, trừ việc vài hôm trước có một số phi tần phẩm cấp thấp như Tuyển bảo lâm đến để tâm sự nỗi lòng chua xót của bản thân. Đã nhiều ngày trôi qua, hai người canh giữ ngàn vạn lần không ngờ đến, hôm nay Thuý Hà điện lại nghênh đón một nhân vật lớn như vậy.

"Hoàng... Hoàng Thượng, để nô tài đi vào thông báo cho Diệp sung viện một tiếng, như vậy Diệp sung viện có thể chuẩn bị tốt." Hai chân An Đức Tử có chút run nhưng vẫn kiên trì nói. Ngô Đoàn cũng liên tục gật đầu.

Đại Yến Đế lạnh lùng quét mắt nhìn hai người một cái. Nếu hắn muốn gõ trống khua chiêng đến, thì sao chỉ để một mình Lý Phúc Thăng đi theo? Thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của hai người, Đại Yến Đế hơi nheo mắt lại, tầm nhìn chuyển về phía cửa lớn của Thuý Hà điện.

Theo lẽ thường tình, ban ngày ban mặt thì toàn bộ cửa nên mở ra, nhưng cửa điện của Diệp Sung viện đóng chặt, lại còn cho thái giám đứng ngoài canh chừng, chuyện này cũng thật kỳ quái!

"Hoàng Thượng, không bằng để nô tài đi trước xem sao." Lý Phúc Thăng thấy Đại Yến Đế không có động tĩnh gì, chỉ dùng hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cửa điện, liền nhắc nhở hắn một câu.

"Không cần." Đại Yến Đế thản nhiên nói. Đôi môi mỏng khẽ giương lên, nhìn lướt qua cái trán đầy mồ hôi lạnh của hai tiểu thái giám, trực tiếp đi vào. Hắn cũng không để Lý Phúc Thăng mở cửa thay, tự mình dùng tay đẩy ra. Kẽo kẹt một tiếng, cửa bị mở, cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến cho Đại Yến Đế ngẩn ngơ ngay tại chỗ.

Ba tiểu nha đầu sùng bái nhìn nữ tử như con khỉ nhỏ đang chạy tới chạy lui trong viện. Nữ tử một thân quần áo đơn giản màu hồng đào, bàn tay lưu loát đấm ra vài quyền. Búi tóc Thập Tự Kế kia bởi vì động tác của nàng mà bay qua bay lại, nhìn vào cực kỳ thanh tú. Mà đúng lúc hắn bước vào, nữ tử kia vừa vặn tung một cước và một quyền.

Mọi người nhìn qua hướng phát ra âm thanh, trong lòng hết sức kinh hãi.

"Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế." Mặc Nguyệt sợ tới mức vội quỳ trên mặt đất, thần sắc lo lắng vụng trộm nhìn tư thế tung cước và quyền của chủ tử, tư thế này... thật khiếm nhã.

Diệp Linh Sương cực kì buồn bực, ngàn tính vạn tính cũng không nghĩ đến thằng nhãi hoàng đế này lại đến Thuý Hà điện. Nhớ tới động tác của mình lúc này, nàng ngay lập tức thu hồi chân tay, cúi đầu nói: "Tần thiếp gặp qua Hoàng Thượng."

Khuôn mặt Diệp Linh Sương đỏ ửng, trong lòng cũng vô cùng ảo não. Mới vừa rồi nàng rất chuyên tâm tập võ, quên mất cảnh giác xung quanh.

"Ha ha..." Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng, đột nhiên cười ha hả, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Diệp Linh Sương. Hắn giúp nàng đứng dậy, vẻ mặt đầy ý cười: "Trẫm tưởng ban ngày ái phi đóng cửa điện làm gì, hoá ra là ở trong này làm chuyện khiếm nhã như vậy."

Nghe lời này, Diệp Linh Sương kinh sợ, liền cúi người thỉnh tội, lại bị Đại Yến Đế ôm vào lòng, hơi lảo đảo.

"Tần thiếp có tội." Diệp Linh Sương cúi đầu nói, gương mặt theo bản năng nhích lại gần trong lòng hắn, âm thầm che giấu hai bầu má đỏ ửng kia.

"Ồ? Ái phi có tội gì?" Đại Yến Đế nhíu mày nhìn nàng. Bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy cằm nâng mặt nàng lên, có chút sung sướng thưởng thức bộ dáng xấu hổ đỏ mặt này.

"Tần thiếp không nên vào lúc ban ngày ban mặt làm chuyện khiếm nhã như vậy, tần thiếp biết sai rồi." Ánh mắt Diệp Linh Sương vì nhuốm một tầng nước mắt nhàn nhạt nên càng thêm trong suốt, vừa buồn bực vừa thẹn thùng nhìn chằm chằm nam tử trước mắt

"Thật ra, trẫm không trách ngươi, đừng tự oan ức như thế, đứng lên đi." Đại Yến Đế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng ngại ngùng không thôi của Diệp Linh Sương, đột nhiên thấy vui vẻ. Hắn vừa cười vừa vuốt ve đôi má hồng nhuận.

"Khiến cho Hoàng Thượng nhìn thấy bộ dáng thô tục của tần thiếp, trong lòng Hoàng Thượng nhất định là không vui. Tất nhiên tần thiếp thấy có lỗi." Diệp Linh Sương đẩy bàn tay to lớn của hắn ra.

Thoáng thấy hắn nhíu mày một chút, nàng lại đem khuôn mặt vùi vào trong lòng hắn, bắt đầu nhỏ giọng oán trách: "Vì sao Hoàng Thượng lần nào cũng trêu đùa tần thiếp như vậy? Đến đây cũng không cho hạ nhân thông báo một tiếng làm tần thiếp quẫn bách. Hoàng Thượng thật quá đáng, tần thiếp chán ghét người!"

Nghe thấy hai chữ chán ghét, chân mày Đại Yến Đế cau lại, một lần nữa nâng khuôn mặt áp trong lòng mình lên: "Nếu ái phi ghét trẫm đến vậy, liệu hiện tại trẫm có nên đi để vừa ý ái phi?" Trong mắt hắn đầy vẻ trêu chọc.

Tiểu nữ nhân này lại nói ghét hắn, lần đầu tiên có người dám nói hai chữ "chán ghét" ở trước mặt hắn. Nhưng trong lòng hắn không có chút gì giận dữ, ngược lại có vẻ hưởng thụ?

"Hoàng Thượng muốn đi thì đi đi." Diệp Linh Sương quay mặt đi, xoay đầu không nhìn hắn nữa. Thật sự vậy sao?

Đại Yến Đế thấy buồn cười trong lòng, dừng một chút liền gật đầu đồng ý: "Tốt thôi, trẫm đi trước. Chờ ái phi hết giận, trẫm lại đến." Vừa quay người lại, vạt áo liền bị một cánh tay mảnh khảnh ngọc ngà nắm chặt. Đại Yến Đế quay đầu nhìn nàng, ý cười trong mắt càng sâu.

" Hoàng Thượng tốt xấu gì cũng đã đến, chẳng lẽ cứ đi như vậy." Ánh mắt nàng chăm chú nhìn thẳng vào hắn, mang theo chút hờn dỗi bất mãn

"Ha ha..." Đại Yến Đế cười rộ lên. Trong tiếng kinh hô của nàng, hắn bỗng dưng ôm nàng lên, cất cao giọng nói: "Đi, trẫm và ái phi vào phòng nói chuyện nào."

Nhìn đôi mắt sâu thẳm đột nhiên trừng lớn dán chặt vào mình, Đại Yến Đế cúi đầu hôn lên mặt nàng, tâm tình đặc biệt vui sướng.