Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 113: Thôn trưởng bị thương!



Khôn ca tuần tra trở về, trong tay xách hai con hoẵng tầm 50 cân, vừa tiến vào sân, liền thấy Tiếu Tiếu ngồi ở lều cầm than chi đang hí hoáy vẽ, cậu đang vẽ cái gì, mà trong bếp truyền ra mùi thơm, nhất định là Quỳnh thúc thúc đang bận việc: "Tiếu Tiếu, vẽ đồ vật mới sao?" Ngày đầu tiên đi học liền có phát hiện mới?

Nếu là trước kia, Khôn không đợi Khôn mở cửa cổng Đinh Tiếu đã có thể đi tới nghênh đón, hôm nay bị hỏi như vậy, cậu mới phát hiện Khôn đã về. Buông than chi trong tay chạy đến trước mặt Khôn, Đinh Tiếu thức thời mà dùng tay xoa xoa khuôn mặt thập phần sạch sẽ của đối phương: "Màu bảo em dạy y làm quần áo đẹp để mặc vào hôm thành thân, em đang nghĩ kiểu dáng cho y. Vẽ hơn nửa ngày, suy nghĩ vài loại, anh tới giúp em nhìn xem cái nào tốt nhất!" Lâu lắm không thiết kế qua, cho nên hôm nay mới một mạch không dừng lại được, ngay cả nấu cơm cũng không tham gia.

Đi vào lều, ánh mắt Khôn kỳ thực không dừng trên diệp giấy: "Tiếu TIếu, quần áo thành thân là phải tự mình làm."

Đinh Tiếu túm cánh tay hắn: "Ai nha, em đương nhiên biết! Màu chính là bảo em dạy y làm thế nào, em cũng không động thủ. Anh đừng nói nữa, nhanh nhìn thử xem, mấy cái này cái nào đẹp hơn?" Nói xong đem năm bản vẽ dùng một buổi trưa thiết kế theo thứ tự mở ra. Tại thế giới nguyên thủy phong cách đơn giản này thiết kế rất có tính khiêu chiến!

Khôn ca kỳ thực rất không thích Tiếu Tiếu giúp Màu làm chuyện này, nhưng đây là tình bạn giữa bán thú nhân bọn họ, mình thân là giống đực cũng không thể nói thêm điều gì. Hơn nữa nói như thế nào cũng phải ủng hộ bạn lữ nhà mình: "Tiếu Tiếu vẽ đều đẹp." Tuy rằng hắn cảm thấy hình người trên bản vẽ nhìn rất kỳ quái, đều không giống như là người. Nào có người nhỏ như vậy, thân thể ngắn như kia.

"Anh có lệ quá đấy! Đều đẹp cũng phải chọn một cái! Anh nhìn cái này, quần áo này đều dùng da lông của thỏ đuôi dài màu trắng, sau đó ở cổ áo dùng da lông liệt cáo, quần dùng vũ da thú, bên ngoài gắn thêm lông cáo cùng lông thỏ đuôi dài." Đinh Tiếu đem cấu tứ màu sắc năm bản thiết kế nói qua một lần, cuối cùng không quên cảm khái: "Màu tích cóp thật nhiều da lông xinh đẹp! Thật quá lợi hại!"

Lúc này Quỳnh ba vừa vặn ra khỏi bếp, nghe được con trai nói lập tức lên tiếng: "Ta và cha con cũng chuẩn bị cho con rất nhiều da lông xinh đẹp, nhưng quần áo của bán thú nhân chúng ta mặc khi thành thân nhất định phải từ da lông của con mồi mình tự săn được, cho nên con phải cố gắng, Văn tiên sinh là bán thú nhân phi thường lợi hại."

Đề tài có chuyển biến, Khôn ca thập phần vui vẻ: "Tiếu Tiếu, ngày đầu đi học, có thu hoạch gì hay không?"

Đinh Tiếu dừng một chút, sau đó dùng sức gật đầu: "Có! Còn là việc liên quan tới anh, nhưng mà cơm nước xong rồi nói cho anh, anh trả lời xem xem tấm nào đẹp hơn."

Khôn ca, ngươi còn tưởng bản thân có thể thoát khỏi sao? Ngây thơ!

Đêm đó Khôn ca mang theo một con hoẵng trở ề nhà của mình ăn cơm chiều, Đinh Tiếu và ba cũng không động vào con hoẵng kia, hai người liền ăn Bạch đậu hầm thịt cùng rau trộn hắc tôm thảo cộng thêm hoa tỏi xào thịt, đương nhiên ăn cùng không phải là thịt nướng, mà là nấu cơm.

Từ ngày trong nhà có quả gạo, nhà Đinh Tiếu mỗi ngày ít nhất sẽ làm một nồi cơm ăn.

Đinh Tiếu là bất cứ giá nào, hơn nữa tin chắc rằng nhất định sẽ dần dần phát hiện càng nhiều nguyên liệu nấu ăn chính. Huống hồ số lượng quả gạo cậu và Khôn mang về lần này vất rất khả quan, mỗi ngày ăn một bữa cũng khiến ba và mình được ăn no, để Khôn và Hạ cha làm đồ "ăn kèm" vớ thịt nướng cũng đủ. Phải biết rằng Hạ cha lúc trước xuất phát cũng lấy về một ít, hơn nữa, tới mùa hè liền có thể thu hoạch bạch đậu, hiện tại chỉ cần không phải mỗi ngày chỉ ăn thịt nướng thay món chính là được!

Quỳnh ba hiện giờ cực kỳ yêu mùi vị của cơm, hơn nữa anh cảm thấy từ sau khi lấy cơm làm thức ăn chính, càng dễ no hơn. Ăn cơm quả gạo cùng thịt nướng đều có thể chống đói, nhưng có thể ăn ít hơn một chút so với thịt nướng. Tiết kiệm vô luận ở nơi nào cũng là một mỹ đức, Quỳnh liền cảm thấy vừa có thể tiết kiệm đồ ăn vừa sẽ không bị đói, đây là một việc rất tốt.

Trải qua khắc sâu trao đổi trước khi ngủ, Khôn đáp ứng Tiếu Tiếu giảm bớt tần suất sờ sờ, hơn nữa cho dù sờ sờ cũng không thể làm Tiếu Tiếu bị mệt. Nếu không ngày hôm sau không dậy được thực mất mặt.

Để bạn lữ có thể học tập càng tốt, Khôn nhịn đau gật đầu. Nhất thời chịu nhịn một tí, có thể đổi lấy Tiếu Tiếu mau chóng học được kỹ thuật săn thú, có thể nhanh chóng đơn độc bắt được con mồi, mình cũng liền có thể sớm một chút cùng Tiếu Tiếu dọn ra ngoài sống riêng! Hơn nữa sau khi bán thú nhân có thể đơn độc một mình săn giết động vật ở khu an toàn, liền không cần mỗi ngày đều đi theo tiên sinh học tập, tự nhiên không cần mỗi ngày phải dậy sớm, nói cách khác việc không thể thường xuyên sờ sờ cũng không tồn tại! Ngẫm lại thật đúng là một tương lại tốt đẹp!

Bắt đầu từ ngày hôm sau, Đinh Tiếu buổi sáng đi học săn thú, buổi chiều dạy Màu chế tác quần áo cưới.

Chuyện học tập này đối với Đinh Tiêu và nói vẫn rất thú vị, Văn tiên sinh giảng bài rất có trật tự. Bắt đầu từ cơ bản nhất phân biệt các loại động vật, mỗi một loại động vật có thể bắt giữ có tập tính gì, muốn bắt chúng cần phải chú ý điều gì, có thể dùng kỹ xảo như nào. Dù sao phương pháp dạy học của Văn tiên sinh chính là nhìn thấy cái gì thì học cái đó, lại còn yêu cầu mỗi một đệ tử được ông che dấu nhất định phải tự mình thao tác một lần. Vừa truyền thụ kỹ xảo săn thú đồng thời còn dạy bọn họ các loại vấn đề sinh tồn trong rừng rậm như thế nào nữa, thậm chí bao gồm cả leo cây như thế nào. Cho nên trên cơ bản một buổi sáng thời gian vẫn là mệt.

Mà buổi chiều dạy Màu chế tác quần áo nhẹ nhàng hơn nhiều, sau khi Màu lựa chọn một bộ thiết kế xong, hai người chính là Đinh Tiếu chỉ lo nói chuyện, Màu nghe theo phân phó làm thế nào liền tự tay động thủ. Không có máy gia hỏa khác "hỗ trợ", tiến độ của bọn họ còn tính rất nhanh. Chủ yếu là Màu thực dụng tâm, tay cũng thực khéo léo, nhìn hình dáng áo cưới một chút, Đinh Tiếu có thể dự đoán tới ngày đó Màu sẽ thực hấp dẫn người chú ý. Kỳ thực bỏ đi một chút nương, một chút yếu đuối, Màu người này thật không tồi, số Nhất Toàn thực tốt, may mắn là tỉnh ngộ quay đầu, nếu không cô dâu nhỏ ôn nhu hiền huệ như vậy phải đi đâu mà tìm!

Ở ngày thứ năm Đinh Tiếu đi học, cũng chính là ngày thứ 13 nhóm giống đực tráng niên đi vào sâu trong Thanh Sâm sưu tập quả gạo, nhưng giống đực đó thắng lợi trở về.

Nhưng trên mặt mọi người không có vì thu hoạch pha phong mà tươi cười, ngược lại vẻ mặt đầy ủ ê.

Đinh Tiếu giữa trưa "tan học" về thôn, vừa đến cửa thôn liền nhìn thấy Hôi Hổ và Minh đang trực ban. Từ miệng hai người, đã biết nhóm người cha đã trở về, cũng biết Bằng Giáp bá bá lần này bị thương, còn thực nghiêm trọng.

Hoàn toàn không có ý niệm về nhà ăn cơm, Đinh Tiếu trực tiếp chạy tới nhà Bằng Giáp bá bá. Kết quả không đợi vào đến sân, liền nhìn thấy từng vòng thôn dân ở bên ngoài sân. Một đám nghị luận sôi nổi, biểu tinh thực nghiêm trọng.

Trái tim Đinh Tiếu đột nhiên nhảy lên, hơn nữa bắt đầu đập kịch liệt, xem bộ dáng này của mọi người, thương thế của Bằng Giáp bá bá nhất định không nhẹ!

Đây là lần đầu tiên, Đinh Tiếu không nhìn đến chân tướng sự tình liền hoảng sợ. Có lẽ vì Bằng Giáp là thôn trưởng, có lẽ vì Bằng Giáp là cha Khôn, cũng có lẽ là vì ở nơi này Bằng Giáp là một thân nhân trưởng bối luôn yêu quý chính mình. Thân thể cậu bắt đầu không nhịn được run lên, trong đầu đột nhiên nhớ tới hình ảnh thi thể của ba bị vớt lên. Trước mắt đột nhiên có chút mơ hồ, nhưng cậu hoàn toàn không ý thức được đó là vì có nước mắt.

Khôn săn thú về cũng nghe được tin tức cha trở về bị thương ở cửa thôn. Vội vàng chạy về nhà, ở cửa liền nhìn thấy một đám người ngây ngốc đứng bên ngoài, Tiếu Tiếu cả người đang phát run. Đột nhiên nhớ tới chuyện Tiếu Tiếu từng nói với mình, tim cũng đập mạnh lên. Chạy nhanh đi tới ôm Tiếu Tiếu vào ngực: "Có ta ở đây, đừng sợ. Chúng ta vào nhà xem cha."

Được ôm chặt ấm áp khiến Đinh Tiếu lập tức tìm về thần chí, cậu cậu nắm lấy bàn tay to của Khôn, loại ấm áp này thực quá quan trọng.

Hiến tế lúc này đang bận rộn trong phòng, nhưng nàng cũng không vội vàng trị liệu cho Bằng Giáp, mà là vội vàng an ủi Liễu Đại. Lúc này nhìn thấy Khôn trở về, lại nhìn thấy Đinh Tiếu bên cạnh mắt mắt đỏ ngầu sắc mặt trắng bệch, nàng lập tức mở miệng: "Bằng giáp chỉ bị gãy xương đùi bên trái, lúc ấy Cát Trung liền xử lý qua cho hắn, cũng đắp dược, dưỡng một hai tháng là có thể khang phục. Các ngươi không cần lo lắng." Tuy rằng xương đùi bị gãy là thương nặng, nhưng đối với thú nhân mà nói thật sự không coi là gì. Liễu Đại thân là bạn lữ đau lòng còn chưa tính, đứa nhỏ Đinh Tiếu này nếu cũng khóc theo, thật đúng là thêm phiền.

Nghe được là gãy xương, Đinh Tiếu thở phào một hơi. Lại nhìn thấy Bằng Giáp bá bá đang ngồi trên giường, an ủi Liễu Đại bá mẫu, sắc mặt cũng có vẻ không tệ, cậu liền hoàn toàn yên tâm. Không có nguy hiểm tới tính mạng là được!

Khuôn mặt không có biểu tình của Khôn cũng rõ ràng để lộ ra một tia an tâm: "Cha, sao lại bị thương?"

Bằng Giáp cười khổ vỗ vỗ bả vai bạn lữ: "Này chỉ là ngoài ý muốn thôi, ngày đó nhìn thấy một cái sơn động, chúng ta vốn định ở đó ngủ một đêm. Kết quả ta vừa mới đi vào nhìn một vòng, liền có cục đá từ trên đỉnh rơi xuống, ta không lưu ý liền bị rơi lên đùi. Cho nên mới trì hoãn hai ngày đi đường." May mắn sau khi biến thành thú hình tốc độ chạy bằng ba chân cũng nhanh hơn nhiều so với một chân nhảy của hình người... (_ _)

Nghe xong điều này, khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, cư nhiên không phải bị thương do vật lộn với mãnh thú sao! Thôn trưởng đại nhân quả nhiên ghê gớm! Không biết vì sao, cậu đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên nhẹ nhàng hơn.

"Bá mẫu, cháu nhớ tới ở quê cháu có mấy món ăn thích hợp với người bị gãy xương, chúng ta đi làm cho đại bá ăn đi? Được không?"

Đây quả nhiên là một phương pháp khuyên giải hữu hiệu nhất, nghe thấy điều này, Liễu Đại lập tức ngừng nước mắt: "Đứa nhỏ ngoan, chúng ta liền đi!"

Nhìn bạn lữ mang mẹ mình đi, Khôn thật sâu cảm thấy Tiếu Tiếu quả nhiên lợi hại nhất! Ngay cả hiến tế và cha cũng không thể làm mẹ ngừng tiếng khóc, Tiếu Tiếu chỉ nói một câu liền được! "Hiến tế, làm phiền ngày sau này thường ngày tới đổi dược."

Đằng lắc đầu: "Đây là ta nên làm, chính là lúc trước thôn trưởng vẫn luôn ở bên ngoài bôn ba, hai ngày đầu kia không an dưỡng tốt, cho nên hắn phải nằm trên giường lâu một chút, làm khó hắn."

Bằng Giáp khuôn mặt đầy nhăn nhó, nằm không thể ra ngoài đối với một giống đực mà nói quả thực chính là đau khổ a!

"Ta này không phải khá tốt sao, không cần nằm nhiều đi?"

Đằng lườm hắn một cái: "Ta là hiến tế, ngươi phải nghe ta! Trừ khi người có phương pháp không cần dùng đến chân vẫn có thể ra ngoài, nếu không thì không bàn nữa! Không nói lời vô nghĩa với ngươi, ta đi xem Tiếu Tiếu nấu ăn. Đến nhắc nó không thể ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ. A đúng rồi, ta quên nói cho ngươi, ngươi trong mười ngày không thể ăn xương cốt cũng không được ăn thịt mỡ, nếu không miệng vết thương sẽ lâu khỏi. Chậm rãi nhịn đi." Moa ha ha ha ha ha!

Lời hiến tế cũng không phải cố ý trêu đùa thôn trưởng đại nhân. Đinh Tiếu chuẩn bị đồ ăn cũng tuyệt đối không phải là canh xương hầm gì đó.

Gãy xương không thể uống nước canh xương hầm là việc Đinh Tiếu học được từ người kia. Có một lần ba ba Đinh Tiếu sắp xếp bao gạo, kết quả làm cho xương đùi bị nứt xương. Người kia thực khẩn trương mà vội đông vội tây, mỗi ngày đều mua đồ ăn ngon khác nhau về. Hơn nữa còn cố ý nói cho Đinh Tiếu, hiện tại xương đùi ba ba đang thời kỳ khép lại, cho nên đồ ăn trong nhà phải thanh đạm một chút. Lúc ấy Đinh Tiếu còn rất tò mò, không phải đều nói uống canh xương hầm đối với xương có chỗ tốt sao? Kết quả người kia nói cho cậu, canh xương hầm thực ra không có nhiều canxi để hấp thụ, phần lớn đều là chất keo. Trong hai tuần đầu, gãy xương tốt nhất không nên ăn đồ vật có dầu mỡ, nếu không sẽ dễ dàng ảnh hưởng tới khôi phục.

Nhớ lại hình ảnh kia, lúc này Đinh Tiếu đã có thể làm được vẻ mặt vô biểu tình. Tuy cậu cũng không biết ăn thứ gì mới có lợi cho gãy xương, nhưng có ký ức trước kia, cậu còn biết tạm thời không thể ăn dầu mỡ. Canh xương hầm, cốt tủy gì đó liền chú định không cho thôn trưởng đại nhân ăn. Hơn nữa Đinh Tiếu cảm thấy, người vô ý bị cục đá rơi trúng mà gãy xương hoàn toàn không có khả năng do thiếu canxi, bổ canxi cũng miễn. Liền làm chút đồ ăn khẩu vị thanh đạm mà lại thơm ngon là được.

Có đầy đủ các loại nguyên liệu nấu ăn, cuối cùng Đinh Tiếu quyết định lựa chọn sơn nhạn trở thành đối tượng chế tác.

Loại sơn nhạn này hình thể còn xem như đủ lớn, trong phòng bếp nhà thôn trưởng đại nhân chỉ trữ hàng chừng hơn bốn mươi cân, hơn nữa thoạt nhìn màu lông tương đối đẹp. Quay đầu nhìn thấy Khôn cũng đi lại đây, cậu vội vàng đem sơn nhạn xách lên: "Phải làm cái này cho đại bá ăn, anh xử lý, đừng quên nha!"

Khôn hiểu ý, sau đó gật đầu: "Còn muốn chuẩn bị gì nữa?" Hắn cũng thực chờ mong đám lông chim này về sau rốt cuộc làm thế nào biến trở thành quần áo giữ ấm mà Tiếu Tiếu nói.

Đinh Tiếu suy tính một chút: "Em còn muốn một chút rau dền, cẩu kỷ tử, thứ khác thì không cần. Sơn nhạn này em muốn hầm, đại bá phải ăn hết cả thịt lẫn canh, nhưng đừng ăn xương cốt."

Liễu Đại bá mẫu lập tức gật đầu: "Ta đi đào rau dền."

Hiến tế cũng muốn bản thân ra một phần lực lượng, nàng mới không nói cho ngươi là nàng chờ sau khi làm xong được chia một chén canh đâu! "Ta đi lấy cẩu kỷ."

Sau đó trong phòng bếp liền dư lại một mình Đinh Tiếu.

Có kinh nghiệm làm cháo gan heo lúc trước dạy Lục Hi, Đinh Tiếu lúc này cũng rõ ràng nói cho Liễu Đại bá mẫu, không cần mỗi ngày phải ăn những món giống nhau. Kỳ thực đối với giống đực thú nhân mà nói, không có tí thịt mỡ thì rất khó no bụng, cho nên cái gọi là không nên cho quá nhiều dầu mỡ cũng là nói suông. Cậu tận lực đề cử một số loại nguyên liệu nấu ăn tính bình có thể bổ sung khí huyết thông ứ hoạt huyết. Dù sao dược liệu ở chỗ này dùng cũng không mất tiền~!

Đối với chuyện thôn trưởng bị thương, người trong thôn nghị luận rất nhiều. Tuy việc này là ngoài ý muốn xảy ra, nhưng vân có vài câu nhàn ngôn toái ngữ phát ra.

Kỳ thực sẽ có người oán trách cậu xúi giục thôn trưởng đi thu thập quả gạo do đó khiến thôn trưởng bị thương, Đinh Tiếu một chút cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao cậu cũng không để ý mọi người sẽ nói như thế nào, cậu biết rõ mặc kệ là ở thế giới nào cũng sẽ có thị phi, đây có lẽ là mặt trái ảnh hưởng của việc trí tuệ sinh ra, luôn sẽ có người không thích dùng góc độ bình thường đi nhìn nhận vấn đề, mình cũng không có quyền lợi và nghĩa vụ giống người khác. Huống chi bình thường vĩnh viễn là đại đa số, đối với những người đã hưởng thụ qua quả gạo, lại như cũ miệng đầy lời vô ơn, lựa chọn tốt nhất là làm lơ. Huống chi cậu cảm thấy bản thân rất bận, hoàn toàn không có thời gian rảnh cùng những người đó nhàn tản.

Chỉ là nghe mấy người bạn thì thầm nói bọn họ thay mình bất bình thế nào, còn có hiến tế răn dạy mấy người kia như thế nào, lúc này ngay cả một số thôn dân không quen biết cũng thay cậu nói chuyện, trong lòng thực sự vui vẻ. Đối với những người hâm mộ ghen tị hận, mình phải trôi qua càng vui vẻ càng hưng phấn mới đúng~~!

Lúc này hành động sưu tập quả gạo trong phạm vi lớn nên thu hoạch pha phong. Vốn tính toán chủ thu thập để mọi người nếm thử hương vị hiện tại biến thành nấu cháo cho toàn thôn mỗi người đều có thể nếm thử. Cứ như vậy Đinh Tiếu buổi sáng học tập, buổi chiều ngẫu nhiên cùng Màu làm quần áo, phân thời gian dạy hiến tế và Liễu Đại bá mẫu nấu cháo. Cậu còn phải mỗi ngày đến ruộng thí nghiệm nhìn một vòng, nếu xuất hiện cỏ dại, lại chạy tới nhổ đi.

Cũng may những ngày bận rộn như vậy chỉ có bốn ngày. Khi ăn thử cháo quả gạo xong, cậu liền khôi phục tự do. Mà quần áo của Màu đại thể cũng may xong, dư lại chính là trang trí và hoàn thiện, cậu cũng không cần phải vội vã nữa.

Chỉ là vừa được nhàn hạ qua buổi trưa, Hạ cha và Khôn liền cùng cậu tham thảo một đề tài phi thường có tính nghiên cứu. Đó chính là thôn trưởng đại nhân nằm trên giường mấy ngày liền không chịu nổi, muốn bọn họ làm giúp một cái xe đẩy tay nhỏ, sau đó ngồi xe để ra vào, còn có thể đi Thôn Bộ làm việc.

Đối với việc này Đinh Tiếu chỉ có một ý kiến: "Làm xe đẩy tay làm gì, làm xe lăn đi, lấy tay nghề của hai người, chắc chắn làm ra được. Khôn, em lười vận động, anh lấy giúp em diệp giấy và than chi lại đây, em vẽ cho mọi người xem!" Thôn trưởng đại nhân! Ngài là cỡ nào yêu nghề kính nghiệp a! Gãy xương còn muốn lăn lộn, trong thôn có việc ai còn không biết đi đến nhà tìm ngài chứ!