Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 160: Lạc đường lâm



Đối với việc đắp giường đất, Bạch trưởng lão đề nghị đầu tiên nên cải tạo nhà Tộc bộ trước. Tuy rằng làm như vậy còn phải tìm chỗ an bài cho mấy thợ thủ công thôn Thiên Hà dừng chân, nhưng đây cũng là vì muốn cho người thành Hổ Thần một cái bản mẫu. Khôn không phản đối, đương nhiên ý của hắn là tốt nhất là xuống tay từ nhà của nhị đệ mình, thứ tốt đương nhiên là người trong nhà nên được trước không phải sao. Như bây giờ cũng được, toàn bộ hành trình nhị đệ đều đi theo, này cũng coi như là Bạch trưởng lão hậu đại học trò cưng của mình.

Người của thôn Thiên Hà khí lực có lớn cũng không thể đắp hết giường đất cho toàn bộ tộc được, nếu ngày sau do Ảnh làm chuyện này, thứ nhất công lao của thôn Thiên Hà sẽ không bị lau sạch, thứ hai cũng là một cái công trạng cho việc tương lai làm trưởng lão, ít nhất Khôn cảm thấy Bạch trưởng lão quyết định như vậy là thực chính xác.

Việc đăp giường đất do nhóm giống đực đi làm, Đinh Tiếu ở thành Hổ Thần trôi qua từng ngày có thể nói là nhãn nhã vô cùng. Ngoại trừ câu cá ra, hiện tại cậu thích nhất chính là dưới sự bảo vệ của Bạch Nguyệt ở khu an toàn ngắt thực vật. Có Khôn cho phép, Đinh Tiếu thực nguyện ý đem tay nghề muối dưa của mình truyền cho vị trưởng bối thập phần đáng yêu Bạch Nguyệt này.

Ở Thú Thế, tình cảm của mọi người đều biểu hiện rất trực tiếp, đặc biệt là trước mặt nhân sĩ xuyên qua như Đinh Tiếu, cậu biết rõ Bạch Nguyệt coi mình là một vãn bối để yêu thích. Ít nhất gia hỏa Khôn kia không có việc gì lòng dạ hẹp hòi liền ghen tị khiến cậu cảm thấy hoàn toàn đáng để khinh bỉ, đương nhiên cậu cũng hiểu đây hoàn toàn là cái cớ của hắc lão hổ nhà mình để "vớt chỗ tốt" từ mình, cũng liền tùy hắn đi. Dù sao ở trong nhà người khác, gia hỏa này cũng không dám tới thật.

Kỳ thực vấn đề lớn nhất của đậu sừng trâu là thứ này đặc biệt nùng, ngoại trừ người như Đinh Tiếu thích mùi hương như vậy ra, rất nhiều người đều cảm thấy thực tanh, đặc biệt là chưa trải qua nấu nướng, làm không ốt còn dễ dàng bị tiêu chảy. Nhưng muốn giải quyết mùi tanh này của đậu cũng không quá khó. Ngoài làm bánh ra đậu que hầm xương sườn hoặc là thịt ba chỉ, ở quê Đinh Tiếu cách làm chính tông là phải cho thêm tương bần Đông Bắc, cũng là đậu, sau khi lên men tương bần chẳng những có thể triệt tiêu đi mùi tanh cảu đậu que, còn thể tăng thêm mùi vị. Đương nhiên cho bát giác, hành, gừng cùng với hoa tiêu đều có thể đạt tới hiệu quả khử tanh. Mỡ heo cũng có thể có chút hiệu quả, mặt khác sau khi phơi khô mất nước, mùi tanh của nước đậu cũng sẽ bớt đi rất nhiều.

Đinh Tiếu đem phương pháp đơn giản nhất nói cho Bạch Nguyệt, còn dạy Bạch Nguyệt đem đậu sừng trâu và thịt xiên cùng nhau, sau đó phết tương thịt nướng ngũ vị nướng trên lửa. Sau khi chín chẳng những mùi tanh của đậu giảm bớt rất nhiều mà có một cỗ vị đốt nướng đặc trưng, phôi hợp với thịt heo và tương ngũ vị, chay mặn phối hợp tuyệt đối không ngấy. Quan trọng nhất là cái đậu sừng trâu này sau khi thiêu nướng vị ngon ngoài dự kiến của Đinh Tiếu, cư nhiên ngoài da giòn giòn, bên trong thịt đậu mềm mại thơm ngọt. Xem ra không mang theo một chút trở về là không được.

Khu an toàn của thành Hổ Thần, Đinh Tiếu còn tìm tới rất nhiều đồ vật có thể ăn. Trừ bỏ một vài loại rau quả thôn Thiên Hà bọn họ cũng có ra, thật sự là có thứ cậu mới phát hiện ra.

Lá tỏi là đồ ăn Đinh Tiếu rất quen thuộc, vị giòn cay hăng mặc kệ là xào hay trộn với đồ ăn đều không tồi. Thật ra Đinh Tiếu đối với cái này cũng không có mấy cảm giác, nhưng là củ tỏi ở Thú Thế dị thường to lớn. Vốn dĩ khi cậu phát hiện lá tỏi muốn lấy xào trứng chim ăn, vì lúc trưa cùng ngày Bạch Nguyệt vừa vặn tìm được một ổ trứng chim ở trên cây. Kết quả muốn nhổ vài cây cũng không nhổ được, cuối cùng phải dùng cốt đao để đào, mới phát hiện củ tỏi bên dưới cư nhiên to bằng hai nắm tay của mình.

Tò mò cắt ra lột vỏ, phát hiện "củ tỏi" bên trong cũng không phân nhánh, Đinh Tiếu ngửi thử, cảm thấy mùi tỏi cũng không đậm quá, cho nên cắn một miếng. Kết quả cay đến nỗi khiến cậu lập tức giật bắn người, đầu lưỡi phun phì phì dùng tay quạt một hồi lâu.

Các thú nhân đặc biệt là giống đực cơ bản sẽ không có hứng thú gì với thực vật không quen thuộc mọc trong đất, cho nên củ tỏi này Bạch Nguyệt chưa từng thấy qua. Thấy Đinh Tiếu ăn một ngụm liền lộ ra cái đức hạnh này, cư nhiên dấy lên lòng hiếu kỳ. Kết quả khi ăn thử một chút, cũng nhịn không được phun đầu lưỡi. Chưa hưởng thụ qua vị cay của ớt cay ở Thú Thế kích thích, Bạch Nguyệt tự hiên không thể bình tĩnh được như Khôn và Hạ, nhưng đối với cay rát, mức độ yêu thích của hắn vẫn rất là cao.

Cho nên khi nghe đến Bạch Nguyệt hỏi mình lá tỏi này có thể làm thành món ăn ngon hay không, Đinh Tiếu liền hiểu được ý tứ của Bạch Nguyệt. Ừm, chính là không chán ghét mùi vị cay của tỏi sao. Có thể lý giải. Kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy lá tỏi này trừ bỏ phần củ cay ra, tỏi có mùi rất hăng, nói cách khác nó là thuần túy cay, thực rõ ràng, khi ăn đầu lưỡi thực rát, nhưng sau khi ăn xong lại không lưu lại mùi lạ gì trong khoang miệng, cảm giác thực sự là không tồi. Là cái có thể mang về trồng được. (Ngươi thực là _ _)

Vì thế hai người ở khu an toàn cẩn thận tìm kiếm hơn nửa ngày, rốt cuộc đào đủ tỏi để nấu một nồi thịt kho tàu. Vào buổi tối, tại nhà của Bạch lão gia, Khôn, Đinh Tiếu, Phong, Mộc Ngõa và hai lão phu phu Bạch trưởng lão, đem nồi tỏi nấu thịt kho tàu này ăn sạch bách.

Sau khi tỏi bị hầm chín, vị củ tỏi mềm mại giống như bạch đậu, Đinh Tiếu cảm thấy đây kỳ thực chính là bản thăng cấp của tỏi bình thường. Ngày mai kiếm một ít làm tỏi giã thịt luộc thử xem, kích cỡ lớn như vậy, nhất định rất có trọng lượng. Tưởng tượng hương vị tỏi, cậu nhanh chóng cho thêm hai khối thịt vào trong miệng.

Ăn ngon uống tốt, những ngày làm việc thực là vui sướng, nhưng việc quan trọng nhất của Khôn và Đinh Tiếu khi tới thành Hổ Thần chính là khối long cốt yêu kia.

Bạch trưởng lão đối với chuyện này càng để bụng, trải qua mấy phen thương thảo với tộc trưởng và hiến tế, cuối cùng quyết định chỉ dùng hai đạo đề tới khảo nghiệm Khôn và Đinh Tiếu.

Đối với các thú nhân mà nói, trí tuệ lớn nhất chính là làm thế nào có thể sinh tồn trong hoàn cảnh tự nhiên ác liệt, Đinh Tiếu vốn dĩ cho rằng tộc trưởng và hiến tế bọn họ sẽ cho mình và Khôn một đống câu hỏi về trí tuệ chứ. Kết quả phát xuống dưới nhiệm vụ thí luyện thứ nhất chính là bọn họ trong năm ngày sống trong lạc đường lâm bắt một con đậu hầu. Nếu trở về, lại đưa ra nhiệm vụ thí luyện thứ hai.

Đinh Tiếu đối với cái gì sống ở lạc đường lâm bắt đậu hầu hoàn toàn không rõ ràng lắm, vì thế vẻ mặt mê mang mà nhìn về phía Khôn. Tuy Khôn không thích để Tiếu Tiếu cũng phải đi vào rừng thí luyện cùng mình, nhưng đề mục đã ra, mình căn bản không thể cò kè mặc cả.

Đại hiến tế vẫn là phi thường chiếu cố bọn họ, vào ban đêm liền đem một bao lớn đủ loại dược giao cho Đinh Tiếu. Hơn nữa còn chỉ bảo Đinh Tiếu, khi nhìn thấy sương mù ở lạc đường lâm, nhất định phải ăn thuốc bột vào.

Tuy biến đại hiến tế chỉ không hy vọng mình và Khôn xảy ra nguy hiểm lớn, nhưng loại quan tâm này cảm giác không lừa được người. Đinh Tiếu thực vui vẻ khi bản thân gặp được những tộc nhân tâm địa chính trực thiện lương như vậy. Mặc dù biết lạc đường lâm là một sơn cốc tương đối nguy hiểm, cậu cũng không hiện ra có bao nhiêu lo lắng.

Khôn dùng thời gian hai ngày liền chuẩn bị thỏa đáng những thứ cần thiết, không có mang theo bất luận nồi chén gáo chậu gì cả, thậm chí hắn còn không mang cả lều trại, chỉ mang theo một cái thảm da thú, còn có một đống lớn thịt khô và bánh mì.

Bánh mì là Bạch Nguyệt chuẩn bị, thịt khô là Khôn dùng thịt tươi đổi ở chợ. Mục đích hắn làm như vậy là vì muốn tận lực giảm bớt thời gian săn thú, mang theo Tiếu Tiếu tiến vào lạc đường lâm, cái này hoàn toàn khác với lần hai người bọn họ đi du sơn ngoạn thủy lúc trước.

Lạc đường lâm là một cái sơn cốc cách thành Hổ Thần chừng hơn hai trăm dặm, nó thuộc về lãnh địa của tộc Dực Hổ, lại không ở bất luận khu an toàn của thôn nào. Kỳ thực diện tích lạc đường lâm cũng không lớn, cũng chính là một mảnh rừng nhỏ bên trong Thanh Sơn. Nhưng nó lại là nơi rất ít người tộc Dực Hổ sẽ đặt chân tới, cũng không phải vì bên trong có mãnh thú nguy hiểm gì, mà là trong lạc đường lâm có sương mù, hơn nữa ở bên trong không nhìn thấy mặt trời, rất khó thông qua mặt trời tới phân biệt phương hướng, bốn phía còn tương tự nhau, người đi vào đều bị lạc đường không rõ phương hướng.

Còn rốt cuộc bên trong có cái nguy hiểm gì khác hay không, không có ai biết, một cái khu vực rất kỳ quái lại không có quá nhiều con mồi, cũng không phải là nơi các thú nhân yêu thích. Hiểu biết về lạc đường lâm của Khôn cũng có hạn, này cũng chú định bọn họ lần này vào sơn cốc chỉ có thể tùy ỳ mày mò một chút. May là Khôn đã gặp qua vài lần loại tiểu động vật đậu hầu này, nhưng nghĩ tới hàng kia cũng chỉ lớn bằng bàn tay của mình, hắn liền có loại to đầu.

Đậu hầu là một loại khỉ, kích thước cũng chỉ bằng bàn tay giống đực thành niên. Phải nói là một loại khỉ nhỏ nhất ở Thú Thế, cơ hồ bất luận một loài động vật có kích cỡ lớn hơn một chút nào cũng có thể dễ dàng giết chết chúng nó. Chỉ là loại khỉ này tốc độ cực kỳ nhanh, phải dựa vào tốc độ để bắt nó, trừ bỏ các loại chím bay trên trời ra, những thợ săn trên đất bằng rất khó bắt được nó. Mặt khác bởi vì loại khỉ này hình thể quá nhỏ, ăn bao nhiêu cũng chỉ gầy trơ, cho nên hoàn toàn không ở trong phạm vi thực đơn của các thú nhân, tự hiên cũng không bắt bọn chúng về làm gì. Dần dà, đậu hậu cũng không còn sợ hãi thú nhân giống đực, cũng không tồn tại cảm giác bị uy hiếp.

Vì thế liền chú định giống đực với thân thể cao lớn như vậy đi bắt một con khỉ có tốc độ nhanh nhưng không chịu nổi một cái tát của mình sẽ phi thường khổ bức. Nhưng thôi, có Tiếu Tiếu ở đây, có lẽ sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Trước khi đi Đinh Tiếu trừ bỏ "binh khí" tùy thân của mình cùng bao dược đại hiến tế đưa thì không mang theo gì cả. Khi hai người rời đi thành Hổ Thần, Bạch trưởng lão cùng Khi trưởng lão tự mình hộ tống. Nhưng cũng chỉ là đưa bọn họ tới bên cạnh lạc đường lâm mà thôi, cũng chính là nơi hai ngọn núi lớn tiếp xúc nhau.

Bạch trưởng lão biến thân lại vỗ vỗ bả vài Khôn: "Bảo vệ tốt cho Tiếu Tiếu, tương lai cậu ấy chính là hi vọng về mỹ thực cho toàn bộ tộc!"

Khôn ca vẻ mặt vô biểu tình: "Nội dung thí luyện thứ hai là gì?"

Bạch trưởng lão sờ sờ cái mũi: "Có lẽ chỉ là cho các người nướng một phần thịt cũng không trừng."

Đinh Tiếu run rẩy khóe miệng, cậu tuyệt đối không tin nhiệm vụ thứ hai sẽ đơn giản như vậy: "Bạch trưởng lão, ngài nói như vậy nếu là thật thì chúng cháu phải làm sao bây giờ?"

Bạch vui vẻ: "Ta tin tưởng lấy năng lực của Khôn, năm ngày ra khỏi lạc đường lâm không thành vấn đề. Còn đậu hầu, chung nó không có bao nhiêu tính công kích mấy."

Nhưng cũng không dễ bắt! Đây là Khôn thầm rít gào trong lòng.

Gió ở hẻm núi đặc biệt mãnh liệt, Khôn cơ hồ là đem Tiếu Tiếu toàn bộ bảo hộ trong ngực rồi mới rời đi.

Tránh thoát gió mạnh ở lối vào, đi vào bên trong thật ra có một loại cảm giác như vào thế giới khác. Nguyên bản đầu tháng sáu hoa đào đã rất ít, kết quả sau khi bọn họ đi vào mới phát hiện, lại có địa phương mà bọn họ có thể nhìn thấy chỉ có toàn cây đào, hơn nữa có hơn một nửa đều là hoa đào đang nở rộ. Hồng, phấn, trắng, vàng, còn có vài cọng màu xanh lục. Cái này khiến cho Đinh Tiếu tâm tình vốn dĩ đang thấp thỏm đột nhiên bình tĩnh hơn.

"Khôn, nơi này thật đẹp! Gần giống với phiến rừng đào ở gần thôn Thiên Hà chúng ta, nhưng nơi này thật sự đều là cây đào nhỉ."

Khôn kéo tay Tiếu Tiếu, một bên cẩn thận lưu ý tới hoàn cảnh xung quanh, một bên nói: "Không có người tới lạc đường lâm săn thú, bên trong không có đại hình mãnh thú. Nhưng mà vẫn có rắn và sâu độc, để ý dưới chân."

Đinh Tiếu vỗ vỗ gói thuốc đuổi rắn trên eo: "Ngoạn ý này em đảm bảo tuyệt đối không để rời khỏi người. Khôn, anh nếu chưa từng tới đây, sao có thể tìm đậu hầu? Vạn nhất nơi này không có đậu hầu thì phải làm sao?"

Khôn cười: "Sẽ khong, nơi này có rất nhiều đậu hầu, nhưng là không biết đã trốn ở nơi nào. Chúng nó không sợ thú nhân giống đực, tốc độ lại rất nhanh, ta không thấy được có thể đuổi được đến nó." Quan trọng là việc để bạn lữ lưu tại chỗ tự mình đuổi theo con khỉ là việc hắn sẽ không làm.

"Ná anh làm cho em, sẽ hữu dụng."

Đinh Tiếu thập phần cảm thấy may mắn lúc trước mình làm ra ná, dựa theo lời Khôn nói, nếu không bắt được, cũng chỉ có thể dựa vào thủ đoạn "công nghệ cao".

Ban ngày ở lạc đường lâm trời trong nắng ấm, lại còn thực yên tĩnh. Trừ bỏ không nhìn thấy mặt trời ra, hết thảy đều không khác mấy với khu an toàn của thôn. Căn cứ vào nội dung Văn tiên sinh dạy dỗ, hơn nữa Khôn giảng giải, Đinh Tiếu tin tưởng sơn cốc này thật sự không có đại hình mãnh thú, thậm chí thứ nguy hiểm như sói cũng không tồn tại.

Đinh Tiếu dùng săn xoa săn được hai con gà rừng, còn bắt được một con rắn cổ đen đang có ý định vồ tổ trứng chim trên một thân cây. Trừ bỏ con mồi thu hoạch được, cậu còn tìm được ở trong rừng một loại đồ ăn mà bên ngoài vẫn luôn không phát hiện ra là củ cải trắng.

Cầm của cải trắng dài gần bằng cánh tay mình, Đinh Tiếu trong lòng đầy sung sướng.

"Khôn, anh biết không, em đặc biệt thích ăn loại củ cải trắng này hầm thịt bò hoặc là thịt dê. Kỳ thực thật củ cải hầm xương cũng thực mê người. Đáng tiếc chúng ta cũng không mang nồi." Tuy thịt khô dê bò đều có mang theo.

Khôn nhìn thoáng qua vách núi cách đó không xa, quyết định chủ ý: "Dùng đá làm, rất nhanh."

Đinh Tiếu lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, nên nắm chắc thời gian bắt đậu hầu quan trọng hơn."

"Không kịp, phải ăn rồi đi ngủ, buổi tối trong rừng không an toàn, trước tìm xem có sơn động nào hay không đã. Sơn cốc này không lớn, có thể nghỉ ngơi một chỗ cố định." Dù sao việc bắt đậu hầu này thực sự có chút vò đầu bứt tai.

Cơm trưa chỉ đơn giản là ở trong rừng ăn hai khối thịt khô, uống nước trong dòng suối nhỏ. Đối với những ngày uống nước lạnh gặm thịt khô như vậy, Đinh Tiếu thật là chưa từng trải qua. Lúc trước có đi xa nhà cũng vẫn nghiêm túc nấu cơm nấu nước, đột nhiên như vậy, đúng là có điểm giống với dã ngoại thám hiểm. Nhưng nghĩ lại, vốn dĩ chính là như vậy mà. Tương lai mình và Khôn muốn đi du lịch Thú Thế, những ngày như này chỉ nhiều chứ không ít, xem ra thật đúng là nên nghiên cứu một vài loại đồ ăn tiện lợi mà không có hại cho dạ dày.

Cơm chiều là củ cải hầm thịt bò khô do Khôn dùng đá chế tạo thành nồi. Nói là thịt khô cũng không cứng rắn như trong tưởng tượng, bằng không bữa trưa đã không cắn nổi. Những thịt này đều là dùng muối yêm chế, dùng than củi hun khói. Chính xác mà nói đây kỳ thực là thịt hun khói, chỉ mất 30% nước, nhưng lại có thể giữ ít nhất trong 10 ngày vào thời tiết này. Chỉ là có chút mặn mà thôi. Lúc trưa Đinh Tiếu uống không ít nước.

Cho nên khi hầm thịt khô vào buổi tối, Đinh Tiếu liền không cho thêm muối, hai cây củ cải trắng Đinh Tiếu chỉ cho một nửa, còn lại một nửa sau khi rửa sạch trực tiếp coi như trái cây mà gặm.

Không thể không nói khí hậu một phương chẳng những nuôi dưỡng người một phương, còn là điều kiện tất yếu dưỡng ra đặc sản. Củ cải trắng nơi này ăn sống ngọt vô cùng, tuy vỏ củ cải cùng phần ngoài vỏ có chút vị cay, nhưng lại không rát đầu lưỡi. Đó chỉ là hương vị đặc trưng của củ cải mà thôi. Mà đối với Đinh Tiếu, người đã lâu chưa ăn củ cải mà nói, loại cay này chẳng những không khiến cậu chán ghét, mà còn khiến cậu cảm thấy phi thường thân thiết.

"Em khi còn nhỏ, vừa đến mùa thu ba ba sẽ mua rất nhiều củ cải trắng về làm củ cải muối. Khi ba ba thái củ cải, em sẽ ở bên cạnh ăn vụng, có ngọt có cay. Kỳ thực cũng không phải là ăn rất ngon, nhưng cảm thấy có thể nhón một miếng cho vào miệng cảm giác đặc biệt tốt."

Khi Tiếu Tiếu cắn một ngụm củ cải sống, đối với Khôn mà nói này không phải cái mỹ vị gì khó lường, cũng không phải hương vị làm hắn say mê, nhưng hắn là bị hoài niệm trên mặt bạn lữ cảm nhiễm.

"Chúng ta mang về trồng đi."

Đinh Tiếu thở dài: "Thời tiết này mọc ra củ cải lớn như vậy em cũng cảm thấy quái quái, chờ bắt được đậu hầu xong chúng ta đi tìm củ nhỏ đi. Đến lúc đó ở bên ngoài tìm một chỗ trồng lại, lúc đi lại mang đi."

Khôn cười: "Tiếu Tiếu nhà ta rốt cuộc đã có tâm nhãn hơn."

Tiếu Tiếu trừng mắt: "Này! Đây là anh nói em lúc trước thiếu tâm nhãn phải không?!!"