Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực

Chương 212: Hạ quyết tâm



Ngày hôm sau, Kinh quả nhiên đưa tới một khối đá tầm bằng quả bóng bầu dục, ngay cả hình dạng cũng không khác mấy.

Màu của khối đá rất đẹp, xung quanh xanh biếc gần giữa hơi lam một chút, nhìn qua thanh lệ thông thấu, trạng thái hiện ra cơ hồ là trong suốt. Ánh nắng xuyên thấu qua khối đá, khiến cho mặt bàn gỗ thô cũng nhiễm ánh xanh lục, hơn nữa bề mặt mượt mà bóng loáng, không cần sờ, vừa thấy liền biết là thứ tốt.

Đinh Tiếu tuy không hiểu lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một khối ngọc phỉ thúy, hơn nữa phẩm tướng tốt không chịu được. Cái này nếu đặt ở hiện đại, giá trị bao nhiêu cũng không biết đâu!

"Các ngươi tìm thấy cái này ở đâu thế?"" Tuy vẫn luôn nhặt được một ít đá quý ở bờ hồ bờ sông, nhưng đó cũng là do người ở xã hội nguyên thủy không để ý tới mấy viên đá này, mặc dù là một viên kim cương đối với bọn họ mà nói cũng chỉ giống như đá vụn bình thường, nhưng một khối lớn như vậy cũng có thể tùy tiện nhặt được....cũng quá khoa trương rồi!

Mộc Ngõa trả lời phi thường thẳng thắn: "Chính là ở phía tây khu an toàn, cách một cái khe núi không xa, chỗ đó cũng không có tên, rất ít có người qua lại, ta là vì con mồi chạy tới đó mới phát hiện cái này. Ở gần đó cũng có mấy khối đá khá đẹp, nhưng không sáng trong bằng khối này, màu sắc cũng không đậm, không đẹp bằng cái này. Các ngươi đều thích viên đá xinh đẹp, ta liền nhặt về, Kinh nói ngươi nhất định sẽ thích, nên liền đưa cho ngươi, ngươi nếu còn muốn, ngày mai chúng ta cùng đi nhìn xem."

Chẳng lẽ cách thôn Thiên Hà không xa có một mỏ ngọc?!!Sao lại nghịch thiên không khoa học như vậy! Nhưng nhất định phải đi, tuy ở chỗ này ngọc đúng là không có tác dụng gì, nhưng cậu vẫn tính toán cho phép bản thân lục soát cất chứa một chút "hàng xa xỉ"" mà đời trước không có cơ hội có được. Dù sao chỉ là viên đá thôi mà, không nhặt cũng phí.

"Được đấy! Ngày mai chúng ta đi xem""

"Tiếu Tiếu, ngươi thích khối đá này chứ? Đúng không đúng không?!"" Thấy Tiếu Tiếu hỏi chỗ nhặt khối đá này, Kinh liền biết bạn tốt nhất định rất thích.

"Ta thích vô cùng! Thật sự là rất đẹp, một khối lớn như vậy, lớn hơn bất cứ viên đá nào chúng ta nhặt được trước kia! Ta cũng ngượng ngùng nhận, nhưng nếu cho ta ta cũng không khách khí!" Đinh Tiếu vui vẻ đem khối ngọc phỉ thúy này đặt vào trong ngăn tủ. Trong lòng còn chắc mẩm, đồ vật tốt như vậy, để Khôn khắc thành ngọc bội xinh đẹp càng tốt hơn! Đều nói là đeo ngọc tốt cho sức khỏe, phỉ thúy lại càng như vậy. Dùng vật liệu thừa làm mấy bông hoa tai ngọc cho mọi người đeo, cho dù là vật trang trí cũng không tồi. Đeo hoa tai ngọc không cần phân biệt nam nữ.

Thấy bạn tốt thích, Kinh cũng liền vui vẻ: "Ta đã nói ngươi sẽ thích mà! Còn khách khí với ta cái gì chứ, hơn nữa, chỉ là một khối đá mà thôi! Nói không chừng ngày mai chúng ta còn có thể nhặt về một đống lớn ấy chứ!"

Đinh Tiếu hắc tuyến, ngươi thật sự nghĩ là đá vụn bên đường sao! "Mượn cát ngôn của ngươi""

Kinh khoe khoang: "Ngày hôm qua ta đánh sơn nhạn còn chưa làm gì, Mộc Ngõa ngày hôm qua cũng săn một con lộc, mang theo Bạch Đoàn Nhi, giữa trưa cùng Khôn đến nhà ta ăn cơm được không?"

"Được! Ta đem thịt hun và lòng hun ngày hôm qua làm mang theo, chờ Khôn trở về chúng ta liền đi qua, có gọi Lục Hi bọn họ không? Ngày hôm qua Bảy cũng chịu ủy khuất, cũng gọi hai phu phu bọn họ đi!" Suy nghĩ một chút đám bằng hữu bọn họ đã hai tháng chưa tụ tập ăn uống thả cửa lần nào. Hiện tại mọi nhà đều đã xây nhà mới, cũng không câu nệ ăn ở đâu, một đám dựng nhà đều dựa theo quy cách xây nhà của nhà mình, rộng rãi hơn rất nhiều.

Kinh lập tức gật đầu: "Chắc chắn phải gọi bọn họ, hai bọn ta đi trước gọi người đi." Nói xong kéo Mộc Ngõa liền rời đi.

Nhìn bóng dáng bạn tốt, Đinh Tiếu cười cười bế lên Bạch Đoàn Nhi đang leo lên người mình: ""Đoàn nhi a, lát nữa chúng ta đi chơi, ngươi cũng không thể loạn cào đồ đạc nhà người ta nhé!" Vật nhỏ đang trong giai đoạn nghiến răng mài móng vuốt, nhưng rất khó tạo thành thương tổn đối với đồ đạc.

Một đám anh anh em em ở bên nhau ăn ăn uống chắc chắn phi thường náo nhiệt vui vẻ, đặc biệt mấy năm nay mỗi nhà đều có hầm cất giữ rượu trái cây mình sản xuất, cho nên khi liên hoan, mỗi người một chén đều là trong phạm vi.

Quá trình ủ rượu giống nhau, nhưng đồ vật sản xuất ra lại không giống nhau, vò rượu mở ra hôm nay của nhà Mộc Ngõa và Kinh là rượu lê ba năm. Hương vị thêm một phần thơm ngọt nồng đậm, độ rượu cũng cao hơn nhiều, một chén lớn này đối với Đinh Tiếu mà nói, có chút hơi nhiều.

Vì thế chạng vạng khi hai người trở về nhà, liền nghĩ đi bộ thêm trong chốc lát, ngoài tiêu thực ra, cũng có thể tỉnh rượu. Tuy không say, đầu cũng có chút nằng nặng. 

Cái gọi là oan gia ngõ hẹp cũng không khác mấy với tình huống này, có đôi khi ngươi càng không muốn thấy ai đó, ngươi ta lại cố tình ngẫu nhiên gặp phải ngươi.

Nhìn thấy Ương, Đinh Tiếu lập tức liền nhíu mày. Trong lòng thì thầm một câu: Thật phiền. Biểu hiện ra ngoài mặt một chút, dù sao cũng vừa uống rượu xong, nếu là bình thường cũng không đến mức làm đối phương nhìn ra.

Từ rất xa Ương đã thấy thân ảnh cao lớn của Khôn, kỳ thực ở trong lòng bà ta, con rể hiện tại tuy tốt, nhưng luôn không bằng được thần đồng Khôn này. Hiện tại Ảnh còn là trưởng lão trẻ tuổi nhất, tiểu tử Đinh Tiếu này còn là đệ tử đắc ý của hiến tể, là trí giả tự tay tộc trưởng ban cho long cốt yêu. Ngay cả gia hỏa Quỳnh kia cũng là trưởng lão bán thú nhân đầu tiên ở tộc Dực Hổ bọn họ, sao những chuyện tốt này đều rơi vào người một nhà bọn họ thế nhỉ?

Nhiều năm như vậy, con gái không ở bên người, bởi vì chuyện của con gái và Nhất Toàn mà bạn lữ cũng nghiêm khắc với mình một chút, hơn nữa một nhà Đinh Tiếu bọn họ cũng mang tới quá nhiều cống hiến cho thôn và bộ tộc, lại có quá nhiều chỗ cần bọn họ dạy bảo, cho nên Ương đối với một nhà bọn họ thu liễm không ít. Nhưng hâm mộ ghen tị hận vĩnh viễn sẽ không biến mất, hiện tại Thư Đồng nhà bà ta mang thai, trong lòng cao hứng liền nhớ tới điểm mạnh của gia đình mình với người ta.

Là thần đồng thì làm sao? Là trí giả thì làm sao? Là trưởng lão thì cũng làm sao? Còn không phải không sinh được ấu tể hay sao! Khôn hiện tại không có con cũng xác định vững chắc là không làm được thôn trưởng, lại nói vẫn là Thư Đồng nhà mình có phúc khí, tìm được người bạn lữ yêu thương mình. Tuy không đứng đầu trong 10 đại dũng sĩ, nhưng cũng đứng tốp 3, cũng so với Khôn này ngay cả đi cũng không đi ra có mặt mũi hơn!

Mang theo tâm thái khoe khoang, liền nhìn thấy biểu tình chán ghét của Đinh Tiếu, lập tức phát hỏa. Không có biện pháp, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời: "U! Đây là Khôn và Đinh Tiếu sao! Hai người các ngươi lại mang báo con ra ngoài đi dạo sao?""

Đinh Tiếu không muốn phản ứng bà ta, rượu đang ngấm dần, càng là lười nói gì với bà ta. Khôn cũng phiền chán giống cái này, đặc biệt là khi nghe Tiếu Tiếu kể lại chuyện của Kinh bọn họ với Ương ngày hôm qua, trong lòng cũng không thoải mái. Tự nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt gì, vốn dĩ hắn ở trước mặt người ngoài, mặt vẫn luôn lạnh như xác chết, nhưng lễ phép hắn vẫn phải có: ""Vâng."" Chỉ là mỗi một tiếng như vậy mà thôi.

Cảm giác được nói như vậy cũng còn chưa đủ, những lời trong lòng Ương đều xông ra: "Aiz! Nhìn các ngươi đem con báo con này thành ấu tể mà nuôi, ta làm trưởng bối cũng thấy đau lòng, rốt cuộc nó có nghe lời như thế nào thì cũng không phải ấu tể mình mang nặng đẻ đau sinh ra, con báo con này cũng giống như người tàn tật thôi!""

Nhìn qua, lời nói này, giống như có bao nhiêu tiếc hận, Đinh Tiếu lập tức nhìn về phía nàng: ""Như người tàn tật cũng tốt, đỡ phải nói ra tiếng không giống người, lại khiến cho người chán ghét.""

"Ngươi!" Ương lập tức bị lời Đinh Tiếu nói đến đau cả tim, nhưng lại không dám phát giận gì, ngoại trừ kiêng kị thân phận của Khôn và Đinh Tiếu ra, con gái lần này trở về cũng dặn dò bà ta nhiều lần đừng cãi cọ với người khác, con rể nhà bà ta ghét nhất là giống cái hay cãi vã. Việc đồng ruộng hàng năm đều cần bọn họ hỗ trợ, đắc tội không nổi, huống chi cho dù thật sự dám cãi nhau, bà ta bao nhiêu năm trước cũng chưa cãi nổi Đinh Tiếu, huống chi hiện tại. Vì thế cuối cùng bà ta chỉ có thể nén giận ra rời đi.

Còn lại mấy người vừa rồi tụ lại với nhau xem náo nhiệt cười cười đùa đùa, sau khi không phải lo ăn uống, không có việc gì làm còn không thể bàn tán sao, cuộc sống không phải sẽ ít thú vị đi sao!

Về đến nhà, Đinh Tiếu  còn chưa nguôi giận, ngày hôm qua khi khuyên nhủ Kinh cậu còn nói nhiều, nhưng rơi tới trên người mình, đúng là nghĩ như thế nào cũng thấy khó thở.

"Em chưa bao giờ gặp phải giống cái nào có thể gây ầm ĩ như vậy! Chuyện này bình thường ai mà chả biết, còn không phải là Thư Đồng mang thai sao! Giống cái mang thai thì có gì ghê gớm? Đáng để bà ta khoe khoang thành như vậy sao? Có bản lĩnh thì hiện tại bà ta cũng mang thai một đứa đi! Đến lúc đó cùng sinh với con gái cưng cho hãnh diện! Nhắc chuyện này với đám nam nhân chúng ta có cái chym gì dùng!!!"

Thấy khuôn mặt nhỏ của Tiếu Tiếu đều giận đến đỏ lên, Khôn nhanh chóng rót một ly nước đưa qua: "Bằng không ta đi luận bàn với bạn lữ Thư Đồng một chút?"

Đinh Tiếu một hơi uống hết ly nước, nhìn Khôn: "Anh thôi đi, có liên quan gì tới người ta chứ, em nghe nói hắn là người không thích giống cái ồn ào nhốn nháo, Thư Đồng gả cho hắn nhiều năm như vậy tính tình cũng thu liễm nhiều. Chỉ có mẹ nàng quá khiến người bực bội, anh nói xem thôn quy tộc luật cũng không làm gì được nàng, thật là nghẹn muốn chết!!"

Khôn đón lấy cái ly không, đây chính là  ly thủy tinh mình tốn nhiều ngày mới khắc ra, là Tiếu Tiếu thích nhất, nhưng đừng tức giận mà quăng vỡ nhé.

"Về sau chúng ta cũng có ấu tể, lại đi chọc tức bà ta."

Đinh Tiếu "hừ hừ" hai tiếng: "Nói đúng! Nói bán thú nhân chúng ta sẽ không sinh hài tử!?!! Em cũng không tin tìm không thấy cái long lân gì đó! Đến lúc đó xem bà ta còn có cái gì để khoe khoang!!"

Lấy hiểu biết của Khôn với Tiếu Tiếu, hắn biết tiểu bạn lữ nhà mình kỳ thực không muốn sinh ấu tể, dù sao cậu cũng không phải người của thế giới này, có vài quan niệm đúng là rất khó thay đổi. Nếu không phải vì mình, cậu ấy sẽ không đáp ứng mang thai sinh con. Hiện tại cư nhiên vì một lần khắc khẩu với một giống cái liền nói muốn có ấu tể mà đi tìm long lân. Khôn ca vừa vui vẻ vừa đau lòng: "Tiếu Tiếu, người khác nói cái gì cũng là việc của người khác, ta chỉ cần em vui vẻ là được rồi."

Đinh Tiếu kéo cánh tay Khôn, đem đầu tiến lại gần: "Kỳ thật mấy ngày nay cũng  thường xuyên nghĩ tới, kỳ thật nếu Bạch Đoàn Nhi là tiểu thú nhân thì tốt rồi, mình cũng lớn tuổi rồi."

Khôn nhíu mày: "Em còn chưa tới 50 tuổi, cách lớn tuổi còn vài trăm năm."

Đinh Tiếu 囧: "Đúng vậy, em không nhớ ra bản thân có 500 thọ mệnh." Hơn nữa luôn sẽ đột nhiên quên mất ở thời khắc mấu chốt. o(╯□╰)o

Muốn tìm "long lân" cũng không phải ngày một ngày hai liền có thể tìm được, năm nay chắc chắn là không được, ngoài ra bọn họ cũng không thể thường xuyên một năm đi ra ngoài một lần được. Cho nên mục tiêu này rất rộng lớn, quá trình lại dài ngoằng như vậy.

Trước khi vào thu hoạch vụ thu, lại một kỳ giao dịch với tộc nhân tộc Thiên Ngư tới.

Đinh Tiếu mang theo Bạch Đoàn Nhi cùng nhau tới bờ biển, lúc này Nạp Bối, Bang, Nạp Nhất và A Tề bốn người đều tới. Lại còn mang theo bốn túi lớn quả sữa. Dụng ý chính là nhờ Đinh Tiếu làm một chút bánh quy, thù lao là một túi quả sữa và một túi hải sâm khô. Đương nhiên bột mì là bọn họ dùng hàng hải sản đối với tộc Dực Hổ, sẽ không để Tiếu Tiếu bỏ ra cho bọn họ.

Nhìn thấy Bạch Đoàn Nhi, Nạp Nhất quả thực thích muốn phát điên, không biết vì sao, Bạch Đoàn Nhi cư nhiên không cự tuyệt Nạp Nhất và Nạp Bối vuốt ve. Phải biết rằng, trên người hai người bọn họ không có khí tức của người tộc Dực Hổ mà Bạch Đoàn Nhi quen thuộc.

Nhìn thấy tình huống này, Khôn ca tâm hơi hơi động, chẳng lẽ là vì Nạp Nhất và Nạp Bối có hơi thở không khác mấy với Tiếu Tiếu? Nhìn nhìn lại màu tóc, làn da và thân hình tương tự của Tiếu Tiếu và hai anh em Nạp Nhất, cùng với Tiếu Tiếu nói long là đồ đằng dân tộc của cậu, mà tộc Thiên Ngư vốn dĩ cũng là giống cái Long tộc. Đó có phải chứng tỏ, Tiếu Tiếu vốn dĩ chính là người tộc Thiên Ngư hoặc là giống cái Long tộc hay không?

Nghĩ tới đây, Khôn ca sờ sờ cằm mình, chẳng lẽ nói nhiều năm như vậy, Tiếu Tiếu không mang thai là do mình không đủ cường hãn không đủ nỗ lực?

Cảm thấy được ánh mắt quỷ dị của Khôn, Đinh Tiếu hung hăng trừng mắt tới: "Anh nhìn em làm gì?! Không phải là đi xử lý thịt heo sao?" Trước mặt người ngoài, ánh mắt phải rụt rè bình tĩnh thong dong bình thản một chút!! Đừng dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người như thế có được không!

Khôn ca bên này như cũ tự mình tỉnh lại: "Ừ, ta liền đi đây, buổi tối lại nhìn." Sau đó quay đầu nhìn Bạch Đoàn Nhi đang loạn lăn trong tầm tay Nạp Nhất, kỳ thực tiểu gia hỏa này khi không quấn lấy Tiếu Tiếu, rất là đáng yêu. Nhưng tương lại ấu tể của mình và Tiếu Tiếu nhất định sẽ càng đáng yêu hơn nó~