Dạ Vũ chật vật tìm cách nới lỏng đoạn dây thừng thô ráp trên cổ mình, nhưng nó giống như một con rắn lớn càng chạm vào lại càng kích động liên tục thu nhỏ bám chặt vào da thịt kẻ thù, cô giẫy giụa kịch liệt dưới sàn, mở to đôi mắt hoảng loạn ngước nhìn gương mặt lạnh lẽo tựa u hồn bên trên.
" Cứu tôi...cứu tôi với..."
Âm giọng cô quá nhỏ và gần như không rõ ràng, chẳng biết cô ta lấy đâu ra thứ sức mạnh kinh khủng này mà liên tục áp chế người bên dưới, trong tư thế ngồi khụy hai đầu gối chạm sàn cô ta giật ngược đối phương về phía sau căn bản là không để Dạ Vũ có cơ hội ngồi dậy, cô cố gắng đạp mạnh vào cửa phòng vệ sinh mong có thể gây chú ý cho người bên ngoài, nhưng dường như nó đã bị khóa kín.
Nhìn thấy nỗi kinh hãi tột độ của con mồi nằm trong tay mình, thư ký Lâm tỏ ra vô cùng hưng phấn, cô ta cười nham hiểm cùng với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ nhìn xuống, một ánh nhìn tàn độc khiến người đón nhận lạnh lẽo đến thấu xương:
" Không ai có thể cứu được mày đâu."
" Thả tôi ra...thư ký Lâm cô điên rồi à?"
Dạ Vũ càng giẫy giụa cổ tay cô ta lại càng gia tăng thêm lực, khiến bề mặt sần sùi xấu xí của đoạn dây thừng ma sát mạnh vào da vùng cổ làm xây xước nặng nề. Người bên trên lạnh lẽo nói:
" Tư Không Dạ Vũ, cuộc đời tao, tương lai của tao đều bị thứ ti tiện như mày hại cho thê thảm, tất cả mọi chuyện đến bước đường này đều là do một mình mày gây nên."
" Thư ký Lâm... tôi nghĩ giữa hai chúng ta đã có hiểu lầm không đáng... mọi chuyện đều sẽ có hướng giải quyết, cô buông tôi ra đi."
Dạ Vũ nói bằng giọng đứt quãng đầy khó khăn, nhưng dường như đối phương đã kích động tới mức mất hết lý trí, cô ta cười nhạt với con ngươi âm u, lại nói:
" Kể từ lúc mày bước vào công ty đã gây không biết bao nhiêu là chú ý cho người khác, ngay cả khi đứng cùng mày cũng đặc biệt nổi bật hơn tất cả, Ngụy Thư Kỳ vốn kiêu ngạo sao có thể để người khác giành hết ánh hào quang mà bản thân luôn tự đắc, vì thế mà cô ta bắt đầu xem mày là cái gai trong mắt, cô ta ganh tị mày có bản lĩnh quyến rũ được cả Tiết tổng, một người đàn ông lạnh lùng ảm đạm đến độ nào, lại bị mày dễ dàng cướp mất."
Thư ký Lâm cúi thấp gương mặt thơm nức son phấn xuống gần cô, từng câu từng chữ chứa đầy oán khí:
"Những chuyện này thì có liên quan gì đến tao, tao chỉ muốn có một cuộc sống bình thường không quan tâm vào chuyện ai được ai mất, thế nhưng lần nào cô ta đấu đá đều muốn lôi cả tao theo cùng, chỉ vì tao là con chó dưới chân cô ta thôi sao? Mày biết không, tập đoàn Phong Thị là nơi mà biết bao nhiêu người mơ ước được đặt chân vào, công việc ở đây đã làm cho cuộc sống của tao trở nên kiêu hãnh biết bao. Nhưng điều mà người khác không bao giờ nhìn thấy chính là mỗi ngày tao phải nhìn sắc mặt của cô ta mà làm việc, nếu muốn yên ổn ở lại Tử Đằng thì phải ngoan ngoãn như lũ ruồi nhặng hèn mọn dưới chân."
Dưỡng khí càng lúc càng ít đi, hai bàn tay bởi vì quá đau đớn và khó thở mà vô thức cào mạnh trên sàn, đường hô hấp gần như tắt nghẽn, Dạ Vũ cũng chẳng còn lại bao nhiêu sức lực cô đành mở to đôi mắt căng đỏ của mình trong vô vọng.
" Mày cũng đã là người sắp chết rồi, để tao nói cho mày biết một sự thật sau đó thì xuống dưới âm ti tìm gặp Ngụy Thư Kỳ mà đòi mạng. Phải, tao là người đánh cắp tài liệu và USB đó, nhưng chuyện này thì có to tát là gì, cô ta còn thủ đoạn hơn tao gấp trăm nghìn lần, chính cô ta đã âm thầm đưa ra quỷ kế để Mã Viên Nhuận sỉ nhục mày, bởi Ngụy Thư Kỳ muốn để Tiết tổng thấy mày là người phụ nữ dơ bẩn thế nào, thấp kém thế nào, làm sao xứng với người đàn ông có ánh hào quang rực rỡ như anh ấy. Mày có biết vì sao cô ta chết không?"
Thư ký Lâm cười điên dại:
" Vì cô ta quá ngu ngốc, tao chỉ thuận miệng nịnh nọt đôi câu, Ngụy Thư Kỳ liền không suy nghĩ mà nghe theo hại người, nhưng lại ngu xuẩn đến mức tự mình ra tay, sau khi mọi chuyện không thành còn muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu tao."
Nói đến đây nét mặt u ám của cô ta đột ngột dừng lại, đôi moi đỏ mọng cong lên nhạt nhòa, thần sắc lạnh lẽo đạt đến độ khát máu:
" Vậy là tao...giết chết cô ta."
Dạ Vũ bàng hoàng, hai tai mơ hồ giữa sợ hãi kẻ bên trên lẫn cái chết cận kề, lồng ngực cô như sắp vỡ tung, hoàn toàn mất cảm giác đau đớn mà tiến dần vào trạng thái mông muội: Không...không thể chết ở đây một cách ngu ngốc như thế này, Tư Không Dạ Vũ, mày không được chết.
Bỗng bên ngoài có tiếng "cộc cộc" rất đều phát ra từ gót giày cao gót, thư ký Lâm lập tức đề phòng. Mơ màng cô nghe thấy âm giọng của ai đó đang lí nhí phàn nàn:
" Ai lại mất lịch sự như vậy chứ? Còn khóa trái cửa cả phòng vệ sinh, nè, có ai trong đó không?"
Là Tinh Nhạn Nhạn, Dạ Vũ liền có thể nhận ra, cô cố gắng ngẩng gương mặt đỏ ngầu của mình lên, dùng cạn ý thức còn lại để đạp mạnh vào cửa phòng vệ sinh, liền sau đó đã bị thư ký Lâm giữ lấy đoạn dây thừng lôi vào trong, để lại vết tích kéo dài trên sàn lạnh.
Tinh Nhạn Nhạn bên ngoài liên tục đập cửa, bóng dáng cô ta in rõ mảng đen trên tấm kính dày, Dạ Vũ không ngừng nhìn theo mà hy vọng.
Lúc này lại nghe cô ta nói với ai đó, có vẻ là một cô lao công:
" Dì Lý, may quá Dì đến rồi. Bên trong không biết là ai đang sử dụng phòng vệ sinh lại tùy ý khóa trái cửa, khiến tôi khổ sở với cái bụng đau quặn đây này."
Người kia đáp:
" Chắc người ta sơ ý thôi, để tôi mở khóa."
Âm thanh chìa khóa lách cách vang lên, thư ký Lâm rơi vào hoảng loạn định kéo lê Dạ Vũ vào phòng vệ sinh riêng biệt bên trong, nhân lúc cô ta phân tâm không chú ý Dạ Vũ nhanh chóng nắm lấy cổ tay thư ký Lâm đang siết dây thừng trên đỉnh đầu mình kéo mạnh khiến cô ta ngã đổ người về trước, có cơ hội cô liền vùng dậy.
Mất dưỡng khí quá lâu khiến tầm nhìn bị mờ đi trông thấy, Dạ Vũ tham lam hít thở cùng đôi chân loạng choạng chạy ra cửa, cùng lúc này cửa phòng vệ sinh bật ra, Tinh Nhạn Nhạn hốt hoảng nhìn thấy cảnh tượng khó tin ngay trước mắt, Dạ Vũ với gương mặt tái xanh đang kinh hãi chạy lao ra, rồi vô lực ngã nhào vào người cô ta, phía sau là thư ký Lâm trong tay cầm chặt sợi dây thừng, cố gắng đuổi theo Dạ Vũ.
" Đứng im."
Cảnh sát đột nhiên ập đến giương súng hướng về phía thư ký Lâm, trong sự ngỡ ngàng Tinh Nhạn Nhạn nhìn thấy cô ta nép sát vào chân tường sợ hãi.
Trong hàng người, Đông Phong bước vội đến bên cạnh cô, ánh mắt đầy vẻ lo lắng đón lấy Dạ Vũ từ tay Tinh Nhạn Nhạn, âm giọng anh mang đôi phần tức giận khàn khàn trách cứ:
" Tại sao em không nghe lời, tôi đã bảo em ngồi yên để tôi xử lý, em không cần mạng của mình nữa à?"
Dạ Vũ ngờ nghệch cười, dung mạo anh trong tầm nhìn cô lúc này mờ nhạt tựa sương khói, cô chậm rãi lấy ra từ túi váy một chiếc máy ghi âm mini đưa cho anh, giọng Dạ Vũ thều thào:
" Đây là bằng chứng cô ta giết người, có cả bằng chứng đánh cắp tài liệu quan trọng, Đông Phong, tôi không tắc trách, vậy tiền lương tháng này...khụ khụ..."
Cô ho sặc sụa. Anh tức giận nhìn xuống hơi thở người trong lòng mỏng yếu như mèo nhỏ:
" Em yêu tiền hơn mạng của mình sao? Đồ ngốc."
Cô mỉm cười, nụ cười thoải mái và đẹp nhất từ lúc gặp lại cho đến bây giờ họa rõ nét vào đồng tử xanh ngắt của anh.
Một viên cảnh sát trong cảnh phục màu đen nghiêm nghị bước lên:
" Cô Lâm Tư Ý ( thư ký Lâm), chúng tôi thu thập được mẫu DNA của cô trong móng tay nạn nhân Ngụy Thư Kỳ, đồng thời khôi phục được lịch sử cuộc gọi cuối cùng trong điện thoại di động của nạn nhân, cho thấy người mà cô Ngụy nói chuyện cuối cùng trước khi chết là cô, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến cái chết của cô Ngụy Thư Kỳ, mời cô Lâm theo chúng tôi về sở cảnh sát hợp tác điều tra."
Thư ký Lâm đăm đăm nhìn Dạ Vũ đang nằm mơ màng trong lòng Đông Phong, ánh mắt cô ta dữ dội:
" Mày gạt tao, hóa ra từ lúc bước vào phòng vệ sinh mày đã từng bước dẫn dụ tao vào bẫy."
Dạ Vũ không trả lời, mà cô cũng chẳng còn sức lực để trả lời, não bộ đã vần vũ trận trận mây đen u ám, đến cả mở mắt cũng thấy mệt mỏi. Đông Phong lạnh lùng nhìn thư ký Lâm, con ngươi đen ngòm và sắc nhọn ngập tràn kinh tởm.
Cảnh sát nhanh chóng tiếp cận còng tay thư ký Lâm, đưa cô ta rời khỏi công ty Tử Đằng với hàng trăm cặp mắt sửng sốt và khinh bỉ của đồng nghiệp.
Tiết Đông Phong bế Dạ Vũ trong lòng một mạch đưa cô đến bệnh viện gần nhất.