Nhặt Lại Vợ Yêu

Chương 49: Ung Thư Máu





Tôn Dĩ Ninh xung phong ở lại canh giữ Trương Sinh, Đông Phong đưa Dạ Vũ rời khỏi đảo Bạc Vụ, nhưng trên đường về nhà giày cao gót của cô bất ngờ bị hỏng, khiến cổ chân Dạ Vũ chấn thương nhẹ, cảm thấy đau nhức khó chịu, nên anh đành phải đưa cô vào bệnh viện.

Tại bệnh viện Thiên Ân.

" Bác sĩ nói chân của em không sao, nghỉ ngơi hai hôm sẽ khỏi. Em an tâm ngồi ở đây, tôi ra ngoài làm một số thủ tục, rồi chúng ta về nhà."

Đông Phong ân cần nói với cô đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ôn nhu của anh khiến người ta cảm thấy được an toàn, Dạ Vũ chỉ khẽ gật đầu.

Sau khi anh rời khỏi phòng, mọi thứ trở nên yên tĩnh đến ảm đạm, đầu óc cô rối bời. Trương Sinh cũng đã gặp được rồi, dùng từ lý lẽ cho đến uy hiếp cũng không có được câu trả lời thật lòng, giờ phút này cô thật sự cảm giác vô cùng bất lực, rốt cuộc phải làm sao thì mới có thể lấy lại được công bằng.

Cô trách bản thân mình, vô dụng, cảm giác có lỗi với người cha đã mất, cũng có lỗi với chính mình, hận thù sâu như vậy, kỳ vọng nhiều như vậy, lại không có bản lĩnh bắt Trương Sinh ra đầu thú.

Dạ Vũ ngước nhìn lên dây Thường Xuân đong đưa ngoài cửa sổ, chiếc lá phản chiếu dưới tia nắng vàng ánh lên sắc xanh mát dịu, nhưng đáy mắt, sống mũi cô lại cay nồng, vì gió sao? Đúng, nhất định là vì gió.

" Chị ơi."

Bỗng nhiên có tiếng trẻ con gọi, Dạ Vũ ngơ ngác quay lại nhìn, thấy một cậu nhóc trong bộ quần áo bệnh nhận trắng tinh, đang đứng nhìn cô chằm chằm ở cửa.

" Bé con, em gọi chị sao?"

" Trong phòng chỉ có hai chúng ta, em đương nhiên là gọi chị rồi."

Cậu bé thản nhiên đáp, nụ cười thật non nớt dễ thương, khiến người ta nhìn vào liền yêu thích.

" Sao em lại vào đây, đi lạc à? Người nhà của em đâu?"

" Mẹ em nói là đi ra ngoài một lát sẽ vào ngay, còn ba em..."

Cậu bé bỗng ngập ngừng, cô vô tình nhìn thấy trong ánh mắt xanh biếc kia chợt phức tạp, giữa đôi chân mày rõ nét phảng phất chút u buồn, Dạ Vũ không dám tin đây là dáng vẻ mà một cậu bé nên có.

Dạ Vũ im lặng nhìn nhóc con một lúc, cô cảm giác dường như đã vô tình hỏi đến chuyện không vui của nó.

" Em sao vậy?"

" Ba em...ông ấy đi đâu mấy ngày nay không vào thăm em rồi."

Lời vừa thốt ra, tròng mắt trong xanh xuất hiện vài tia thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó lại dửng dưng trả lời:

" Mà ông ấy có đến hay không cũng chẳng sao, vốn ba em là như vậy mà, lúc nào cũng bận rộn."

Lòng cô chợt xót xa, đối với một đứa trẻ có sự hạnh phúc nào bằng được nhận đủ tình thương của cả cha lẫn mẹ, đứa trẻ này còn quá nhỏ, vậy mà đã hiểu ra không ít chuyện.

Cô đưa tay về phía cậu bé, cười tươi nói:

" Em đến đây ngồi với chị này."

Cậu bé cũng rất ngoan ngoãn và dạn dĩ, nghe thế thì liền đến bên giường và ngồi cạnh cô, Dạ Vũ thầm ngưỡng mộ, không biết trẻ con sao có thể hồn nhiên đến thế, vừa mới buồn đó lại vui đó, nụ cười của tên nhóc này cũng quá sáng chói rồi, ngũ quan sâu sắc và hoàn hảo thế kia, mai sau lớn lên nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nam.

" Nhóc con, em tên gì?"

" Em không phải là nhóc con, năm nay em đã tám tuổi rồi. Tên của em là Trương Di Hòa.

Giọng nói trong trẻo cất lên, Di Hòa chỉ tay vào mình, phong thái dứt khoát và tự tin, phản bác lại cô.

Dạ Vũ mỉm cười đầy yêu thích:

" Được, được, Di Hòa không còn nhỏ nữa, là chị nói sai."

Nó cười một cách vô tư, hai chân thả xuống giường đong đưa.

" Đúng rồi, sao em lại ở đây, em bị bệnh gì?"

Cô ôm lấy đôi vai bé xíu của Di Hòa, dáng người nó nhỏ và gầy, nếu chỉ nhìn sơ qua thì khó mà đoán được thằng bé đã tám tuổi.

" Mẹ nói em chỉ bị cảm mạo bình thường thôi, nhưng mẹ không biết, em đã nghe được bác sĩ bảo với bà rằng em đang mắc chứng ung thư máu, cần phải ghép tủy, nếu không có thể chết người."

Dạ Vũ sững sờ nhìn Di Hòa chằm chằm, thằng bé chỉ mới tám tuổi, nhưng khi nói về căn bệnh của mình nó lại tỏ ra thản nhiên đến đáng sợ, không biết phải đau lòng cho sự non nớt này, hay nên an ủi vì em ấy đã rất dũng cảm.

Cô xoa xoa tay trên bả vai nhỏ, tấm lưng bé xíu dựa vào người cô, nhịp thở cũng dịu dàng hơn nhiều.

Dạ Vũ khẽ khàng nói với Di Hòa:

" Bé ngoan, mặc dù chị không còn đầy đủ ba mẹ bên cạnh giống em, nhưng chị luôn tin rằng hai người họ dù là tồn tại bằng hình thức nào trên cõi đời này, cũng sẽ luôn yêu thương chị."

Cô nắm lấy bàn tay mềm mại của Di Hòa, bàn tay nhỏ nhắn như một đóa hoa, chân thành thủ thỉ:

" Chị biết em đã rất vất vả với căn bệnh này, nhưng hãy vì ba mẹ luôn yêu thương và hy sinh, mà tiếp tục kiên cường chiến đấu, chị cũng mong em sớm khỏi bệnh."

Di Hòa ngước mắt lên, đồng tử trong veo sáng bừng không vướng chút muộn phiền, sợi tóc mỏng như tơ vương vương trên má nhỏ:

" Di Hòa rất thương mẹ, mẹ đã rất vất vả."

Cô mỉm cười, vui thầm cho một người phụ nữ, nếu mẹ Di Hòa nghe được những lời này nhất định sẽ rất hạnh phúc, vì đã sinh ra đứa trẻ hiểu chuyện như em.

" Di Hòa, sao con lại chạy đến đây? Mẹ dặn con phải ngoan ngoãn ở trong phòng cơ mà?"

Ngoài cửa, một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi hốt hoảng đi vào, dang tay về phía cậu bé.

" Mẹ."

Di Hòa lập tức xuống giường, chạy nhanh đến nắm tay người phụ nữ kia. Dạ Vũ đáp lại cái gật đầu chào cả bà ta bằng một nụ cười, và cũng cúi đầu lịch sự.

" Thật ngại quá, là tôi không coi chừng thằng bé cẩn thận để nó chạy loạn, đã gây phiền phức cho cô rồi, tôi xin lỗi."

Người phụ nữ rối rít.

Suối tóc dài buộc gọn sau đầu, nụ cười hiền lành của bà ta làm người khác vô cùng thiện cảm.

Dạ Vũ lắc đầu:

" Không đâu ạ, Di Hòa rất ngoan."

Người phụ nữ mỉm cười cảm kích, rồi quay lưng định rời khỏi phòng, bước ra đến cửa lại vô tình đâm vào Tiết Đông Phong cùng lúc trở vào, bà ấy liên tục xin lỗi.

Di Hòa đứng bên cạnh mẹ mình, ngước đôi mắt hạt nhãn tròn xoe nhìn Đông Phong, vô cùng ngưỡng mộ:

" Anh ơi, anh thật là đẹp trai."

Tiết Đông Phong cười cười, xoa đầu Di Hòa, nói:

" Nhóc cũng rất đẹp trai, nhất định là giống ba rồi."

Cậu bé thẹn thùng quay mặt đi, nép người sau chân mẹ mình, giọng nói lảnh lót vui vẻ, nhưng lại không giấu được chút giận dỗi trẻ con:

" Em không muốn giống ba, ông ấy chỉ quan tâm đến đánh bạc, làm gì có thời gian quan tâm em."

Mẹ thằng bé cười gượng, nói với anh:

" Trẻ con không hiểu chuyện, đừng trách nó."

" Không sao."

Dạ Vũ không kìm được hiếu kỳ, hỏi chị ta:

" Tôi nghe nói, Di Hòa mắc bệnh ung thư máu, cần phải phẫu thuật ghép tủy, hiện giờ đã tìm được tủy thích hợp chưa?"

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn cô, bởi chị ta không biết cô nghe được từ đâu, sau đó thì thở dài, mắt ngấn lệ:

" Bệnh viện thông báo đã tìm được người hiến tủy phù hợp rồi, nhưng mà, chi phí phẫu thuật đối với chúng tôi quá cao, gấp như vậy tôi biết tìm đâu ra số tiền lớn chứ. Cũng vì chuyện này, tôi cùng chồng mới trở lại thành phố S, chồng tôi bảo anh ấy đi tìm người quen vay tiền làm phẫu thuật cho con, nhưng đã đi mấy ngày liền rồi không thấy quay lại, anh ấy nợ cờ bạc khắp nơi, ai mà còn lòng tin cho anh ấy mượn tiền nữa chứ, đã vậy còn là một khoản không nhỏ."

Di Hòa bỗng nhiên chạy ra sau lưng anh, rồi vòng lên nắm lấy ngón tay Đông Phong, ngước nhìn anh:

" Em thật sự rất nhớ ba, ông ấy đã nhiều ngày không vào thăm Di Hòa rồi, anh đẹp trai ơi, nếu anh có gặp được ông ấy thì giúp em chuyển lời, nói ông ấy mau đến thăm em."

Di Hòa thút thít, vụng về đưa tay vào túi áo lấy ra một tấm ảnh, dường như đã được chụp rất lâu, các nếp gấp chồng chéo nhau và màu ảnh cũng phai đi nhiều.

Thằng bé đưa cho anh, bảo:

" Ba em tên là Trương Sinh, đây là hình của ông ấy, anh giúp em tìm ba có được không?"

Dạ Vũ lẫn Đông Phong đều giật mình, cô vội vàng hỏi lại lần nữa:

" Em nói cái gì, ba em là Trương Sinh sao?"

Di Hòa hồn nhiên gật đầu, nước mắt còn lấp lánh trên má. Đông Phong nhìn vào bức hình, quả thật người trong ảnh chính là Trương Sinh, anh quay sang hỏi người phụ nữ bên cạnh:

" Nói vậy, chị chính là...?"

" Tôi là vợ anh ấy, tôi tên A Lệ, hai người có quen biết với chồng tôi sao?"

Người phụ nữ hỏi ngược lại trong sự ngỡ ngàng.

A Lệ căn dặn Di Hòa một cách cẩn thận, bảo thằng bé đi quanh quẩn đâu đó chơi, không được chạy lung tung.

Trong phòng bệnh còn lại ba người, họ nói chuyện với nhau rất lâu, Đông Phong mang toàn bộ sự việc năm xưa cùng những nghi ngờ nói cho A Lệ hiểu.

A Lệ ngồi trên giường, nắm chặt lấy tay Dạ Vũ khóc nấc lên:

" Cô Tư Không, chúng tôi xin lỗi, xin lỗi cô. Tội lỗi này đã day dứt trong lòng tôi những sáu năm rồi, không đêm nào tôi quên được vẻ bi thương tội nghiệp của cô năm đó bước ra từ cửa tòa án, nhưng một người phụ nữ như tôi khi ấy đành bất lực tòng tâm, đã không khuyên nổi chồng mình."

Dạ Vũ ngậm ngùi, cô không biết phải trả lời thế nào, oán trách hay cố gượng cười, cô đều không làm được.

" Có phải chị đã biết sự thật năm đó đúng không?"

Dạ Vũ nhìn thẳng vào mắt A Lệ, gương mặt xinh đẹp chìm trong biển đau thương.

A Lệ nghẹn ngào gật gật đầu đáp lại, vẫn cứ nức nở không nói thành lời.

Đông Phong nghiêm lạnh ngồi trên ghế, nói với A Lệ:

" Trẻ con vô tội, tôi có thể chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho Di Hòa, nhưng với một điều kiện...cô phải giúp chúng tôi khuyên Trương Sinh nói ra sự thật và đầu thú với cảnh sát."