Nhất Lộ - Trầm Giang Nhất

Chương 37: Quyết định




Sau khi đưa Tô Viên về trường học, Trương Tử Đồng mới chậm rãi lái xe về nhà, buổi tối chỉ uống hai ly bia mà thôi, lại vẫn cảm thấy có chút say, nếu như lúc này có Triệu Thanh Khê ở bên cạnh, nàng nhất định sẽ không cho mình lái xe.
Nàng nhất định sẽ nói: "Uống say lái xe không an toàn." Trương Tử Đồng bất đắc dĩ cười cười, tốc độ chạy xe lại chậm hơn một chút.
Lúc Trương Tử Đồng về nhà Triệu Thanh Khê đang đọc sách, nghe thấy tiếng mở cửa, Triệu Thanh Khê đánh dấu trang sách đang đọc, sau đó nhẹ nhàng đặt cuốn sách trong tay lên bàn trà.
Trương Tử Đồng liếc mắt nhìn nội dung trên bìa sách, là về thiết kế nội thất. Ở đại học Triệu Thanh Khê là học thiết kế nội thất, tuy rằng hiện tại làm ở công ty thiết kế kiến trúc, nhưng thỉnh thoảng nàng cũng sẽ xem một chút sách về phương diện này, cho nên Trương Tử Đồng không có nghĩ nhiều, lại càng không đoán được Triệu Thanh Khê là muốn quay lại làm việc đúng chuyên ngành.
Mà trên thực tế Triệu Thanh Khê thật sự là tính đổi nghề, nói đúng ra cũng không coi là đổi nghề, chỉ là quay lại ngành cũ mà thôi. Sau khi nghỉ lễ từ S thị trở về nàng liền luôn luôn nghĩ về vấn đề này, có lẽ Trương Tử Đồng nói rất đúng, những thứ học tập bốn năm liền từ bỏ, từ đó về sau không còn đụng tới, vô luận như thế nào cũng sẽ có chút không cam lòng.
Một đoạn thời gian trước vô tình nhắc đến chuyện này với Trịnh giáo sư dạy vẽ thời đại học, Trịnh giáo sư cười nói có thể giúp nàng xem thử, cũng có một chút ý tứ cổ vũ, việc Triệu Thanh Khê từ bỏ công việc đúng chuyên ngành Trịnh giáo sư cảm thấy rất đáng tiếc, cho nên nếu nàng có thể tiếp tục học sâu hơn về chuyên ngành thiết kế nội thất này, Trịnh giáo sư cũng không sợ phiền toái mà tự mình đi hỏi một người sinh viên trước kia, sinh viên này lúc ở đại học cũng rất có ưu tú, bây giờ đã tự mình thành lập một công ty thiết kế nội thất nổi tiếng ở N thị. Buổi chiều Triệu Thanh Khê nhận được điện thoại của Trịnh giáo sư, nói nàng sau khi kết thúc giờ học thì đến gặp hắn, đem một ít tư liệu và cách thức liên lạc của người sinh viên kia đưa cho nàng.
Nếu không phải trùng hợp, Triệu Thanh Khê sẽ không nhìn thấy chiếc xe của Trương Tử Đồng trên con đường sạch sẽ rộng lớn của trường đại học, thân xe màu đen quen thuộc, biển số xe quen thuộc, cũng giống như Trương Tử Đồng, có chút khí chất thành thục cao nhã, lại từ trong xương lộ ra bướng bỉnh bất thành thục. Nàng nhìn thấy giữa dòng người đông đúc trước cổng trường Trương Tử Đồng cùng với một nữ hài tử khác ngồi ở trong xe chờ người vắng bớt rồi rời đi, nữ hài tử cũng soái khí giống như La Phi. Nữ hài tử kia nói một câu gì đó, gương mặt vốn căng thẳng của Trương Tử Đồng lập tức xuất hiện lúm đồng tiền như hoa. Đã bao lâu rồi nàng không có cười như vậy, hình như bắt đầu từ đêm kia khi các nàng mông lung mà hôn nhau lần đầu tiên, nàng cũng rất ít khi thật tâm nở nụ cười, nàng cho người kia ngoại trừ khổ sở cùng thương tổn còn có cái gì?
Từng là một nữ nhân đường hoàng tùy ý như vậy, thế nhưng bây giờ lại buồn khổ đến như thế, Triệu Thanh Khê hơi hơi thở dài, có phải đã đến lúc nên quyết đoán rời đi rồi hay không?
Nhưng khi thấy khuôn mặt minh diễm của ngươi tươi cười ở trước mặt người khác, vì cái gì sẽ cảm thấy — khó chịu như vậy chứ?
"Ăn tối chưa?" Đã trễ thế này, rõ ràng biết nàng nhất định đã ăn rồi, lại vẫn cố ý muốn hỏi một lần, Triệu Thanh Khê nghĩ, chính mình biến thành xấu xa, cư nhiên cũng sẽ ở nàng trước mặt biết rõ còn cố hỏi.
Đại khái là suy nghĩ một giây, Trương Tử Đồng nói: "Còn chưa ăn, có chừa một phần cho ta sao?" Một khi đã khôi phục lý trí, kỳ thật nàng cũng không cảm thấy quá bất lực.
Triệu Thanh Khê không có dự đoán được nàng sẽ hỏi như vậy, dừng một chút, sau đó nói: "Có."
Đem phần cơm và thức ăn đã nguôi lạnh bỏ vào lò vi ba làm nóng hai phút, sau đó lấy ra hai quả trứng và hai quả cà chua, làm một phần canh cà chua trứng, Triệu Thanh Khê không biết tại sao buổi tối lúc về nhà nhìn thấy Trương Tử Đồng còn chưa về thì phản ứng đầu tiên là vào phòng bếp làm cơm cho hai người. Khi đó nàng nghĩ Trương Tử Đồng đang ăn tối cùng với nữ hài tử nhìn thấy lúc chiều, lại còn cố ý chừa một phần cho Trương Tử Đồng, là vì cái gì?
"Buổi chiều đi gặp một người bằng hữu, nói chuyện có chút lâu, cho nên về trễ." Trương Tử Đồng ăn một chút canh nóng, chua chua mặn mặn, rất ngon miệng.
Triệu Thanh Khê chỉnh lại lọn tóc che trước mắt, tóc mái hơi dài rồi, phải tìm thời gian đi cắt một chút mới được, "Ta tính đổi công việc."
"Sao lại đổi công việc, không phải ngươi làm ở STOP tốt lắm tốt sao?" Trương Tử Đồng ngẩng đầu, hơi hơi nhíu mày.
"Muốn sử dụng kiến thức học ở đại học vào công việc, không muốn lãng phí vài năm tâm huyết." Ngữ khí của Triệu Thanh Khê thản nhiên, cũng không có thề hiện khát vọng mãnh liệt cùng kích thích đối với chuyện đổi công việc mới.
"Tìm được việc mới chưa?"
"Không có vội như vậy, bây giờ tự mình cân nhắc mà thôi, có việc thích hợp thì đổi."
Ăn cơm xong Trương Tử Đồng im lặng rửa mặt sau đó liền vội vàng trở về phòng, lúc đóng cửa còn khóa trái, nàng có chút khẩn trương, cho dù trong nhà này chỉ có nàng cùng Triệu Thanh Khê hai người, cho dù Triệu Thanh Khê chưa từng chủ động bước vào cửa phòng của nàng nửa bước, cho dù nàng đã là một người trưởng thành có thể hiểu rõ về những vấn đề của người lớn, nhưng nàng chính là sẽ ngượng ngùng, sẽ cảm thấy chính mình đang làm một chuyện xấu không thể cho người khác biết.
Giống như Tô Viên đã nói, mấy thứ này thật sự không có gì đặc biệt, rất nhiều người đều có thể rất tự nhiên mà bàn luận đến chuyện sex của người khác thậm chí là của chính mình. Đại khái là ít kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, cho nên mới sẽ cảm thấy bất khả tư nghị như vậy, trên mặt Trương Tử Đồng có một chút thản nhiên đỏ ửng, nàng chính là chỉ yêu một mình Triệu Thanh Khê lại từ phần tình cảm này biết được nhiều như vậy, có thể nghĩ, đối với những người từng yêu đương, đây là chuyện trẻ con đến cỡ nào.
Cách giảng giải quá mức thẳng thắng trần trụi nàng vẫn không dám xem qua, khi đã chuẩn bi tinh thần tìm được hai tiểu thuyết ngắn trên internet, sau đó bắt đầu xem qua.
...
Trời dần dần sáng lên, cuối cùng cũng xem xong, Trương Tử Đồng mở to đôi mắt có chút thâm quầng, một tay chống cằm, nhẹ nhàng kéo chuột tắt máy.
Hóa ra giữa hai nữ nhân, cũng có thể làm nhiều chuyện tiếp xúc thân thể như vậy, không cần thẹn thùng, cũng sẽ không cảm thấy ghê tởm, chỉ cần hai người cùng một chỗ có được tình yêu nhiều nhất như vậy là đủ rồi.
Như vậy giữa nàng cùng Triệu Thanh Khê thì sao? Có phải cũng có yêu hay không? Có phải cũng có một ngày không cần giữ khoảng cách mà gắt gao ôm nhau hay không. Có phải nàng cũng có thể không cần cố kỵ mà tựa vào trong lòng Triệu Thanh Khê hay không, hấp thu phần ấm áp làm cho người ta say lòng kia, hoặc là vươn tay ra liền có thể đem Triệu Thanh Khê ôm vào trong lòng mình, đem từng tiếng từng tiếng tim đập truyền đến trong trí nhớ vĩnh viễn sẽ không thể quên đi của Triệu Thanh Khê.
Hết thảy khát vọng đều là tốt đẹp như vậy, nhưng sự thật lại làm cho người ta thật gian nan. Triệu Thanh Khê đang muốn thay đổi hiện trạng, mặc kệ là quan hệ giữa các nàng hay chỉ đơn giản là một phần công việc, Trương Tử Đồng cũng không hy vọng lúc này sẽ nhìn thấy hoặc nghe được có cái gì thay đổi, Triệu Thanh Khê nói muốn đổi công việc, nàng sẽ hoài nghi người kia vì sao lại muốn đổi, vì sao sẽ thay đổi trong giai đoạn mối quan hệ giữa các nàng đang mơ hồ, nàng thậm chí sẽ nghĩ đây có phải là một bước đệm để Triệu Thanh Khê rời khỏi nàng hay không.
Nếu nàng không tới gần Triệu Thanh Khê sẽ rời xa, vậy cái gọi là chờ đợi của nàng còn có giá trị gì, cứ như vậy nàng chỉ là càng ngày càng bị động, càng ngày càng đáng thương, đến cuối cùng chỉ sợ ngoại trừ mất đi cũng không còn khả năng thứ hai.
Một ngày này, Triệu Thanh Khê cũng không sốt ruột đối với chuyện đổi công việc, nhưng Trương Tử Đồng lại bắt đầu vội vàng đối với chuyện của Triệu Thanh Khê.
Nếuđã quyết định yêu nàng, vậy chỉ có thể là cả đời. Nàng cùng người kia, phảicùng một chỗ.