Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 68: 68




Những ngày không em
Chừng mười phút sau, Kiều Cảnh Nam đến phòng của Thẩm Tư Vũ, hắn đã thay một bộ đồ khác, râu cũng được cạo sơ qua một lượt, tóc vẫn còn chút hơi ẩm, nhìn qua có thể đoán được là hắn vừa mới tắm rửa qua loa, sau đó vội vàng chỉnh trang rồi chạy sang đây.
Trịnh Đông Quân biết hắn có lời muốn nói riêng với Tiểu Vũ, cậu ta đặt nhóc con mình đang ôm trên người xuống giường, đứng lên rồi đi ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Kiều Cảnh Nam, Trịnh Đông Quân dừng bước, "Kiều tổng, tôi biết ngài là cha ruột của Tiểu Vũ, nhưng cậu ấy là chủ nhân của tôi.

Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương chủ nhân của mình, nên tôi mong sau này ngài đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.

Nếu không thì...!hoặc là tôi sẽ đưa cậu ấy đến nhà chủ tịch Kiều, hoặc là tôi sẽ đưa cậu ấy đến Trịnh gia.

Xin phép."1
Cậu ta nói xong thì hơi cúi đầu chào Kiều Cảnh Nam, sau đó đi thẳng ra khỏi phòng.
Kiều Cảnh Nam:...
Thằng nhóc vệ sĩ xấc xược này ở đâu chui ra vậy? Còn dám đe dọa hắn?
"Hức...!hức..."
Tiếng khóc của Thẩm Tư Vũ kéo suy nghĩ của hắn trở về với thực tại.
Kiều Cảnh Nam bước tới bên giường, vươn tay ra rồi lại thu về, sau mấy lần mới có thể dùng cách dịu dàng nhất xoa đầu nhóc.
Hắn khụy gối xuống để có thể mặt đối mặt với nhóc con đang ngồi trên giường, trong đầu hắn bắt đầu sắp xếp câu từ thật cẩn thận, có lẽ sẽ đây chính là cuộc đàm phán khó khăn nhất mà hắn từng trải qua.
"Tiểu Vũ, ba xin lỗi vì đã lớn tiếng với con, cũng xin lỗi vì những ngày qua ba chỉ biết đến cảm xúc của bản thân mà không hề quan tâm đến cảm nhận của con."
Kiều Cảnh Nam dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, đem tất cả sự chân thành của mình biểu hiện ra trên mặt, "Chúng ta gặp nhau có hơi muộn, từ lúc con sinh ra ba đã không làm tròn trách nhiệm chăm sóc con, trước nay đều là ba nhỏ của con vất vả làm hết mọi việc.

Dù con về nhà họ Kiều cũng đã lâu nhưng mà cha con chúng ta cũng chưa từng dành nhiều thời gian để hiểu thêm về đối phương.


Cho nên..."
Hắn đưa tay về phía Thẩm Tư Vũ, cử chỉ giống như hai người đàn ông đang trò chuyện cùng nhau chứ không phải là đứng trên vai trò người cha và xem nhóc như đứa trẻ, bởi vì hắn hiểu...!tính cách của cậu nhóc này giống y như hắn khi còn nhỏ.
"Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ, xin được một lần nữa trịnh trọng giới thiệu, ta là cha của con, hy vọng sau này hai cha con chúng ta có thể cùng nhau chung sống hòa thuận, cùng nhau chăm sóc ba nhỏ của con."
Thẩm Tư Vũ đã ngừng khóc, cũng rất chăm chú nghe những gì hắn nói, bé con dùng đôi mắt còn ngấn nước long lanh nhìn chằm chằm hắn, dường như phải mất một hồi đấu tranh rất lâu nhóc mới cảm nhận được lời nói của hắn là chân thành, nhóc đưa bàn tay bé xíu ra bắt lấy tay hắn, "Chào ba, con là Thẩm Tư Vũ, sau này nhờ ba chăm sóc nhiều hơn."
Hai cha con bắt tay nhau, một lần nữa bắt đầu lại, cùng nhau xây dựng một mối quan hệ cha con tốt đẹp.

Huyết thống vốn chỉ là một dạng hình thức, tình cảm gia đình mới chính là giá trị chân chính khiến cho con người ta có được hạnh phúc.
Kiều Cảnh Nam dẫn tay Tiểu Vũ xuống nhà, hắn muốn cùng con trai ăn một bữa cơm đàng hoàng, sau đó còn trở về công ty, rồi tiếp tục nghĩ cách tìm ra Thần Thần của hắn.
Trịnh Đông Quân vẫn còn đứng bên ngoài cửa, cậu ta lặng lẽ như chiếc bóng đi theo sau lưng hai người họ.
Kiều Cảnh Nam nghiêng người hỏi Tiểu Vũ, "Hay là...!ba đổi cho con một vệ sĩ khác nhé, tùy con chọn."
Nhóc nhăn mặt nhìn hắn, "Ba lớn, không phải ba nói là người một nhà chúng ta nên cùng nhau chung sống hòa thuận sao?"
"Thì có liên quan gì đến việc đổi vệ sĩ?"
Nhóc con nhún vai, thản nhiên trả lời, "Sẽ gây mất hòa thuận đó, ba ạ.

Hơn nữa...!cô hai nói về sau anh ấy cũng chính là một thành viên trong gia đình chúng ta."
Người đi phía sau vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ là trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua, vừa mềm mại vừa ấm áp.
"Hừ, ai công nhận chứ!"
Về sau bọn họ không nói về chuyện đổi vệ sĩ nữa.

Kiều Cảnh Nam biết Trịnh Đông Quân là cháu trai của Trịnh lão gia, mà Trịnh lão gia không những là bạn của cha hắn mà còn từng là sư phụ dạy võ cho chị hai của hắn, cho nên tên nhóc này không phải là người mà hắn có thể nói đổi là đổi được.
Dù biết là vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy không ưa tên nhóc này lắm.


Không hiểu sao hắn cứ có cảm giác sau này tên nhóc họ Trịnh kia sẽ lấy đi một thứ gì đó rất quan trọng của hắn.1
...
Ngày thứ tư sau khi Thẩm Tư Thần mất tích.
Kiều Cảnh Nam đích thân đưa Thẩm Tư Vũ đến trường, sau khi nhìn nhóc con nhà mình và Trịnh Đông Quân đi vào trường thì hắn mới đến công ty làm việc.
Cũng may là trường Thẩm Tư Vũ đang theo học là trường tư nhân quý tộc, an ninh rất tốt, hơn nữa ở đây có đủ các cấp từ mẫu giáo đến trung học, Trịnh Đông Quân cũng theo học ở đây nên hắn cũng an tâm phần nào.
Sau khi đến công ty, Kiều Cảnh Nam không nói không rằng nhốt mình trong phòng làm việc, hắn nhanh chóng giải quyết tất cả những văn kiện còn tồn đọng trong mấy ngày qua.

Mặc dù bề ngoài hắn luôn cố gắng hết sức tập trung vào công việc, nhưng trong lòng khó chịu đến thế nào e rằng chỉ có một mình hắn biết rõ.
Trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập, mỗi một giây hắn trải qua hiện tại đều là sự dày vò vô cùng khổ sở.
Cái gì gọi là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, hoàn toàn không đủ để diễn tả tình cảnh của hắn hiện tại.
Nếu không phải hắn còn có Tiểu Vũ cần phải chăm sóc, e là hắn đã phát điên lên rồi, sau đó mặc kệ tất cả mà điên cuồng đi tìm thiếu niên của hắn.
Nhưng chị hai nói đúng, hắn phải xứng đáng là một người cha đã, hắn phải có trách nhiệm chăm sóc con trai, cũng phải chăm sóc chính bản thân mình, bởi vì hắn biết thứ mà thiếu niên lo lắng quan tâm nhất chắc chắn là hai cha con bọn họ.
Lục Văn đem tài liệu mới vào, cũng báo cáo thêm về cuộc họp sắp tới, sau khi giải quyết xong công việc anh ta mới gửi thêm một phần tài liệu khác cho Kiều Cảnh Nam.
"Kiều tổng...!việc tìm kiếm vẫn chưa có tiến triển gì mới, người mà anh bảo tôi theo dõi cũng không có động tĩnh gì khác thường."
Kiều Cảnh Nam lật từng trang tài liệu có kèm hình ảnh chi tiết ra xem, ánh mắt hắn nhìn những bức ảnh kia như thể muốn xuyên thủng người trong ảnh, "Cứ tiếp tục theo dõi đi, không có gì khác thường mới càng đáng nghi, bốn gia tộc lớn làm ra ra động tĩnh ồn ào như vậy, với vòng quan hệ của hắn không lý nào lại không nghe ngóng được chút tin tức gì, nhưng mà hắn vẫn cứ bình thản như không có chuyện gì, không phải rất kỳ lạ sao?"
Kiều Cảnh Nam vò nát một tấm ảnh, sau đó ném mạnh cả tập tài liệu lên bàn, nghiến răng mà nói, "Nếu thật sự là hắn, tôi nhất định sẽ khiến hắn trả một cái giá không thể đắt hơn được nữa."
...
Trong ngôi biệt thự trên đồi tách biệt với thành phố nhộn nhịp bên ngoài, một thiếu niên xinh đẹp tinh xảo mặc áo sơ mi lụa cổ cao có thêm phần viền phối theo phong cách quý tộc châu Âu cổ đang ngồi uống trà và ăn bánh ngọt trong sân vườn, phía sau lưng cậu là cả một vườn hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc, hoàng hôn chiều buông xuống những tia nắng màu cam tuyệt đẹp phủ lên vạn vật, cảnh tượng nên thơ như trong tranh vẽ.
Hàn Kỳ vừa từ bệnh viện trở về, chưa bao giờ hắn dám nghĩ tới có một ngày sau khi đi làm về sẽ được nhìn thấy khung cảnh này, thấy Thẩm Tư Thần ở nhà chờ hắn về, thấy cậu cười với hắn, vẫy tay gọi hắn.

Ngay cả trong giấc mơ của hắn mỗi đêm cũng chưa từng có giấc mơ nào hạnh phúc đến như vậy.

"Mừng anh về nhà! Hôm nay anh đi làm có mệt không?"
"Tôi không mệt, xin lỗi vì em vẫn chưa khỏi hẳn mà dạo này tôi lại không thể luôn ở bên cạnh chăm sóc em được."
Thẩm Tư Thần cười ngại ngùng, "Không sao, trách nhiệm của bác sĩ là cứu người mà, em cũng không có việc gì nghiêm trọng, trong nhà còn có người làm nữa, nên là..."
Hàn Kỳ đột ngột dang tay ôm cậu vào lòng, giọng hắn run run như thể đang cố kìm nén cảm xúc của mình, "Xin lỗi em, thật sự xin lỗi em..."
Cậu nghĩ hắn là một bác sĩ tận tâm, còn hắn...!chẳng qua hắn ra ngoài cũng chỉ là vì để tránh sự nghi ngờ của người khác mà thôi.

Nếu như có một ngày nào đó cậu biết được sự thật, chắc cậu sẽ chẳng bao giờ nhìn hắn với ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ như thế nữa.
Ánh mắt ấy lấp lánh và thuần khiết đến mức khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ chẳng dám nhìn thẳng vào.
Thẩm Tư Thần vẫn chưa quen với sự thân mật đột ngột này, cậu khéo léo đẩy người ra, sau đó lui nhẹ về sau một bước, cười ngại ngùng, "À...!chuyện này...!cũng không có gì cần phải xin lỗi em mà."
Dù cậu đã làm một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng cũng không qua được mắt của Hàn Kỳ, hắn biết cậu cần thêm thời gian để chấp nhận hắn, cho nên cũng không quá vội vàng.

Dù sao thì bọn họ vẫn còn một đời rất dài về sau để từ từ bồi đắp tình cảm.
Bởi vì cậu vĩnh viễn cũng sẽ không thể nhớ ra điều gì, còn hắn cũng sẽ khiến trong mắt cậu chỉ có một mình hắn.
"Đúng rồi, hôm nay bác sĩ Tiêu có đến trị liệu tâm lý cho em đó."
Hàn Kỳ có hơi giật mình, hắn hỏi, "Cậu ấy nói sao?"
"Anh ấy nói vẫn không có tiến triển gì, có lẽ là cần nhiều thời gian hơn."
Ở nơi mà cậu không nhìn thấy, Hàn Kỳ âm thầm thở phào một hơi.

Ngày nào hắn cũng lo lắng cậu sẽ nhớ lại, đêm nào hắn cũng ngủ không ngon giấc, cứ mỗi khi nhắm mắt lại là hắn lại cảm thấy sợ hãi, sợ khi hắn mở mắt ra thì sẽ không còn nhìn thấy Thẩm Tư Thần nữa.
Thẩm Tư Thần nhìn thấy Hàn Kỳ trầm tư suy nghĩ, cậu hơi cắn môi, hỏi nhỏ, "Em không thể nhớ ra được gì cả...!có phải anh cảm thấy rất thất vọng không?"
Hàn Kỳ xoa đầu cậu, "Sẽ không, chúng ta sẽ cùng nhau tạo dựng thêm thật nhiều kỷ niệm mới, chuyện cũ...!cứ bỏ qua cũng được mà."
Cậu hơi cúi đầu, hai bàn tay đan đan vào nhau, giọng cậu nhỏ dần, "Nhưng em rất muốn nhớ lại, bởi vì em có cảm giác mình đã quên một thứ gì đó vô cùng quan trọng..."
Ánh mắt Hàn Kỳ hơi tối lại, hắn thầm cầu nguyện trong lòng, tốt nhất là cậu đừng nhớ gì cả, cứ quên sạch sẽ hết đi, từ nay về sau, hắn mới chính là người quan trọng nhất trong lòng cậu.
"Không cần vội, cứ từ từ rồi cũng sẽ nhớ lại được thôi, đi nào...!chúng ta vào nhà ăn cơm."
Thẩm Tư Thần cũng không muốn làm cho không khí trở nên trầm lắng xuống như vậy, cậu không muốn khiến cho Hàn Kỳ không vui.


Người đàn ông này không chỉ hiểu cậu mà còn rất ân cần và nhẫn nại với cậu, hắn đối xử với cậu cũng rất dịu dàng, ở bên cạnh hắn cậu cũng cảm thấy rất yên tâm, cảm giác ấm áp giống như người một nhà vậy.
Nhưng mà bọn họ là người yêu của nhau cơ mà, cậu không muốn bản thân quên đi một người mà mình từng rất yêu thương như vậy, cậu cảm thấy nếu là yêu đương phải nên ngọt ngào một chút, lãng mạn một chút...!cậu muốn tìm lại cảm giác yêu đương của trước kia, không muốn lúc nào cũng gượng gạo né tránh việc thân mật với Hàn Kỳ như lúc nãy.

Trong đầu cậu bắt đầu gảy bàn tính nhỏ, sắp xếp chuẩn bị một kế hoạch bất ngờ.
"Ừm, hôm nay chị Lý làm nhiều món ăn lắm, toàn là món em thích ăn thôi, chị ấy bảo là do anh căn dặn, cảm ơn anh."
"Em thích là được, giữa chúng ta đâu cần phải nói cảm ơn chứ."
Hai người cùng nhau đi vào nhà, hai chiếc bóng kéo dài đan xen vào nhau, phía sau lưng là ráng chiều hoàng hôn đỏ rực.
...
Ngày thứ bảy sau khi Thẩm Tư Thần mất tích.
Mọi thứ vẫn vận hành theo cách vốn có của nó, người nên sống vẫn phải tiếp tục sống, lúc nên ăn vẫn phải ăn, việc cần làm thì vẫn phải làm...!dù cho thế giới này có thiếu đi một người thì trái đất vẫn quay, ngày đêm vẫn tiếp diễn, và cuộc sống hối hả có thể khiến người ta nhanh chóng thích nghi với vị trí bị khuyết ấy rất nhanh, nhanh đến mức người trong cuộc còn không thể nhận ra được.
Thế giới mất đi một người thì không có ảnh hưởng gì quá lớn, nhưng một người bị mất đi cả thế giới của mình...!thì lại chẳng có gì có thể bù đắp được.
Kiều Cảnh Nam vẫn ăn cơm, chỉ là chẳng cảm thấy được cay đắng mặn ngọt gì nữa.

Mỗi đêm hắn vẫn có thể lên giường ngủ, chỉ cần uống cho say mèm là được.

Hắn vẫn đến công ty đều đặn, vẫn đưa đón con trai tan trường, chỉ vì hắn nghĩ rằng đó là điều mà thiếu niên nhà hắn mong muốn.
Hắn vẫn sống, dù chỉ như một cái xác không hồn.
Tim hắn vẫn đập, dù mỗi nhịp đập là một cơn đau khó tả.
Hắn nhớ cậu đến điên cuồng nhưng lại phải giả vờ rằng mình đang rất bình tĩnh.
Ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười giờ lại yên ắng đến mức đáng sợ, không còn ai nằm lười trên sofa xem tivi vào mỗi cuối tuần, không còn ai càu nhàu Tiểu Vũ khi thằng bé xem hoạt hình quá khuya, cũng không có ai xuống bếp nấu đồ ăn khuya cho hắn nữa...
Trước kia mỗi ngày đến công ty hắn chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để mau chóng trở về nhà, bây giờ đột nhiên hắn lại sợ đến giờ tan làm...!bởi vì giờ đây không còn ai ra đón hắn mỗi khi tan làm trở về cả, không có cậu...!nơi này còn gọi là nhà sao?
Kiều Cảnh Nam kéo lỏng cà vạt, hắn ngã người xuống sofa, khép hờ hai mắt lại.
Ước gì lúc mở mắt ra có thể nhìn thấy cậu đang ở bên cạnh thì tốt biết mấy.
"Thần Thần à...!tôi thật sự rất nhớ em..."