Nhất Mực Cưng Chiều

Chương 7: 7




Hai ngày sau.
Lục Văn đặt một xấp tài liệu lên bàn tổng giám đốc, ánh mắt không nhịn được mà lén quan sát sắc mặt của Kiều Cảnh Nam.
Nhìn thái độ này của Lục Văn, hắn đã biết quả nhiên là mình đoán đúng, thiếu niên mà hắn gặp hôm ấy chắc chắn có vấn đề.
Kiều Cảnh Nam mở tài liệu ra, hắn đọc lướt qua bối cảnh và thân thể của cậu, thám tử điều tra rất chi tiết, nhưng hắn chỉ tóm gọn lại trong một dòng.
Mồ côi, ở đậu, bỏ học, gia cảnh bình thường.
"Thẩm Tư Thần..." Hắn vô thức lẩm nhẩm cái tên in trên giấy.
Tư liệu về cậu rất rõ ràng, rất bình thường cho đến khoảng năm năm trước.
Đột nhiên Thẩm Tư Thần dọn ra khỏi Thẩm gia, nghỉ học ở trường đại học, sau đó thì không có tư liệu gì về cậu nữa.
Khoảng hai năm sau thì cậu xuất hiện ở vùng ngoại ô, mở một tiệm mì sống qua ngày.

Khi ấy bên cạnh cậu còn xuất hiện thêm một đứa con trai hai tuổi.
Kiều Cảnh Nam chau mày, "Tài liệu này bị thiếu sao?"
Lục Văn lắc đầu, "Kiều tổng, thám tử nói tư liệu của Thẩm Tư Thần trong hai năm đó làm cách nào cũng không tra ra được, giống như có người đã xóa đi sạch sẽ tất cả vết tích vậy."

Hắn nhướng mày, "Còn có thể như thế."
Đứa trẻ tên Thẩm Tư Vũ kia trên giấy khai sinh bị bỏ trống phần thông tin của người mẹ.

Chỉ viết tên của một mình Thẩm Tư Thần.
Kiều Cảnh Nam híp mắt, hắn nghĩ đến một vấn đề vô cùng khó tin, "Cậu nói xem, liệu đứa trẻ này và chị tôi..."
Thẩm Tư Thần kia thì hắn không nói, nhưng đứa trẻ đó và chị hắn, liệu hai người họ có quan hệ gì không?
Chị của hắn là nữ cường nhân hàng đầu trong giới kinh doanh, từ khi tiếp quản Kiều Thị đã lập nên rất nhiều thành tích đáng kinh ngạc, từng bước từng bước đưa Kiều Thị trở thành tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước.
Ngày hắn tiếp quản vị trí tổng giám đốc của Kiều Thị, không một ai dám lên tiếng phản đối, bởi vì đây là giang sơn một tay chị hắn gây dựng nên.
Ba mẹ không may mất sớm, từ nhỏ hắn đã được chị hai tận tâm nuôi nấng, dạy dỗ.

Khi hắn lớn lên chị ấy còn dành nhiều tâm huyết bồi dưỡng hắn trở thành người thừa kế gia nghiệp.
Trên đời này, hắn vẫn tưởng chỉ có hai người họ là ruột thịt máu mủ thân cận nhất.
Nhưng hôm nay dường như hắn đã phát hiện được thêm một người khác, một mầm sống tí hon.
Dựa theo sự nghi ngờ này, hắn bắt đầu cho người âm thầm điều tra theo hướng của chị hắn, ngày hôm sau Lục Văn lại đem tài liệu tra được đặt lên bàn hắn, vẻ mặt lần này của anh ta còn nghiêm trọng hơn ngày hôm qua nhiều.
Kiều Cảnh Nam mở tài liệu ra, chậm rãi đọc qua một lượt, năm năm trước chị hắn từng dùng một số tiền lớn thuê tất cả phòng Vip của một bệnh viện ở thành phố bên cạnh, sau đó bay sang đó rồi ở lại nửa tháng.
Thám tử chỉ điều tra được bấy nhiêu, còn những dấu vết khác có lẽ đều đã bị chị hắn xóa sạch.
Kiều Cảnh Nam nhớ rõ, năm đó chị hắn nói muốn đi nước ngoài du lịch một thời gian để nghỉ ngơi, khi ấy hắn chẳng mảy may nghi ngờ gì, trái lại còn khuyên chị nghỉ dưỡng cho tốt, không cần lo lắng về công ty, mọi thứ đã có hắn gánh vác.
Hẳn là trùng với khoảng thời gian đó đi, thì ra khi đó chị ấy không ra nước ngoài mà là đến thành phố bên cạnh.
Trùng hợp nối tiếp trùng hợp, mọi chuyện càng lúc càng sáng tỏ, từng chuyện từng chuyện một đều chứng minh rằng suy đoán lúc đầu của hắn là hoàn toàn đúng.
Kiều Cảnh Nam gấp tập tài liệu trên tay lại, nói với Lục Văn bên cạnh, "Lùi tất cả lịch trình, lập tức chuẩn bị xe, tôi muốn đi ngoại thành."
Đêm dài lại càng thêm lắm mộng, hắn phải giải quyết chuyện này một cách nhanh chóng.
...
Mấy ngày nay lúc nào Thẩm Tư Thần cũng sống trong lo sợ, đầu óc thì cứ như người trên mây, hết làm sai món khách gọi đến tính tiền nhầm, lúc rửa bát cũng không cẩn thận làm bể hết vài cái tô.
Tâm trạng của cậu sa sút thấy rõ kể từ ngày đi công viên giải trí hôm ấy, nói đúng hơn là từ khi gặp được hai người kia ở nhà hàng.


Lúc ấy Hàn Kỳ cũng từng hỏi cậu, thế nhưng cậu chẳng hề hé môi nữa lời.
Không chỉ có Thẩm Tư Thần mà cả Thẩm Tư Vũ cũng rất lạ, bình thường nhóc có hơi trầm tĩnh ít nói, nhưng mấy ngày nay lại càng trầm mặc hơn, cả khi ở trường đến lúc về nhà cũng đều là một bộ dạng yên lặng u ám, không muốn tiếp xúc gì với ai.
Thẩm Tư Thần lại không tinh ý nhận ra sự bất thường này của nhóc, bởi vì tâm trạng của cậu còn rối rắm hơn.
Trẻ con ngây ngô như tờ giấy trắng, nhưng cũng đặc biệt nhạy cảm, khi Kiều Cảnh Vân nói không quen biết nhóc, nhóc đã cảm thấy cực kỳ tổn thương.
Bỗng nhiên nhóc nghĩ đến người ba ba còn lại mà mình chưa từng gặp mặt, rồi nhóc nghĩ...!có phải người ba ba ấy chán ghét nhóc nên bỏ rơi nhóc hay không, cũng giống như dì Kiều vậy...!dì ấy từng yêu thương nhóc nhưng giờ cũng muốn bỏ rơi nhóc.
Giờ nhóc chỉ còn ba ba Thẩm Tư Thần và chú Hàn, nhóc tin ba ba sẽ không bỏ rơi nhóc, nhưng mà...!có phải vì nhóc mà mọi người mới bỏ rơi ba ba của nhóc hay không, có phải nhóc là gánh nặng khiến ba ba đau khổ hay không?
Liệu sẽ có ngày chú Hàn cảm thấy nhóc phiền phức rồi bỏ rơi ba ba của nhóc hay không?
Nhóc không biết, thế giới người lớn chắc là rất phức tạp, nhưng thế giới của nhóc rất đơn giản, trong đó chỉ có ba ba, nhóc không muốn vì mình mà ba ba phải buồn phiền.
Buổi chiều hôm ấy, thay vì ở nhà trẻ đợi ba ba đến đón, bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ quyết định khăn gói ra đi.
Đứa nhóc bốn tuổi nhân lúc cô giáo không để ý liền trà trộn vào hàng ngũ các bạn khác đang được cha mẹ đón về, lẻn ra khỏi trường.
Nhóc đi ngược hướng về nhà, cố hết sức đi nhanh nhất có thể.
Thẩm Tư Vũ âm thầm quyết tâm sẽ không trở thành gánh nặng cho ba ba nữa.
...
Thẩm Tư Thần như thường lệ đến trường mẫu giáo đón con trai, trên đường cậu gặp Hàn Kỳ, anh tinh tế không nhắc lại chuyện ở nhà hàng hôm đó, chỉ đề nghị cùng cậu đi đón Thẩm Tư Vũ, sau đó ba người cùng nhau đi ăn tối.
Thẩm Tư Thần vui vẻ nhận lời, dạo này đúng là cậu có chút lơ là với bé cưng, cho nên cũng muốn bù đắp lại cho nhóc con nhà mình một chút, vừa hay ý kiến này của Hàn Kỳ cũng không tồi.
Hai người đến trường mẫu giáo thì không nhìn thấy bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ ở chỗ ngồi quen thuộc, trong lòng Thẩm Tư Thần bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất an mơ hồ.
"Có lẽ là cậu nhóc đi loanh quanh đâu đó, chúng ta đi một vòng tìm xem." Hàn Kỳ lên tiếng trấn an cậu.

Thẩm Tư Thần nhanh chân đi tìm một vòng quanh khuôn viên trường, Hàn Kỳ thì đi từng lớp học, đến khi cả hai đi hết một vòng rồi gặp lại nhau thì bên cạnh cũng chẳng có một bóng dáng nhỏ nào.
Lúc này Thẩm Tư Thần đã bắt đầu run rẩy.
"Anh đi hỏi cô giáo."
Hàn Kỳ đỡ cậu ngồi xuống ghế đá gần đó, chạy đi tìm giáo viên đang trông chừng bọn trẻ ở khu vực vui chơi.
Cô giáo nói lúc nãy còn nhìn thấy Thẩm Tư Vũ ở đó, sau đó không thấy nữa nên nghĩ là người nhà đã đến đón cậu nhóc rồi.
Bạn nhỏ Thẩm Tư Vũ bình thường rất ngoan ngoãn, cũng rất thông minh, trước nay chưa từng làm điều gì khiến cho người lớn lo lắng cả, vậy nên mọi người đối với nhóc ít nhiều cũng có sự yên tâm nhất định.
Cũng chính vì vậy mà cô giáo không quá chú ý khi không thấy cậu nhóc đâu.
Lúc này mọi người mới bắt đầu hoảng hốt chia nhau đi tìm.
Họ gần như lục tung cả trường học lên, nhưng hiển nhiên là vẫn không tìm được bóng dáng của Thẩm Tư Vũ.
Lúc Thẩm Tư Thần đang dần dần tuyệt vọng thì cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại bên dường, dường như cậu nghĩ tới khả năng gì đó, tức tốc lao ra đường.
Hàn Kỳ sợ cậu kích động cũng vội vàng đuổi theo.
Vừa vặn, người trong xe nhìn thấy cậu đi về phía này thì cũng chủ động mở cửa bước xuống xe..