Lúc Kiều Cảnh Nam quay lại, Thẩm Tư Thần đã được viện trưởng đưa trở lại phòng chờ, hắn bước đến bên cạnh thiếu niên, lúc ngồi xuống lại rất tự nhiên dang tay ôm lấy vai cậu, khiến cho cậu được bảo bọc trong vòng tay vững chắc, sau lưng có người che chở, trong lòng đột nhiên an tâm đến lạ.
Cậu đột nhiên nhớ đến có một đứa bé rất cô độc, mỗi khi nó bị ốm đều rất sợ phải đến bệnh viện, bởi vì nó không có cha mẹ bên cạnh, không có ai dỗ dành nó cả, dì giúp việc trong nhà đưa nó đến sau đó để nó tự đi kiểm tra, tự lấy thuốc rồi lại tự mình đi tiêm.
Lúc tiêm thuốc nó cũng không dám khóc, bởi vì nếu nó khóc sẽ không có ai ôm lấy nó, bạn nhỏ nhà khác đi khám bệnh đều có cha mẹ dỗ dành, có thú bông nhỏ để ôm, nhưng nó không có, nó chỉ có một mình.
Lúc khám bệnh xong trở về nhà còn bị dì trong nhà oán trách, bảo nó là thứ phiền phức lắm chuyện, đã ăn chùa uống chùa không kiếm ra được tiền rồi bị ốm đi bệnh viện cũng phải tốn tiền của dì. Từ đó nó không dám bị ốm nữa, hay nói đúng hơn là khi bị ốm cũng không còn dám nói ra nữa.
Đứa bé ấy hiện giờ đã trưởng thành rồi, lúc đến bệnh viện có người ân cần đưa đón, cùng nó nghe bác sĩ dặn dò, còn ôm lấy nó trong lòng, che chở bảo vệ nó.
Lúc viện trưởng đang nói với Kiều Cảnh Nam về kết quả kiểm tra, Thẩm Tư Thần đột nhiên lên tiếng, "Tôi cũng muốn ôm thú bông nhỏ..."
"Hả?" Kiều Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ thấy người kia hơi mím môi, mặt cúi thấp xuống.
"Không thể sao? Bạn nhỏ khác đi bệnh viện... đều sẽ được ôm thú bông nhỏ..."
Hắn còn chưa kịp hiểu đây là chuyện gì, ngơ ngác nhìn viện trưởng. Viện trưởng làm việc ở bệnh viện đã lâu đương nhiên đã nhìn quen chuyện bệnh nhân đem theo một vật yêu thích để trấn an tinh thần, ông lựa lời giải thích cho Kiều Cảnh Nam, "Có lẽ là... lúc nãy đi kiểm tra có đi ngang qua khoa nhi... chuyện là mấy đứa bé đi khám bệnh đều thường ôm thú bông nhỏ ở nhà theo, như vậy khi làm kiểm tra hoặc tiêm thuốc sẽ không sợ nữa."
Tim Kiều Cảnh Nam như siết lại, hóa ra là cậu đang sợ sao?
"Không sao, Thần Thần, bạn nhỏ nhà người khác có thì em sẽ cũng có... tôi mua cho em."
Lục Văn đang đợi ở dưới sảnh bỗng nhiên nhận được điện thoại, sau đó tức tốc chạy ra ngoài bệnh viện đi mua thú bông nhỏ, anh ta còn không quên "mượn" ba bốn bảo an trong bệnh viện đi theo giúp đỡ.
(Đây là bệnh viện tư nhân nhà Kiều tổng, bình thường tiếp nhận số lượng bệnh nhân có giới hạn, đa phần đều là người trong giới thượng lưu và minh tinh nổi tiếng vì có an ninh và bảo mật tốt, cho nên Lục Văn mới có thể "đào" người nhà đi làm việc riêng nhé!)
Chỉ một lúc sau bọn họ đã đem mấy chục con thú nhồi bông đủ mọi hình dạng đến chỗ của Kiều Cảnh Nam, hắn bảo Thẩm Tư Thần chọn món mình thích, cậu ngoan ngoãn chọn một chú thỏ nhỏ màu trắng sữa, sau đó lại nhìn về phía chú cá heo khác, ánh mắt có hơi lưỡng lự.
"Sao vậy?"
"Tôi có thể... lấy thêm một con không?"
Hắn xoa đầu cậu, cười dịu dàng, "Em muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, đem hết về nhà cũng được, muốn nhiều hơn nữa thì chúng ta lại mua thêm..."
"Chỉ lấy một con thôi, là cá heo nhỏ..."
Lục Văn đưa qua cho cậu, sau đó lặng lẽ gọi người đem những chú thú nhồi bông khác trở về biệt thự.
Kiều Cảnh Nam nhìn Thẩm Tư Thần ôm thú bông nhỏ trên tay, cảm thấy có chút đáng yêu, hắn hỏi cậu, "Tại sao em lại muốn cá heo nhỏ, em thích cá heo sao?"
Thẩm Tư Thần lắc đầu, mơ màng nói, "Hình như có một bạn nhỏ... rất thích xem cá heo..."
"Ừm... đến khi nào em gặp bạn nhỏ đó, thì chúng ta tặng nó cho nhóc ấy nhé."
Cậu hơi mờ mịt nhìn hắn, "Anh biết đó là ai sao?"
"Là một bạn nhỏ rất ngoan ngoãn, em sẽ rất thích."
Trên mặt hắn thoáng ý cười, dù cho thiếu niên bị mất trí nhớ, cậu vẫn sẽ luôn nhớ phải dành phần cho Tiểu Vũ, hắn có chút ghen tị, nhưng nhiều hơn lại là hạnh phúc.
Thiếu niên vì hắn mà sinh con, xem con của bọn họ là tâm can bảo bối mà nuôi dưỡng, dùng hết thảy sự dịu dàng bảo bọc thằng bé, cậu yêu Tiểu Vũ... cũng là yêu hắn...
...
Viện trưởng nói với Kiều Cảnh Nam tất cả kết quả kiểm tra đều rất bình thường, đầu không va đập, không tụ máu, không xuất huyết, hoàn toàn không tìm ra được nguyên nhân khiến Thẩm Tư Thần mất trí nhớ, cuối cùng sau khi các bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện cùng hội chẩn, đã đưa ra khả năng lớn nhất chính là vì tâm lý.
Có rất nhiều trường hợp bị mất trí nhớ do gặp phải cú sốc tâm lý quá lớn, não bộ tự bảo vệ nó khỏi những cảm xúc tiêu cực bằng cách cưỡng chế quên đi một số đoạn ký ức không mong muốn, từ đó dẫn tới việc mất trí nhớ, hay còn gọi là đóng băng ký ức.
Chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, Kiều Cảnh Nam không thể tưởng tượng được Thẩm Tư Thần đã gặp phải chuyện gì khủng khiếp đến nỗi cậu phải tự cưỡng chế bản thân quên đi những ký ức đó.
Hắn không muốn nghĩ đến trường hợp xấu nhất, Hàn Kỳ đã cưỡng ép... chạm vào thiếu niên của hắn.
Ánh mắt hắn trầm xuống thấy rõ, nhưng vẫn cố gắng không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Trên đường từ bệnh viện trở về nhà, hắn ngồi trong xe im lặng không nói gì, Thẩm Tư Thần ngồi bên cạnh lại bày ra vẻ muốn nói lại thôi...
Hắn dịu dàng nhìn cậu, "Em có gì muốn nói với tôi sao?"
Cậu im lặng một hồi, dường như gom hết dũng khí trong lòng mà hỏi, "Cái đó... tôi không cần phải kiểm tra... bụng sao?"
Kiều Cảnh Nam hơi ngẩn ra, hắn không ngờ cậu cũng biết bản thân mình có thai, "Cái thai trong bụng em hôm qua bác sĩ Mạnh đã kiểm tra cho em rồi, còn đang chờ kết quả chi tiết, ngày khác chúng ta ngày khác đến chỗ bác sĩ Mạnh sau."
Cậu vuốt cái bụng phẳng lì còn chưa nhô lên của mình, thở phào một hơi, "Vậy thì tốt rồi."
"Sao em lại biết mình có thai? Là Hàn Kỳ nói cho em sao?"
Cậu không có ký ức, nếu một người đàn ông tự nhiên biết mình có thể mang thai chắc chắn sẽ rất hoảng loạn, hắn chỉ sợ khi ấy không có ai an ủi vỗ về cậu.
Thẩm Tư Thần nhìn hắn, trong ánh mắt phức tạp chứa cả nỗi bất an lẫn sự do dự.
Hắn nắm lấy tay cậu, "Thần Thần, tin tưởng tôi, được không? Dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ bảo vệ cho em, không cần sợ, cũng không cần giấu tôi bất cứ chuyện gì. Ngoan."
Cậu sắp xếp lại từ ngữ, nói rất khẽ, "Là tôi nghe lén được anh Kỳ và bác sĩ Tiêu nói chuyện, nói rằng có thể tôi đã mang thai rồi. Lúc đó tôi cũng rất hoảng sợ... tôi biết mình không giống người bình thường, nhưng mà... tôi thật sự không muốn phẫu thuật bỏ đứa bé... tôi... anh sẽ giúp tôi giữ lại nó sao?"
Sự bình tĩnh cuối cùng của Kiều Cảnh Nam cũng đã biến mất sạch sẽ, mặt hắn không thể nào khống chế nổi dáng vẻ dịu dàng được nữa, hai mắt đỏ cả lên, "Em nói... Hàn Kỳ muốn phẫu thuật bỏ con của tôi sao?"
Thẩm Tư Thần nghe ba chữ "con của tôi" thì có chút mờ mịt, "Đứa bé... không phải là của anh Kỳ sao?"
Kiều Cảnh Nam hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm giác muốn giết người trong lòng, hắn nắm lấy bờ vai cậu, giọng run run vì nén giận, "Thần Thần, em nghe cho kỹ, đứa bé trong bụng em là con của Kiều Cảnh Nam này, là của tôi, đứa bé là con của tôi, em cũng là của tôi. Hàn Kỳ chẳng là cái thá gì hết, em nghe rõ chưa? Hả?"
Người trước mặt bị hắn dọa sợ, lắp bắp hỏi lại, "Anh tên là... Kiều Cảnh Nam sao?"
Lửa giận bị người ta tạt một gáo nước lạnh, Kiều Cảnh Nam không thể phát tiết giận dữ ra bên ngoài, cũng không thể nuốt cục tức này ngược vào trong, hắn buông cậu ra, chán nản đấm lên cửa xe bên cạnh một cái, miệng phun ra một câu thô tục.
Thẩm Tư Thần bị hắn dọa đến co người vào một góc còn lại của xe, không dám lại gần.
Lục Văn ngồi phía trước không nhịn được, dù biết bản thân đã vượt quyền nhưng vẫn quay xuống can thiệp, "Kiều tổng, mong anh bình tĩnh lại, anh đang dọa cậu ấy sợ đấy."
Hắn làm không được, thật sự không bình tĩnh được, bởi vì nghĩ tới những sợ hãi và lo lắng mà thiếu niên phải chịu đựng, nghĩ tới mỗi lần cậu mang thai đều chịu đựng nỗi sợ người khác bắt cậu phải bỏ đứa bé, hắn lại cảm thấy bản thân vô dụng và đáng trách biết nhường nào.
Kiều Cảnh Nam nhìn thiếu niên bên cạnh, cố gắng nặn ra một nụ cười méo mó đến khó coi, "Không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ em và con an toàn. Tối nay... đợi tôi trở về chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện, tôi kể cho em nghe quá khứ của em, còn có hồi ức của chúng ta... có được không?"
Cậu gật đầu nhưng trong mắt vẫn mang nỗi hoang mang vô định.
Kiều Cảnh Nam đưa Thẩm Tư Thần về nhà, sau đó hắn không vào nhà mà lại lập tức rời đi.
Trên mặt hắn không còn chút ấm áp dịu dàng nào sót lại. Lục Văn và tài xế cũng cảm thấy không khí trong xe ngột ngạt đến sắp thở không nổi rồi.
Kiều Cảnh Nam gọi điện cho một số máy không hề lưu trong danh bạ, hắn hẹn người kia gặp mặt, đối phương rất vui vẻ nhận lời, còn nói sẽ lập tức đến điểm hẹn.
Sự nhiệt tình này chẳng có gì tốt lành... hắn đoán người kia đã sớm đoán được hắn sẽ gọi đến, nếu mục đích của hắn trong cuộc gặp này đã bị đối phương đoán được, e là sẽ khó mà thực hiện rồi.
Trong phòng bao cao cấp của khách sạn Diamond, nơi được mệnh danh là bảo mật an toàn cao nhất S thành, Kiều Cảnh Nam ngồi đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt cô ta là nụ cười thương nghiệp không có chút độ ấm, còn hắn cũng mang vẻ lạnh lùng không khoan nhượng.
"Kiều tổng, yêu cầu của anh, e là tôi không thể đáp ứng được."
"Nói điều kiện của cô đi, Hàn tiểu thư."
Hàn Vũ Ly dựa lưng vào ghế, gõ nhẹ mấy ngón tay thon dài trên mặt bàn, nhàn nhạt nói, "Anh trai của tôi vừa làm phẫu thuật, khó khăn lắm mới cứu được một mạng về, bây giờ để anh gặp anh ấy, tôi e là sẽ phí công của bác sĩ mất."
Kiều Cảnh Nam cũng không có ý định thỏa hiệp, "Tôi nhất định phải gặp Hàn Kỳ, chắc Hàn tiểu thư cũng biết... tôi có thể dẫn người đến bệnh viện của Hàn gia."
Cô gái đối diện bỗng chốc trầm giọng xuống, "Ha, Kiều tổng thật biết nói đùa, anh nghĩ Hàn gia chúng tôi thật sự sợ Kiều gia của anh sao? Kiều tổng... dù sao Hàn Kỳ cũng là đại thiếu gia của Hàn gia, nếu như anh ấy thật sự xảy ra chuyện, anh nghĩ xem có khi nào cha tôi sẽ liều chết với Kiều gia của anh không? Anh không sợ vợ con mình cũng sẽ bị liên lụy à? Đáng sao?"
Một mình Hàn gia đương nhiên không chống đỡ nổi với Kiều gia, Âu gia, Trương gia và Liễu gia. Nhưng nếu Hàn gia dốc toàn lực liều chết đối phó với Kiều gia thì hai bên chắc chắn đều sẽ lưỡng bại câu thương, hơn nữa... Hàn Vũ Ly nhắc nhở Kiều Cảnh Nam rằng hắn còn có gia đình cần bảo vệ.
Không đợi Kiều Cảnh Nam suy nghĩ, Hàn Vũ Ly lại nói tiếp, "Tôi có thể để giúp Kiều tổng gọi điện thoại nói chuyện với Hàn Kỳ, nhưng gặp mặt thì tuyệt đối không thể."
Hàn Vũ Ly đã điều tra được những việc Hàn Kỳ làm với Thẩm Tư Thần, đối với hiểu biết của cô ta về Kiều Cảnh Nam, cô ta thật sự cho rằng nếu để hắn gặp Hàn Kỳ thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cô ta muốn đoạt vị trí người thừa kế là thật, nhưng không muốn lấy mạng Hàn Kỳ cũng là thật, phát súng kia cô ta đã ngắm rất chuẩn xác, chỉ cần đạt được mục đích của bản thân thì sẽ dừng tay, dù sao đó cũng là người mà lúc nhỏ cô ta đã từng tha thiết gọi là anh hai.
Kiều Cảnh Nam biết Hàn Vũ Ly đã chừa lại đường lui cho hắn, hắn không đi cũng không được, trên đường đến đây hắn cũng đã sớm lường trước được chuyện này, "Tôi còn một yêu cầu nữa, tên bác sĩ họ Tiêu đó, giao hắn cho tôi."
Hàn Vũ Ly mỉm cười, ánh mắt sắc sảo nhìn thẳng vào Kiều Cảnh Nam, "Chuyện này thì có thể, nhưng mà... còn phải có điều kiện."
"Hàn tiểu thư, mời nói."
"Tôi muốn đổi một người trong tay anh, còn có... mảnh đất ở Nam Thành mà tháng trước Kiều Thị vừa đấu giá thành công."
"Hàn tiểu thư, tham vọng của cô cũng thật lớn."
Đó là một mảnh đất trị giá hơn hai triệu đô, sau này còn có thể tăng giá trị lên rất nhiều lần, nó nằm trong khu vực phát triển mới của chính phủ, đây là dự án mà Kiều Thị đã lên kế hoạch phát triển từ rất lâu rồi.
"Kiều tổng cảm thấy không đáng sao? Hay là thôi vậy, dù sao y học bây giờ phát triển như vậy, muốn lấy lại ký ức hẳn là còn có nhiều biện pháp khác."
Bàn tay đặt trên đùi của Kiều Cảnh Nam thoáng siết chặt, Hàn Vũ Ly chắc chắn đã biết rõ tình trạng của Thẩm Tư Thần cho nên mới dám đưa ra vụ trao đổi này. Viện trưởng cũng đã nói với hắn phải tìm được nguyên nhân thì mới có thể giúp Thẩm Tư Thần khôi phục ký ức, nếu điều trị tâm lý sai cách hoặc cưỡng chế nhớ lại sẽ khiến não và thần kinh của cậu bị tổn thương, tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Dù sao cũng chỉ là một mảnh đất, so với sức khỏe của thiếu niên thì hắn cũng chẳng tiếc nuối gì.
"Người Hàn tiểu thư cần là ai?"
"Là thiếu niên tên Bạch Phương Thần kia." Cô ta nhướng mày, bổ sung thêm, "Tôi cần người sống, tay chân lành lặn."
"Thành giao. Lát nữa thư ký của tôi sẽ gửi giấy tờ chuyển nhượng mảnh đất đến Hàn Thị, còn người... Hàn tiểu thư muốn đưa tới chỗ nào đây?"
Hàn Vũ Ly đan hai bàn tay vào nhau, nhẹ nhàng nói, "Đưa tới căn biệt thự trên đồi mà lúc trước mà Kiều tổng từng cho người giám sát đi, tôi cũng sẽ giao Tiêu Dương cho anh ở đó. Còn điện thoại... anh đợi tin của tôi đi. Anh trai của tôi vừa làm phẫu thuật xong, còn chưa tỉnh đâu."
Cô ta đứng lên đưa tay về phía Kiều Cảnh Nam, muốn nói một câu giao dịch vui vẻ nhưng hắn đã lạnh lùng đi mất.
Hàn tiểu thư nhún vai, thu tay về, nụ cười trên mặt càng thêm tà mị. Một người đàn ông tài giỏi hiếm có như vậy tiếc là lại quá mức chung tình với một người đàn ông khác, nếu không cô ta còn định cùng anh ta đàm phán một cuộc hôn nhân thương nghiệp đôi bên cùng có lợi.
Nghĩ tới nghĩ lui thì người thích hợp nhất cũng chỉ còn lại Âu thiếu của Âu Thị, cuộc liên hôn này... xem ra cũng có thể cân nhắc một chút.
***
Thịt bò phổ cập kiến thức:
S thành chia ra bốn khu vực: Đông, Tây, Nam, Bắc. Ứng với mỗi khu vực là địa bàn phát triển chính của các gia tộc lớn. S thành có 5 gia tộc lớn nhất, gọi là Ngũ Vương S Thành, gồm có:
- Đông Thành Kiều Thị (Kiều Cảnh Vân - Kiều Cảnh Nam).
- Tây Thành Hàn Gia (Hàn Kỳ - Hàn Vũ Ly).
- Bắc Thành Song Vương: Trương gia - Liễu gia ( Trương Tống Lâm - Liễu San San - thanh mai trúc mã).